Hồ nước trong như gương, bầu trời xanh như ngọc. Ăn thịt nướng xong, chúng tôi thoải mái nằm phơi nắng trên tảng đá lớn cạnh hồ, ngắm một vài con chim tình cờ bay qua.
Riêng Biên Dã vẫn thích phá game như cũ, anh ta nói thật ra nằm như vầy rất dễ bị chim thả sht vào mặt.
…
Sau đó, Vương Chiêu đi ngủ, Đường Hiểu Thần đi rửa tay, Biên Dã bắt đầu lấy máy chơi game ra chơi, còn tôi lần nữa lấy The Painted Veil ra đọc.
“Đánh cược không?” Biên Dã vừa bấm phím chơi game vừa phân tâm nói chuyện với tôi.
Nghe cái giọng này là tôi biết anh ta chuẩn bị nói chuyện gì.
“Anh khỏi bóc mẽ người khác với tôi.” Tôi nói, “Giả như Vương Chiêu thật sự như lời anh nói thì anh cũng không phải kẻ tốt lành gì.”
Biên Dã sững sờ, ngừng chơi game, quay đầu nhìn tôi, nói: “Sao cơ?”
Tôi tiếp tục lật sách, không nhìn anh ta.
“Nếu Vương Chiêu có ý với Hiểu Thần thì hình như anh cũng rất hứng thú với tôi.” Tôi chắc chắn. Dạo này tôi cũng gặp kha khá chuyện trùng hợp đến vi diệu. Trên đời nào có nhiều chuyện trùng hợp thế được, nếu bạn thấy có gì đó hơi ám muội thì chỉ có một trường hợp duy nhất: đối phương cố ý khiến bạn cảm thấy như vậy.
Biên Dã hớn hở lật tới lật lui máy chơi game, cười cười: “Nói tiếp đi.”
“Đầu tiên, tôi sẽ không vì vài câu phán đoán từ người ngoài mà nghi ngờ Vương Chiêu, chuyện giữa tôi và anh ấy do tôi quyết định. Thứ hai, anh không thấy anh bây giờ rất giống Vương Chiêu trong miệng anh à? Tự hỏi xem, anh không thấy bất công cho Hiểu Thần sao?”
“Tôi và Hiểu Thần không giống anh và Vương Chiêu.”
Tôi dời mắt khỏi sách nhìn Biên Dã.
Biên Dã xòe ngón trỏ: “Thứ nhất, với Hiểu Thần tôi biết làm thế nào để dỗ em ấy vui vẻ chứ không xem như người ngoài mà lừa gạt. Là người của tôi chính là hoàng đế của tôi, tôi thương còn không kịp, tuyệt đối sẽ không để người đó chịu oan ức trước mặt tôi.”
Tiếp tục xòe ngón giữa: “Thứ hai, anh khác Hiểu Thần, không thể vơ đũa cả nắm. Cái này anh hiểu đúng không?”
“Thứ ba.” Anh ta dừng lại một lát, lắc lắc ba ngón tay, “Tôi và Hiểu Thần không phải người yêu.”
Tôi bối rối cúi đầu.
“Nếu nhất định phải dùng một từ để định nghĩa thì chắc là nhân tình.”
“Nhưng cậu ấy nói với tôi, hai người quen nhau nhờ xem mắt?”
Biên Dã ôm bụng cười ba phút.
“Ôi, cười chết tôi…” Anh ta đan chéo tay để sau gáy, “Tôi quen Hiểu Thần là vì hẹn . Nhưng người hẹn là bạn tôi, vòng vo thế nào cái hẹn ấy lại rơi xuống đầu tôi. Nói xem mắt cũng không hẳn là sai, chỉ là kết quả hơi biến tướng, ha ha. Không tính là người yêu, nhưng có thể xem như đối tượng.”
“Đừng cười.” Tôi lúng túng, “Vậy sao hai người lại ở chung?”
“Đừng nói chuyện của tôi, nói chuyện của anh đi.” Anh ta xòe hai ngón tay, chỉ vào mắt mình rồi chỉ Vương Chiêu, nói tiếp, “Nói thật, thủ đoạn của tôi là áp phích tặc lượng, cứ tiếp tục thế này hai người sẽ xảy ra chuyện sớm thôi.”
Tôi cực ghét người khác giật dây trước mặt tôi, bất luận đối phương có bao nhiêu độ tin cậy. Tôi trời sinh thích bao che khuyết điểm, không tài nào chịu nổi chuyện kẻ khác nói xấu Vương Chiêu. Tôi thừa nhận Biên Dã rất có mị lực, nhưng khi đang trong một mối quan hệ, tôi không thích bị người ngoài chen chân, cũng không thích bị người ngoài đánh giá.
“Vì bọn tôi chia tay mà anh nỗ lực nhiều thật đấy.” Dứt lời, tôi không nói tiếp nữa.
Sau đó, Đường Hiểu Thần trở lại. Cậu nằm giữa tôi và Biên Dã, tò mò lại gần nhìn tôi đang đọc sách gì.
Cậu ấy không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì. Mà vì trong lòng khó chịu nên tôi thấy Đường Hiểu Thần bây giờ không giống trước. Rất phức tạp, tôi không biết nên diễn tả thế nào.
“Anh Tiểu Nguyệt, anh đang đọc gì thế?” Đường Hiểu Thần hơi dựa sát vào.
“The Painted Veil, chắc cậu đọc rồi.” Tốt xấu gì cậu ta cũng là sinh viên giỏi.
Đường Hiểu Thần mờ mịt lắc lắc đầu: “Chưa, em mới đọc Dịch Hạch và Người Xa Lạ () thôi. Nó viết về gì vậy? Hay anh đọc em nghe một đoạn đi.”
() Dịch Hạch và Người xa lạ là hai tác phẩm của tác giả Albert Camus. Ai quan tâm thì chịu khó gg nha =)))))
“Có hứng thú?”
Đường Hiểu Thần gật đầu.
“Vậy thì đọc đoạn kinh điển nhất nhé.”
“Thế em sẽ học thêm được một ít.” Cậu cười híp mắt.
Biên Dã nhìn trời, không hứng thú ngáp dài.
Tôi lườm anh ta, lật tới trang tôi đánh dấu, bắt đầu đọc:
“Anh không dám mơ mộng hão huyền gì với em. Anh biết em ngốc nghếch, phù phiếm, không có đầu óc, nhưng anh yêu em. Anh biết mục tiêu và lí tưởng của em vừa dung tục vừa bình thường, nhưng anh yêu em. Anh biết em không tốt, nhưng anh yêu em. Nghĩ kĩ thì thật buồn cười, anh cố gắng học cách yêu những điều mà em thích, dù đau đớn thế nào cũng không thể hiện ra trước mặt em. Thật ra anh không vô tri thô tục, không bê bối cũng không ngu xuẩn. Anh biết em cỡ nào sợ sệt trí tuệ, nên anh giả vờ ngu ngốc, để giống với những người em quen. Anh biết em gả cho anh vì lợi ích, nhưng anh không quan tâm vì anh yêu em rất nhiều. Anh rất hạnh phúc khi được phép yêu em, mỗi khi nhớ tới những lúc em vui vẻ đi dạo với anh, hay khi anh nhìn thấy niềm vui và yêu thương trong mắt em, anh sẽ mừng rỡ như điên.”
…
Đường Hiểu Thần và Biên Dã không lên tiếng, chỉ tiếng thở nhẹ nhàng của Vương Chiêu. Rõ ràng là đọc cho hai người kia nghe, không hiểu sao lại tạo nên loại cộng hưởng kì lạ.
Tôi nhìn Vương Chiêu ngủ an ổn bên cạnh.
Chúng tôi cũng từng rất hạnh phúc, không phải sao?