“Đại khái là vậy.” Biên Dã gảy tàn thuốc rồi nhét điếu thuốc không còn bao nhiêu vào trong chai bia đã uống sạch.
Tôi nhìn khói thuốc màu xanh cuộn lên trong chai bia, ấn ấn thái dương hơi nhức: “Không thể tin nổi, có hơi phức tạp.”
“Không sao.” Biên Dã vỗ vai tôi, “Nên nói rõ với em sớm hơn mới đúng. Anh biết đó là cái gai trong lòng em, anh vẫn đang tìm một dịp thích hợp để gỡ nó ra. Bây giờ em chủ động nhắc tới, thật lòng anh rất vui.”
Biên Dã cười nhìn tôi.
Cho dù hơi nhức đầu nhưng tôi vẫn hiểu điều Biên Dã muốn nói. Dù tôi và anh đã chính thức là người yêu nhưng Vương Chiêu và Đường Hiểu Thần quả thực vẫn luôn là một cái gai trong lòng tôi. Biên Dã muốn tìm cơ hội thích hợp rút cái gai này ra, tôi chủ động nhắc đến nghĩa là tôi đã tự mình gỡ cái gai ấy, từ nay về sau hoàn toàn thuộc về anh.
“Em hồi trước, nhìn thế nào cũng một vẻ u sầu không nói chuyện.” Anh nói tiếp,”Không chịu giãi bày với người khác, cho dù uất ức suýt chết cũng không có ý định nói ra. Nhưng em bây giờ nguyện ý nói với anh rất nhiều chuyện, nguyện ý giãi bày.”
Tôi thừa nhận, nhất là chút vấn đề cá nhân kia, nếu là trước đây đánh chết tôi cũng không nói, nhưng khi thẳng thắn với Biên Dã rồi lại thấy cũng không có gì khó khăn như tôi vẫn nghĩ. Có lẽ những vấn đề này như một khe hở nhỏ, mà Biên Dã đã dẫn tôi vượt qua chúng. Tôi không phát hiện ra, nhưng bất tri bất giác chấp nhận giãi bày với anh, giải quyết được rất nhiều mâu thuẫn và mầm họa.
Hình như nhìn ra tôi không biết nói thế nào cho đúng, Biên Dã cười cười, lấy tiền đặt dưới chai bia rồi kéo tôi đứng lên.
Tôi và anh nắm tay nhau đi về dưới ánh trăng.
Đây thật là một thế giới mới mỹ lệ.
Những ngày sau đó tôi rất bận, Biên Dã lại càng bận hơn. Hạng mục toàn tức rất quan trọng với Zoon, cũng rất quan trọng với chúng tôi, là đại diện cho những giai đoạn bù đầu bù tai này. Trước đây lúc làm việc tôi không sáng tạo ra tiền cảnh thú vị nào vì quá chú tâm vào tình yêu và sinh hoạt nên không để ý đến công việc. Lúc ấy còn nghĩ chắc là do tầm mắt tôi thiển cận, không có lí tưởng xa vời. Bây giờ nhìn lại thì có vẻ là do tâm trí chưa thành thục, vẫn bị tình yêu chi phối. Cho nên nói, không tự cứu mình trời cũng khó cứu.
Hiện tại sinh hoạt ổn định, từng bước từng bước xây nên cảm xúc mới, lại như đang chìm trong sương mù đầm lầy tìm ra con đường tương lai bằng phẳng.
Tôi không cần danh tiếng, cũng không cần tiền tài… Được rồi, tôi thừa nhận mình vẫn thiển cận lắm. Tình cảm ấm êm đã khiến tôi hạnh phúc như tích đức ba đời. Bởi vì thấy đủ rồi nên không vướng mắc tâm trí, tôi chuyên tâm làm thứ mình thích, vừa học tập vừa trưởng thành, tự đáy lòng cảm thấy số mệnh không tồi.
Thời gian như thoi đưa, tôi cùng đoàn đội càng ngày càng ăn ý, mà quan hệ giữa tôi và Biên Dã cũng dần dần không còn là bí mật.
Ban đầu tôi rất hồi hộp, nhưng sau khi nhìn ánh mắt của đồng nghiệp… Nói thế nào nhỉ, cái ánh mắt ấy như đang nhìn một cái bánh bao trắng ngần bị heo ăn.
Nhưng lúc bọn họ gọi tiếng “Sếp”, có thể nhìn ra bọn họ thật lòng chúc phúc cho Biên Dã.
Còn nửa tháng nữa là ngày hội game diễn ra, công việc hoàn tất, mọi người cùng nhau kiểm tra lại lần cuối, trong lòng vừa sợ vừa mong.
Biên Dã đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh nói với tất cả mọi người rằng anh tin hạng mục này sẽ thành công. Bởi vì anh tin tưởng năng lực của mỗi nhân viên.
Chúng tôi nhận được thư mời của ban tổ chức, dù tiêu chuẩn có hạn nhưng nhìn con số cũng xem như hào phóng. Biên Dã âm thần bỏ tiền mua thêm vài vị trí, đảm bảo mọi người đều được tham dự.
Cùng ngày, tôi và Biên Dã ở nhà chỉnh trang nhan sắc. Biên Dã sờ cắm nghía một hồi, quyết đoán không chọn sơ mi áo vest rồi bảo tôi ở nhà chờ anh.
Tôi đang sấy tóc, ba mươi phút sau anh quay lại, trên tay còn xách túi quần áo mới mua, bày lên giường.
Tôi buồn bực đi tới, Biên Dã xoa xoa tóc tôi, nói: “Không cần dùng sáp đâu, đêm nay thả lỏng chút, bận rộn gần nửa năm rồi.”
Tôi nhìn quần áo anh mới mua, bất giác mỉm cười. Biên Dã mua hai cái áo hoodie cùng kiểu khác họa tiết sau lưng, còn mua cả hai mũ lưỡi trai màu đen. Hai chúng tôi mặc vào, người ngoài sẽ nghĩ là anh em hoặc bạn bè tốt, chỉ có công ti chúng tôi biết đây là đồ tình nhân.
Biên Dã mặc áo vào, vuốt vuốt tóc rồi đội mũ lưỡi trai, hơi nâng cằm nhìn tôi. Thoắt cái trở về tuổi hai mươi.
Con mẹ nó, đẹp trai chết đi được!