Tôi chưa bao giờ biết lực tay Biên Dã mạnh như vậy. Tôi thậm chứ còn không có sức chống đỡ khi anh ta kéo tôi vào phòng ngủ còn lại.
Tôi không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, đánh vỡ tình huống khó xử hiện giờ nên im lặng giãy khỏi Biên Dã. Đột nhiên Biên Dã vung tay ném tôi lên giường, tôi chưa hết kinh ngạc thì anh ta đã nhào lên đè tôi lại. Ánh sáng chiếu lên nửa khuôn mặt anh ta, chia rõ ngũ quan thâm thúy.
Tôi có thể nhìn thấy trong mắt Biên Dã lóe lên dục vọng, dù chỉ thoáng qua thôi cũng khiến tôi sợ chết khiếp.
Biên Dã nhìn qua không quá cơ bắp mà có thể áp chế tôi hoàn toàn. Hắn đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt, ngoan nào…”
Tiếng rên rỉ sát vách bỗng nhiên cất cao, hòa lẫn với tiếng ván giường lay động, đặc biệt chói tai, Đường Hiểu Thần bắt đầu nói mấy lời khiến người đỏ mặt, lời Vương Chiêu càng thêm khó nghe. Tôi bị Biên Dã đè trên giường, không thể cử động, bị ép đến phát điên. “Anh buông tôi ra!! Anh còn tính người không?! Anh ép tôi nằm đây nghe đông cung sống của bọn họ hả?!”
“Anh còn cần tôi ép nghe à?” Biên Dã nói, “Anh đứng ngoài cửa nghe bao lâu rồi? Nếu tôi không về anh còn định nghe đến khi nào? Anh có biết lúc nãy vẻ mặt anh thế nào không?!”
Tôi đương nhiên không biết nét mặt tôi khi đó thế nào.
“Hoặc là bây giờ vào đó giết cả hai.” Biên Dã mặt không cảm xúc nói, “Hoặc là đi theo tôi. Anh chọn đi.”
Hai mươi phút sau, Biên Dã dừng xe trong bãi đỗ xe của một tòa nhà cao tầng. Xe tắt máy, xung quanh tĩnh mịch, ngột ngạt đến khó chịu. Tôi không biết mình cảm thấy gì, rõ ràng rất thống khổ nhưng lại khóc không nổi. Một đòn này đánh mạnh vào thần kinh khiến mọi cảm xúc như chết lặng. Không cảm nhận được gì cả.
Biên Dã không cho tôi quá nhiều thời gian để phục hồi cảm giác, anh ta mở cửa sổ rút một điếu thuốc, sau lại không hút mà vò lại ném xuống đất. Anh ta mở cửa lấy va li trong cốp ra, quay lại kéo tôi ra khỏi ghế phó lái. Cứ thế, Biên Dã một tay xách vali một tay xách tôi vào thang máy lên thẳng tầng mười chín.
Giờ tôi mới nhận ra tôi không biết gì về Biên Dã cả. Anh ta làm việc ở đâu, mở công ti nào, sinh hoạt mỗi ngày ra sao, còn có quan hệ giữa anh ta và Đường Hiểu Thần là gì, tại sao gặp chuyện như thế vẫn có thể bình tĩnh như vậy… Rất nhiều câu hỏi ùa ra như thác lũ trong khi chúng tôi đã ở chung được gần nửa năm.
Thang máy dừng ở tầng mười chín, đèn neon màu đỏ viết một chữ ZOON. Tôi không có tâm trạng để ý đến nó, ngơ ngác đi theo Biên Dã, nhìn hắn quét thẻ, mở cửa, kéo tôi và vali đi qua đại sảnh tối đen. Cuối đại sảnh có một cầu thang, trên đó là một phòng lửng, Biên Dã mở cửa ném tôi vào.
Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến tôi muốn khóc mà chẳng thể rơi nước mắt.
Văn phòng không lớn, chất đầy đồ vật ngổn ngang, bên cạnh có một phòng riêng, trong đó có một chiếc giường, một bàn tròn và một tủ đứng.
“Đêm nay anh ngủ tạm ở đây đi.” Biên Dã thả chìa khóa lên bàn, lấy hai cốc sứ màu trắng trong ngăn kéo ra, “Trà hay nước lọc? Nóng hay lạnh? Tự vào hay để tôi bế?”
Tôi kéo vali vào phòng, không trả lời, trực tiếp đóng cửa lại.
Tôi nghe tiếng Biên Dã thở dài, tôi không để ý đến anh ta nữa, lát sau cũng không có tiếng gõ cửa. Ngoài cửa không còn động tĩnh.
Đêm nay tất cả mọi thứ rõ ràng trước mắt, tôi nhìn số trên đồng hồ điện tử trong bóng tối, xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tóc. Trái tim dần dần thức tỉnh, cảm xúc chậm rãi quay từ bốn phương tám hướng đổ vào người tôi, khiến tôi đau đến nghẹt thở. Trước khi tôi kịp ý thức được thì cơ thể đã cuộn tròn lại, hai mắt trợn tròn, nhìn chăm chú một điểm vô định trong bóng tối, liều mạng hô hấp, nỗ lực ép bản thân bình tĩnh lại.
Tôi cố gắng không nghĩ bậy bạ, không liên tưởng đến hình ảnh khác nhưng làm không được, thân thể như mất khống chế. Tôi cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng hai mắt vẫn cứ mở thao láo.
Trong đầu đều là Vương Chiêu.
Ba năm qua, từ nụ cười lần đầu gặp mặt đến khi tình cảm mập mờ động tay động chân, sau đó là cùng nhau tình nồng ý mật, sau nữa là bình thản ở chung cùng lo cơm áo gạo muối. Thật nhiều điều tưởng chừng như đã quên lại hiện rõ mồn một, mỗi nếp nhăn trên quần áo hắn, tóc tai bù xù mỗi sáng thức dậy…
Tôi chịu đựng một thân mồ hôi lạnh, sống không được, chết không xong… Thiên đường không lối, địa ngục không cửa, làm ơn, đưa tôi đi đi, rời khỏi nơi đau khổ này…
Tôi chịu không nổi, tôi hi vọng có ai đó tới cứu tôi.
Mãi tới khi bầu trời dần dần lộ ra màu xanh, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào tôi mới biết, thì ra đêm thật dài lại ngắn như vậy. Khung cửa tách ánh sáng thành nhiều chùm, hạt bụi nhỏ như phù du trôi trong chùm sáng, như một số thứ không thể nào quay lại.
Nước mắt rơi xuống, tôi co người ôm chặt gối vào lòng, khóc thành tiếng.
Gào khóc.