Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh

chương 8: phụ xướng phu tùy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả: Hội Đường

Editor: Thịt sườn nướng

Chắc là Lục Tây Duật đã uống không ít rượu, gương mặt tuấn tú trắng nõn hơi ửng đỏ, ánh mắt mơ màng lúc rơi xuống trên mặt Giang Phán trong nháy mắt trở nên sáng loáng, cả người thoạt nhìn tỉnh táo không ít.

Nhưng trông chỉ như tỉnh táo mà thôi, anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay Giang Phán, lôi kéo cô đi về phía cuối hành lang định tìm Cận Tịch Dạ đối chất.

Sức lực Giang Phán không nhỏ nhưng vẫn không so được với một người đàn ông trưởng thành đang say rượu, cô giãy giụa một lát, cổ tay trở nên đau đớn cũng không thoát khỏi tay Lục Tây Duật.

Còn may là hôm nay người đại diện của Lục Tây Duật cũng ở đây, nhận thấy chuyện bất thường lập tức từ trong phòng chạy ra, xông tới nhanh chóng kéo hai người ra.

Lục Tây Duật còn định xô người đại diện ra, bị người đại diện lạnh giọng quát bảo ngưng lại: "Lục Tây Duật tôi cảnh cáo cậu, sự nghiệp của cậu hiện tại đang trong thời kỳ phát triển, nếu cậu muốn tự mình hủy nó đi thì tương lai có trời cũng không cứu được cậu!"

Nói xong, người đại diện trừng mắt liếc nhìn Giang Phán một cái đầy oán hận, sau đó mới đen mặt đỡ Lục Tây Duật không nói một lời trở về phòng bao.

Giang Phán: "......"

Con người bây giờ sao lại có thái độ thù địch như vậy nhỉ, chuyện nhà mình có liên quan tới cô mà tại sao chỉ trừng mắt với mỗi cô?

Cô cúi đầu tặc lưỡi một tiếng, vừa nhấc chân định xoay người quay về phòng thì nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền đến từ xa tới gần, khóe mắt trông thấy một bóng người đổ xuống, Cận công tử lười biếng ngừng lại ở bên người cô.

Cận Tịch Dạ thờ ơ liếc mắt đánh giá Giang Phán một cái, vài giây sau, anh nhẹ nhàng cười một tiếng rồi chân dài lảo đảo rời khỏi.

"......"

Giang Phán trăm phần trăm xác định tên này đang vui sướng khi người khác gặp họa.

Nhưng mà...... Hình như cô và Cận Tịch Dạ đâu có oán hận tình thù gì đâu nhỉ?

Vậy cuối cùng anh ta đứng đó hả hê khi cô gặp nạn là có ý gì?

Đồ thần kinh.

Lúc Giang Phán quay về chỗ ngồi, Lục Tây Duật và người đại diện đúng lúc đi ra ngoài, hình như hai người định né cô ra, cô tránh ánh mắt của hai người bọn họ, mặt không đổi sắc trở về chỗ ngồi của mình.

Bóng dáng của Lục Tây Duật dừng lại một chút, trong mắt chợt lóe lên tia u ám rồi biến mất, lúc này đây, gương mặt anh ta nhanh chóng quay về bộ dáng nhàn nhạt bình thường, anh ta mím môi đuổi kịp bước chân người đại diện.

Giang Phán vừa mới trở lại vị trí của mình, nữ diễn viên bên cạnh uống quá nhiều lại bắt đầu ríu rít ầm ĩ: "Giang Phán, cô đi đâu mà lâu vậy? Cô không ở đây tôi không tìm được ai để nói chuyện hết! Ở đây chỉ có cô chịu nói chuyện với cô, chỉ có cô giống như tôi là diễn viên nhỏ, chỉ có cô...... Không, hai chúng ta không giống nhau, cô mới đóng quần chúng có một năm đã nhận được vai diễn quan trọng như vậy, tôi thì phải làm tới chín năm mới có được......"

Giang Phán: "......"

Cô cầm ly nước trái cây trước mặt lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dịu dàng hỏi: "Cô tên gì?"

Nữ diễn viên mếu máo, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cô xem ngay cả tên của tôi mà cô cũng không biết...... Không chỉ cô mà những người khác cũng vậy, tất cả mọi người đều khuyên tôi nên từ bỏ, bảo tôi đừng nên mơ mộng hão huyền, nhưng tôi cũng đã kiên trì lâu như vậy rồi, tôi khổ quá màaaaaa......"

Nói rồi lại nói, giọng cô ấy bắt đầu nghẹn ngào, cầm ly rượu lên uống một hơi gần hết ly rượu vang đỏ, sau khi uống xong lại buông cái ly định rót thêm rượu.

Giang Phán liếm môi cầm lấy ly rượu của cô ấy, lại nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: "Đừng từ bỏ, cô nhất định sẽ thành công, trước tiên nói tôi nghe tên cô là gì, lần sau nhất định tôi sẽ nhớ kỹ."

Nữ diễn viên hít hít cái mũi, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Giang Phán chăm chú, cô ấy nói rất cẩn thận: "Tôi tên...... Giang Phán, không đúng không đúng, Giang Phán là cô, tôi là...... Tạ Giai Ninh."

Cô gái này nói chuyện thật đáng yêu, Giang Phán vừa định cười, âm thanh lười nhác của Cận công tử bên kia vang lên: "Giới thiệu với mọi người một chút, đây là anh em tốt của tôi Chu Đình Quân."

Nét tươi cười trên mặt Giang Phán lại lần nữa cứng đờ, cô đứng hình trong phút chốc, chầm chậm ngước mắt nhìn sang hướng Cận Tịch Dạ, không chút nào ngạc nhiên nhìn thấy bên cạnh Cận công tử —— người đàn ông mang sắc mặt u ám.

Người đàn ông cũng đúng lúc nhìn qua chỗ cô, đôi mắt đen nhánh hẹp dài, trên mặt không có một tia cảm xúc.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau vài giây, anh bỗng nhiên cười lạnh nhìn rất dọa người.

"......" Giang Phán không rảnh ngồi đoán xem nụ cười kia của anh có ý gì, bây giờ trong đầu cô rất rối bời, lời nói của Cận Tịch Dạ ở hành lang còn đang quanh quẩn bên tai, còn có nét mặt vui sướng khi người gặp họa kia cũng ở mãi trong đầu không vứt đi được.

Vài giây sau, cô nhìn thấy Cận đại thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh đứng dậy, đích thân kéo ghế ra cho Chu Đình Quân, cũng liếc mắt đưa tình nhìn anh, vừa dịu dàng lại thân thiết hỏi anh muốn ăn gì.

Những câu nói ở hành lang hiện lên trong đầu, từng câu dần trở nên rõ ràng.

Nếu có thể tóm gọn lại trong một câu thì đó chính là...... Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt.

Cô khi không lại có thêm một đối thủ.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, thời gian đã không còn sớm, mọi người lục tục ngồi xe rời đi.

Tạ Giai Ninh say mèm, Giang Phán gọi điện thoại cho Mạnh Húc, sau khi Mạnh Húc lái xe đến thì cùng Giang Phán đỡ người lên xe, Giang Phán lại dặn dò Mạnh Húc vài câu mới xoay người đi về phía câu lạc bộ.

Những người khác gần như đã đi hết, mà hai người đàn ông Chu Đình Quân và Cận Tịch Dạ này không biết có chuyện gì muốn thì thầm to nhỏ, từ sau khi cô đỡ Tạ Giai Ninh từ phòng bao đi ra đã bắt đầu đứng ở cửa nói chuyện, cả buổi cũng không thấy di chuyển hệt như hai pho tượng.

Không biết đang nói lời âu yếm gì mà đến bây giờ vẫn chưa xong, hai người còn thường xuyên nhìn cô một cái, ánh mắt trông như ghét bỏ, cứ như cô là bóng đèn trăm nghìn vôn không bằng.

Người bây giờ nói lời âu yếm nhau cũng thật là, người nói không thấy mệt mà nghe người thế nhưng cũng không thấy chán ghét.

Giang Phán đi tới chính giữa ngăn cách hai người, cười ha ha nhìn về phía Chu Đình Quân, nhỏ giọng hỏi: "Giáo sư Chu, giờ anh về chưa? Có tiện hay không chở tôi về với?"

Cận Tịch Dạ đứng phía sau Giang Phán, nghe vậy, nhịn không được thấp giọng cười nhạt một tiếng.

Một câu này của Giang Phán nghe ra chính là đang gây hấn, cô xoay người chắn trước mặt Chu Đình Quân, tức giận nhìn Cận Tịch Dạ, giọng điệu cũng không quá thân thiện: "Cận thiếu gia sao còn chưa về? Ban đêm gió lớn, nếu anh bị lạnh cóng hoặc có chuyện gì thì những cô gái thích anh sẽ đau lòng muốn chết."

Lúc Giang Phán nói ra ba chữ "những cô gái", gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Một người thông minh như Cận Tịch Dạ nhanh chóng hiểu ra Giang Phán đang hiểu lầm chuyện gì, anh cười cười nhưng cũng không giải thích, ngược lại còn trìu mến nhìn về phía người đàn ông phía sau cô: "Giáo sư Chu đặc biệt đến đây đón tôi về, e là không tiện chở cô đâu."

Giang Phán: "......"

Sao cái tên đàn ông này lại không biết xấu hổ như vậy!

Thấy bạn nhỏ nhà mình giống như một con mèo xù lông che chắn trước người anh, đáy lòng Chu Đình Quân bởi vì tên đàn ông lỗ mãng kia xuất hiện mà nảy sinh cảm xúc không vui tạm thời bị kìm lại, anh hơi cong khóe môi.

Cận Tịch Dạ nhàn nhạt liếc nhìn anh, ánh mắt lại rơi xuống trên người Giang Phán, bộ dạng uể oải mở miệng: "Thôi được rồi. Để cho một cô gái như Giang tiểu thư tự mình gọi xe về nhà, lỡ như xảy ra chuyện gì thì những chàng trai thích cô sẽ đau lòng muốn chết."

Tương tự, anh cũng nhấn mạnh ba chữ "những chàng trai" kia, giọng điệu tràn đầy ý xấu.

Vừa dứt lời, trong nháy mắt, sắc mặt của người đàn ông phía sau Giang Phán lại trầm xuống.

Liên tiếp đùa giỡn hai người, đáy lòng Cận Tịch Dạ vô cùng suиɠ sướиɠ vui vẻ suýt chút nữa đã tự vỗ tay tán thưởng.

Chu Đình Quân hơi nheo mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, hơi cúi người cầm chìa khóa xe từ phía sau bỏ vào tay Giang Phán, "Em lên xe chờ tôi trước."

Giang Phán thật sự không yên tâm để Chu Đình Quân và tên đàn ông không biết xấu hổ trước mắt này ở chung với nhau, nghĩ như vậy, cô phát hiện quả nhiên cô vẫn thích nữ giảng viên đại học hơn.

Cô giơ tay ôm đầu, thân thể gầy yếu lung lay như sắp đổ, âm thanh yếu ớt không chút sức lực nghe cực kỳ đau khổ: "Giáo sư Chu, tôi chóng mặt quá......"

Cơ thể lung lay, cô nhắm chuẩn xác ngã ngay vào lòng Chu Đình Quân.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, ánh mắt Chu Đình Quân nhất thời tối sầm lại, anh giơ tay đỡ lấy cánh tay của cô gái đang cường điệu hóa vai diễn, thuận theo ý muốn dẫn cô qua chỗ chiếc xe.

Nhìn bóng hai người sắp hòa làm một trên đất, khóe môi Cận Tịch Dạ khẽ giật.

Há, phụ xướng phu tùy đây mà.

Được lắm, coi như anh kẻ xấu.

Chậc.

Chu Đình Quân vốn muốn để cô nằm ở ghế sau, mới vừa kéo ra cửa sau ra thì cô gái trong lòng bỗng đứng thẳng người đi sang bên cạnh.

Anh nâng cằm, anh mắt lạnh lùng thâm thúy dạo qua đồ vật cách đó không xa một vòng, cuối cùng nhẹ nhàng dừng lại trên mặt Giang Phán, hàng mi dài rũ xuống che đi ý cười nơi đáy mắt: "Diễn xong rồi?"

Giang Phán cái hiểu cái không nhìn anh, vẻ mặt vô tội, cô nhẹ nhàng kéo cửa ghế phụ ra rồi nghiêng đầu nhìn anh cười cười: "Cảm ơn giáo sư Chu đưa tôi về nhà."

Chu Đình Quân nhìn cô nhanh nhẹn chui vào trong xe, yết hầu chuyển động, ý cười trong lồng ngực như muốn tràn ra ngoài.

Chờ anh lên xe, Giang Phán đang định kể những gì đã chuẩn bị sẵn trong đầu thao thao bất tuyệt cho anh nghe, anh lại đột nhiên nghiêng người qua, cằm che khuất tầm nhìn của cô, cả người vây cô lại trong ngực.

Giang Phán nghe được tiếng tim đập của anh, sau đó là tiếng tim mình đập, đều loạn xạ như nhau, cùng với hơi thở của anh dần dần lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp khiến cô choáng váng không thôi.

Mùi hương của anh mát lạnh dễ chịu, giống như cây tuyết tùng sinh trưởng tự nhiên trong sương tuyết mang theo hương vị tinh khiết nhất thế gian, không nhiễm một hạt bụi nào khiến người khác nhịn không được muốn từng chút từng chút tới gần.

Cô nuốt nước bọt, nhắm hai mắt lại định đưa tay ôm lấy eo anh, bỗng nhiên anh cử động, kéo rồi cài dây an toàn bên cạnh vào cho cô.

"......"

Lúc này Giang Phán mới ý thức được nãy giờ mình chỉ lo tự hỏi làm sao khuyên bảo anh nên sửa lại tà ý với cô mà quên mất cài an toàn, làm mình căng thẳng lại còn kích động cả buổi.

Chu Đình Quân cài dây an toàn cho cô kỹ lưỡng xong xuôi rồi lấy lại tinh thần, phát hiện mặt cô đỏ ửng, đôi tai trắng nõn cũng có chút đổi màu không dễ nhận ra.

Hiếm khi thấy được trên gương mặt của cô bạn nhỏ nhà mình lộ ra biểu cảm e lệ ngại ngùng như thế, trong lúc nhất thời Chu Đình Quân có chút say mê.

Anh nheo mắt nhìn một lát, trong đầu chợt lóe lên một vài hình ảnh nào đó không thể miêu tả, chút ánh sáng u ám nơi đáy mắt thoáng hiện.

Dừng một chút, anh khẽ thu hồi tầm mắt rồi khởi động xe.

Giang Phán rũ mi, vài phút sau mới ngẩng đầu, hắng giọng nói chuyện nghiêm túc: "Thật ra, đàn ông không phải thứ tốt lành gì ......"

Chưa kịp nói xong cô đã phát hiện câu mở đầu này có hơi sai sai, liếc nhìn Chu Đình Quân, thấy anh không có phản ứng gì mới yên lòng tiếp tục nói: "Ý của tôi là có vài người đàn ông không tốt lành gì."

"Giống như vị Cận thiếu gia vừa rồi ấy, anh đừng nhìn bề ngoài anh ta đàn ông thế thôi chứ sau lưng toàn thủ đoạn dơ bẩn! Lúc anh chưa tới anh ta còn làm trò trước mặt đoàn phim dụ dỗ tôi, tôi thấy con người hèn phát ra từ nội tâm nam nữ gì cũng nuốt được kia thật sự không xứng với giáo sư Chu thanh cao ngọc khiết."

Chu Đình Quân không trả lời, một lúc lâu sau, anh liếc mắt thấy vệt đỏ trên cổ tay trắng nõn của Giang Phán, đôi mắt như kết băng, trầm giọng hỏi: "Cổ tay của em bị như vậy là sao?"

(・ω・)ノ(・ω・)ノ

Truyện Chữ Hay