Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiến vào mùa thu, khu rừng từ thuần một màu xanh ngắt dần dần biến đổi thành các loại màu đỏ vàng xanh thâm thâm nhợt nhạt, mỗi một ngày phong cảnh dường như đều có sự thay đổi.
Thương Sinh và Sơ Hạ bắt đầu lu bù bận rộn chuẩn bị cho mùa đông, không chỉ bắt thỏ hoang, hoẵng, còn có cả lợn rừng trưởng thành. Các loại động vật nhỏ thì nuôi ở bãi đất trống ngoài động, thịt lợn rừng và cá sông thì không dễ bảo tồn, cần phải gia công để lưu trữ.
Phương pháp đơn giản nhất là sấy khô, thịt lạng hết mỡ ra, sau đó ướp nhiều muối, đem treo ở chỗ râm thoáng gió là được, mỡ thì có thể dùng để làm dầu.
Thương Sinh sử dụng phương pháp hun khói để cất trữ phần lớn thịt cá, tuy rằng khá phiền toái nhưng thực phẩm sẽ rất ngon.
Đầu tiên hai người dùng gậy gỗ dựng một gian phòng nhỏ để hun khói, rồi làm một cái sạp lớn để thịt cá. Thương Sinh mổ lợn rừng, lạng đi da và mỡ, chỉ để lại phần thịt cắt thành từng khối, còn cá thì loại bỏ hết nội tạng, sau đó đặt hết tất cả lên trên sạp hun khói. Sơ Hạ thì phụ trách ướp muối toàn bộ chỗ thịt cá đó. Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết thì ở bên dưới sạp đốt lửa, đợi lửa cháy hết thì phủ lên rất nhiều lá cây tạo khói, đồng thời cũng thả vào rất nhiều loại lá và cỏ thơm, tiêu,… những thứ này sẽ giúp cho thịt cá có mùi thơm độc đáo. Cuối cùng thì dùng một tấm vải thô che gian phòng lại, một ngày sau sẽ có kết quả.
Làm thịt muối theo kiểu phổ thông vài ngày, hai người nảy ra ý tưởng làm thử những phương pháp mới chỉ được nghe nói chứ chưa từng áp dụng. Ví dụ như đem miếng thịt phơi khô băm nhỏ, giã nát, sau đó đun mỡ lên cho nóng rồi cho thịt nát vào đảo đều cho đến khi khô lại thì đã có được món chà bông thơm ngon rồi.
Sơ Hạ nhớ đến có người từng nói với mình phương pháp làm ruột lợn, vì vậy nên bảo Thương Sinh Thử một lần, khi bắt tay vào làm rồi thì mới thấy cũng chẳng khó lắm. Sơ Hạ chủ động nhận việc làm sạch ruột lợn, tẩy sạch cả bên ngoài lẫn bên trong ruột. Thương Sinh thì đem thịt và mỡ bằm nhuyễn ra rồi nhét vào trong ruột, lại thêm vào một lượng máu vừa đủ, gia vị, cỏ thơm,… sau đó thắt chặt cả hai đầu của đoạn ruột rồi đem đi nấu chín hoặc hun khói để có thể để lâu, thành phẩm cực kỳ ngon.
Thương Sinh thấy Sơ Hạ cười đến không khép miệng thì hiếu kỳ mà hỏi: “Sao em vui như vậy?”
Sơ Hạ vui sướng đáp: “Tại em thích ăn món này, vừa thơm lại vừa ngon nha. Ngày mai mình ăn nhé?!”
Thương Sinh gật đầu, “Được, ăn gì bổ nấy!”
“…”
Mặt Sơ Hạ thoạt đỏ thoạt đen, vừa đánh vừa đá Thương Sinh, lại bị Thương Sinh hai tay bắt chéo sau lưng ôm lấy từ phía sau.
Thương Sinh cắn nhẹ vành tai của Sơ Hạ thấp giọng hỏi, “Giờ còn đau không?”
Sơ Hạ nhếch miệng không nói lời nào, gần đây rảnh rỗi quá nên Sơ Hạ theo Thương Sinh học cách chiến đấu cận thân, lúc này bị khống chế, đầu óc chỉ suy nghĩ xem làm cách nào đem chiêu phản lại cầm nã thủ mới học được dùng lên người sư phụ của mình.
Thương Sinh thấy ý cười vẫn ở trên mặt Sơ Hạ liền biết ngay Sơ Hạ đang định bày trò quỷ gì, lập tức không đợi Sơ Hạ kịp huých khuỷu tay ra sau thì anh lập tức xoay tay dùng lực quay Sơ Hạ lại, mặt đối mặt ôm lấy hai cánh mông Sơ Hạ nâng lên, vị trí nào đó dưới bụng của hai người không ngừng ma sát.
Đã nhiều ngày quen với sự thân mật này nên Sơ Hạ đã bớt ngượng hơn rất nhiều, đã dám trừng mắt mắng lại Thương Sinh. “Ban ngày ban mặt liền phát tình, anh còn muốn giữ mặt mũi không hả?”bg-ssp-{height:px}
“Ai, giữ mặt mũi thì ăn đậu hủ non kiểu gì?!”
“Mau buông tay ra, không biết xấu hổ, không cho anh ăn trưa bây giờ!”
Thương Sinh vùi đầu cọ xát xương quai xanh của Sơ Hạ, hai ngày nay anh không cạo râu, Sơ Hạ bị râu ria trên mặt anh cọ vừa ngứa vừa đau, uy hiếp cỡ nào Thương Sinh cũng không chịu thả ra, hai người ầm ĩ một lúc lâu mới đi nấu bữa trưa.
Hai người ăn xong thì không ngủ trưa mà tiếp tục làm việc. Nguyên liệu trong núi rất là quý giá, nếu không phải vì bất đắc dĩ thì Thương Sinh cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệt như vậy, chính vì thế nên với những động vật săn về, Thương Sinh đều tận dụng triệt để. Ngoại trừ thịt và mỡ của động vật ra thì máu cũng có thể làm ra được món ăn ngon đầy dinh dưỡng, như máu đông lại thành khối rồi đem nướng hay cho vào canh đều có thể ăn rất ngon. Gan gà gan vịt thì muối lên làm thành món ăn vặt. Ngoài ra thì mấy thứ nội tạng khó bảo quản thì nhanh chóng đem chiên, nướng hoặc nấu canh, tranh thủ lúc chúng còn tươi ngon thì ăn cho hết.
Về phần rau củ thì dễ xử lý hơn. Nấm và củ quả chỉ cần đem phơi khô là xong. Cải bẹ xanh, cải xoong, đọt dương xỉ, rau diếp, dưa chuột đem muối trong mấy cái bình gốm có thể ăn được cả mùa đông.
Thương Sinh còn chiết xuất nhựa cây để làm đường, sau khi đem đông lạnh thì chế thành những viên đường cho lũ trẻ ngậm chơi, đem ra làm phần thưởng nếu bọn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời không phá người lớn.
Ba tên quỷ nhỏ dưới sự cầm đầu của Sơ Xuân rất ngoan không hề quấy rầy đến hai vị người lớn trong nhà đang trong thời kỳ nồng ấm.Sơ Xuân đã bảy tuổi chính là cái tuổi ưa đùa giỡn người khác, Sơ Hạ mất hai buổi tối may cho cô bé con búp bê vải mà Sơ Xuân không thèm ngó đến, không ngó đến thì thôi đi, đằng này còn không thèm lưu tình mà chê bai kỹ thuật may của Sơ Hạ. “Chơi cái thứ xấu xí đó vạn nhất con cũng xấu như vậy thì sao.”
Sơ Thu vừa đáng yêu vừa biết nghe lời lại có thể chạy nhảy đương nhiên biến thành mục tiêu chính để Sơ Xuân chơi đùa. Trước khi Sơ Thu trở thành mục tiêu chính thì mục tiêu hàng đầu đương nhiên chính là bé Sơ Đông bụ bẫm. Nhưng Sơ Đông còn nhỏ quá, uy hiếp hay đe dọa thì nó không hiểu, ngắt mông nó thì nó khóc toáng lên, mà Sơ Xuân nói gì với Sơ Đông thì nó cũng chẳng nghe. Bởi vậy Sơ Đông không biết nghe lời đương nhiên bị bỏ qua.
Khi người lớn trong nhà bận việc, Sơ Xuân tết tóc cho Sơ Thu, rồi cắm đầy hoa tươi lên đầu cậu nhóc. Sơ Thu vừa phản kháng thì Sơ Xuân lập tức trấn áp nghiêm khắc, sau đó nhìn đôi mắt to ngập nước đầy ủy khuất của Sơ Thu thì lại càng hào hứng hơn để trang điểm cho thằng bé. Sơ Đông ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem không hề phá phách, thỉnh thoảng còn giúp đỡ cho Sơ Xuân, thò tay sờ bím tóc, cài thêm hoa vào đầu Sơ Thu.
Ai bảo Sơ Thu quá mức trắng trẻo đáng yêu, người nào nhìn thấy cũng phải ôm hôn ngắt nhéo một cái.
Thương Sinh thấy thế còn khích lệ Sơ Xuân, “Thật xinh đẹp, sau này Sơ Xuân có thể làm nhà tạo mẫu đấy!” Lại an ủi Sơ Thu đáng yêu, “Sơ Thu cũng có thể làm người mẫu nha.”
Tuy lúc đó hai bé con đều không hiểu được cái nghề nghe rất kêu kia cụ thể là làm gì, nhưng chỉ cần nghe hay hay là đủ rồi. Vì thế một bên càng thêm ra sức tạo mẫu, một bên càng thêm ngoan ngoãn chịu đựng bị đem ra làm búp bê chơi, về phần hai đứa sau này lớn lên thật sự thành giống như lời Thương Sinh thì sẽ nói sau.
————–
Ru: đừng ai hỏi tui làm sao có cách làm chà bông (ruốc) như trong truyện, nguyên tác nó chỉ thế, chứ mama tui làm chà bông thì luộc thịt cơ chứ chả làm thịt khô. Mà cái hình search gg ra thì chà bông bên đó nhìn chả ngon bằng mình làm, của tui làm ra màu vàng nhạt cơ.
Món ruột lợn mà bạn làm nếu ai chưa biết thì nó là dồi heo đấy ạ =))) papa của mình làm món này siêu ngon nhé, chẹp chẹp, làm xong rồi luộc lên, ăn với ít rau thơm, chấm mắm tôm nữa thì pá cháy =v= nước luộc dồi thì đem nấu cháo huyết, nhà mình hay làm món này lắm ^^