Cảnh Xuân Nam Triều

chương 49: khăn tay

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Muốn nàng giao tiền ư?

Chuyện này sao có thể?

Trương Khởi không dám ngây người như phỗng nữa, nàng lắc đầu, khẽ cất giọng êm ái: "Còn lâu mới đưa cho huynh."

Thấy Tiêu Mạc nhìn chằm chằm, nàng nói với giọng oán trách yếu ớt: "Muội muốn giữ lại làm tiền phòng thân."

Tiền phòng thân? Sợ sau này hắn bỏ rơi nàng sao? Tiêu Mạc cười xoa đầu nàng, nói: "Được rồi, muội muốn giữ thì cứ giữ lại." Tâm trạng khá hơn, Tiêu Mạc cười nhẹ nói: "Ta sẽ cho muội một viện tử khác nhưng khế nhà này ta sẽ giữ hộ muội. Tránh cho muội lại đổi thêm tiền nữa."

"Mười mẫu ruộng này lần trước ta phải dùng mánh khóe mới lấy được. Muội giữ lại hàng năm cũng có chút thu hoạch, sao lại bán đi? Hay là nhờ Trương Hiên ra tay? Không ngờ huynh ấy cũng làm được việc."

Giọng điệu của hắn không còn vẻ buồn bực nữa rồi.

Trương Khởi vẫn cúi đầu, hắn không buông nàng ra, nàng liền biết điều tựa vào ngực hắn. Cúi gằm mặt, Trương Khởi thầm suy nghĩ: Bằng sắc đẹp bây giờ của mình, Tiêu lang đã khó có thể kiềm chế. Nếu lớn hơn chút, e rằng càng khó chạy trốn khỏi lòng bàn tay của Tiêu lang.

Nàng không dám nghĩ đến chuyện sau này.

Nàng đã vắt hết óc cũng không nhớ nổi có tồn tại Tiêu Mặc này trong ký ức không. Dĩ nhiên, không chỉ có hắn, ngay cả đám người Trương Hiên, Trần Ấp nàng cũng không nhớ nổi.

Ký ức của kiếp trước quá vụn vặt mà ít ỏi, có khi Trương Khởi cũng cảm thấy, nếu không phải những điều trong trí nhớ đã xảy ra thật, nàng sẽ cho rằng mình chỉ là một tiểu cô tử mười ba mười bốn tuổi, những ký ức đó chỉ là một giấc mộng của nàng, một giấc mộng về quá trình trưởng thành, sống chết của mình.

Cũng chính bởi vì ký ức của kiếp trước quá ít, nhiều khi cử chỉ và tính cách của Trương Khởi cũng chẳng khác gì những tiểu cô ở độ tuổi này.

Đang lúc ấy, tiếng bước chân khẽ khàng bỗng truyền đến, còn có tiếng kêu rất nhỏ của tỳ nữ bên Trương Cẩm, "Tiêu lang có đó không?"

Tiêu Mạc khẽ nhíu mày, buông Trương Khởi ra.

Trương Khởi vừa được tự do, lập tức đưa tay vuốt tóc xuống, cúi đầu lui về bên thân cây, làm cho mình trở nên mờ nhạt.

Tiêu Mạc quay đầu, khóe miệng nhếch cười, mặt như gió xuân, "Chuyện gì?"

Tỳ nữ này xuất hiện trước mặt hai người, nàng ta cúi chào Tiêu Mạc, khẽ nói: "Cô tử nhà nô tỳ nói, phu nhân trông coi cô tử nghiêm quá, cô tử không thể ra ngoài gặp mặt Tiêu lang. Đây là khăn cô tử thêu, kính xin Tiêu lang nhận lấy."

Thì ra Trương Cẩm đưa tín vật, vỗ về tấm lòng chưa tỏ tường của ái lang.

Nụ cười bên khóe miệng Tiêu Mạc sâu hơn, hắn nhíu mày, nói: "Cô tử nhà ngươi thật có lòng." Cũng không biết có phải ảo giác của Trương Khởi hay không, khi hắn nói đến hai chữ 'Có lòng' lại nhấn mạnh âm.

Tỳ nữ đưa khăn qua.

Tiêu Mạc đưa hai ngón tay ra nhận lấy, thấy tỳ nữ kia nhìn mình chằm chằm, hắn bỏ khăn vào trong ngực.

Thấy tỳ nữ kia vẫn không nhúc nhích, hắn nhíu mày, "Còn có việc gì sao?"

Tỳ nữ rũ mắt xuống, nói lí nhí: "Không có, không có gì."

Trong ánh nhìn chăm chú của Tiêu Mạc, nàng ta ấm ức rời đi. Trước khi đi, liếc nhìn Trương Khởi núp ở bên cạnh giống như người tàng hình.

Tỳ nữ vừa đi, Tiêu Mạc liền lấy khăn tay ra, thuận tay vo tròn lại ném vào trong rừng.

Thấy hành động này của hắn, Trương Khởi trợn to mắt.

Tiêu Mạc nhìn nàng, vẫy tay nói: "Lại đây."

Trương Khởi cắn môi, nhón chân bước đến.

Khi đi tới, hốc mắt nàng đã ẩm ướt, khẽ nói: "Tỳ nữ vừa nãy nhìn thấy muội."

Tiêu Mạc nhướng mày nhìn nàng.

Trương Khởi lúng ta lúng túng, nói: "Muội sợ tỳ nữ đó là người phu nhân phái tới."

Tiêu Mạc chờ nàng nói tiếp.

Trương Khởi cất giọng nhẹ nhàng trong vắt, kể chuyện phụ nhân bị nàng đụng phải sẩy thai ngày hôm qua. Nàng nói rất cặn kẽ, ngay cả chi tiết mình ứng đối thế nào cũng kể rõ ràng.

Sau khi nàng nói xong, Tiêu Mạc cười, "Nói vậy là A Khởi đang nhờ vả ta sao."

Trương Khởi cúi đầu không nói.

Tiêu Mạc nói: "Muội là người của ta, nhờ vả ta cũng là chuyện đương nhiên. Bây giờ ta biết rồi, sẽ để ý."

Trương Khởi cúi chào hắn, khẽ nói: "Đa tạ lang quân."

Tiêu Mạc cản nàng lại, thuận tay nâng cằm nàng lên, sau khi thưởng thức kỹ càng mới nói: "Không còn sớm nữa, ta phải đi rồi." Cười cười, hắn giải thích: "Tiếp tục trì hoãn, e rằng cô nãi nãi sẽ phái người tới tìm ta. Cũng không biết ta đắc tội với cô nãi nãi ở điểm nào, mà nạp một A Khởi cũng khó khăn như vậy." Nhắc tới cô nãi nãi, giọng hắn mang vẻ thân cận. Hiển nhiên cô nãi nãi hết sức sủng nịnh hắn.

Trương Khởi không hề lên tiếng.

Sau khi Tiêu Mạc nhìn thật sâu vào nàng mới xoay người rời đi.

Tiêu Mạc vừa đi, Trương Khởi vội vàng xoay người lẻn vào trong rừng cây. Tìm kiếm một lúc lâu mới thấy mảnh khăn bị Tiêu Mạc ném đi.

Khăn thêu tương đối tinh xảo, phía trên còn viết một chữ Cẩm.

Nếu vật này rơi vào tay người khác, không khỏi gây nên một trận phong ba.

Trương Khởi suy nghĩ một lúc, nhặt khăn lên bỏ vào trong ngực. Tạm thời cứ giữ lại, nói không chừng sẽ có lúc cái khăn này sẽ phát huy công dụng.

Sau đó, Trương Khởi xoay người, nhanh chóng về phòng của mình. Nàng lo lắng có người chú ý, nàng và Tiêu Mạc ở bên nhau càng lâu, phỏng đoán của người khác càng gây bất lợi cho nàng.

Vội vàng trở lại trong phòng, Trương Khởi cài then cửa, dựa vào nó thở dốc.

Tiêu Mạc vẫn rất khăng khăng cố chấp về nàng!

May có đại phu nhân ngăn cản.

Nhưng, Trương phủ này cũng chỉ an toàn tới chừng này. Nàng phải nghĩ cách, phải nghĩ cách.....

Sức lực nàng có thể nương tựa thật sự quá ít. Dù sao Trương Hiên cũng là con ruột của Trương Tiêu thị, cũng quý mến và đồng tình với nàng, nhưng với tính cách của hắn, cũng không giúp đỡ quá nhiều.

Còn có thể nhờ cậy ai đây?

Khi Trương Khởi suy nghĩ, thời gian trôi qua thật mau. Thấy mặt trời đã lên cao, Trương Khởi vội vàng sửa soạn, xoay người tới học đường.

Khi Trương Khởi tới, các cô tử đã đến hơn phân nửa.

Xem ra khi nàng tới, các cô tử vẫn giống như ngày thường, liếc nhìn rồi không để ý tới nữa.

Trương Khởi lại đứng một mình trong cái góc kia.

Hôm nay lại có bài học của giáo tập Viên, Trương Khởi vừa đứng vững, đã có người hầu dọn bàn và bút mực ra.

Giáo tập Viên vừa tiến đến, tiếng ồn ào trong học đường chợt im bặt.

Thân phận và tài hoa của hắn, là điều vô cùng uy vọng trong mắt các cô tử. Trong học đường nho nhỏ này, đã có vài cô tử âm thầm thích hắn.

Lại nói tiếp, bằng thân phận và bề ngoài của giáo tập Viên, vốn không phải giảng bài cho các cô tử. Nhưng khi bậc trưởng lão của Trương thị sắp xếp cho hắn giảng bài, hắn dốc hết sức đẩy việc dạy học cho các tiểu lang qua một bên, bảo là muốn dạy các cô tử. Còn thẳng thắn nói: Hắn học người trong tranh, những cô tử này xinh tươi mơn mởn, đang tuổi đẹp như tranh. Hắn ở gần các nàng, sẽ vẽ nên tranh thiếu nữ được lưu truyền thiên cổ.

Hắn nói hùng hồn đầy lý lẽ. Các vị trưởng lão của Trương phủ cũng tin. Thời đại này, các họa sư thực sự thích miêu tả nữ tử trang điểm, ăn vận, sinh hoạt, nói cười. Phàm là họa sư, ai ai cũng tinh thông tranh mỹ nữ.

Dĩ nhiên, các vị trưởng lão của Trương thị không hề ngần ngại mà sắp xếp hắn vào đây. Nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì mọi người khắp Kiến Khang đều tin tưởng vào nhân phẩm của giáo tập Viên, biết rằng với sự thanh cao và tự tại của hắn, sẽ bao giờ làm những trò không có nhân phẩm như quyến rũ tiểu cô tử.

Cũng như Nguyễn Tịch thời Tấn, đang nằm ngủ bên cạnh phụ nhân, mà người nắm giữ cả thiên hạ cũng tin tưởng tôn kính hắn.

Truyện Chữ Hay