Cảnh Xuân Nam Triều

chương 190: khen ngợi ta đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Âm thanh của phụ nhân trung niên vừa ngừng, thiếu nữ mỹ lệ xiêm y xộc xệch đó liền vội vàng chạy tới, theo bước chạy của nàng ta, làn sóng lớn nửa lộ càng phập phồng. Nàng ta chạy đến trước mặt Lan Lăng Vương, thở hồng hộc vọt tới trước người hắn ba bước nơi mới dừng lại, u oán nhìn hắn một cái xong, thiếu nữ cúi đầu xuống, khi nước mắt như trân châu chảy xuống hai gò má thì nàng ta càng nghẹn ngào làm cho người ta thương tiếc, "Ảo, đừng nói nữa... Đừng nói nữa... Lang quân này không có làm gì ta cả, để cho hắn đi đi."

Trong miệng nói để cho hắn rời đi, nhưng thiếu nữ này nửa thân trần thân thể mềm mại, gương mặt xấu hổ, chảy nước mắt, âm thanh thì nghẹn ngào, thật là đẹp đẽ động lòng người, dù là người đá cũng sẽ động lòng chứ?

Nhìn thiếu nữ này, Lan Lăng Vương chỉ cười nhẹ. Âm thanh của hắn vốn cực dễ nghe, dung nhan càng thêm làm chói mắt chúng nữ, cười một tiếng, chúng nữ chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, không thể dời mắt đi được.

Người thiếu nữ kia càng sâu, nàng ta si ngốc nhìn Lan Lăng Vương, giương cái miệng nhỏ nhắn, quên tiếp tục rơi lệ.

"Giải thích sao?" Theo giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lan Lăng Vương ngâm ra ba chữ này, trong nháy mắt, một ánh lạnh xẹt qua trước mặt chúng nữ!

Lan Lăng Vương rút ra bội kiếm của mình. Bội kiếm ra khỏi vỏ, trong ánh lạnh lóe lên, Lan Lăng Vương giương cổ tay lên, nhẹ nhàng, cũng lạnh lùng băng hàn, đặt lên cái cổ xinh đẹp của thiếu nữ!

. . . . . .

Không ai nghĩ tới một màn này!

Không có bất kỳ người nào có thể nghĩ đến!

Chúng nữ quên mất thét chói tai, thậm chí quên mất phản ứng, từng người đều trợn to mắt, không dám tin nhìn Lan Lăng Vương. Lúc này họ chỉ có kỳ quái, không có nửa điểm hốt hoảng: nói trả lời, chỉ là cưới thất cô tử về, trong nhà của hắn cũng chỉ thêm một đôi đũa, hình như không cần phải rút kiếm đối mặt chứ?

Trong sự kinh ngạc, không hiểu, thậm chí ngu si, Lan Lăng Vương nhếch khóe môi, chuyển mắt liếc về phía thiếu nữ xinh đẹp xiêm y xộc xệch, ngọc thể như ẩn như hiện. Đột nhiên hỏi "Ngươi là nghĩa nữ của Lương Thứ sử?" Rất nhiều quan viên đều thích thu thập một số cô gái xinh đẹp, dạy các nàng tài nghệ từ nhỏ, ở thời điểm mấu chốt, không phải dùng để lung lạc thuộc hạ đắc lực, chính là dùng để hối lộ Thượng Quan. Mà mấy cô gái xinh đẹp đó, bình thường đều dùng thân phận nghĩa nữ xuất hiện. Như Điêu Thuyền thời tam quốc chính là nghĩa nữ của Vương Doãn.

Hắn làm sao biết nàng ta không phải nữ nhi ruột thịt? Chúng tỳ càng kinh ngạc, thiếu nữ bị đặt kiếm trên cổ cũng kinh hoàng, nàng ta không để ý khoe khoang vẻ thùy mị, run rẩy nói: "Đúng, đúng."

"Đi tới gian phòng này gần nửa canh giờ rồi?"

Việc này sao hắn cũng biết? Mặt của cô gái càng trắng hơn.

Khi nàng ta chần chờ thì cổ tay Lan Lăng Vương trầm xuống, kiếm phong lạnh lẽo cũng theo đó đè xuống, hắn bỗng dưng trầm giọng quát, "Nói. Đã bao lâu!"

"Có, có hai nén hương."

"Rất tốt." Lan Lăng Vương nhàn nhạt khen ngợi nàng ta một câu, lại hỏi: "Là nghĩa phụ ngươi sai ngươi núp ở bên trong sao?"

Những lời này, thiếu nữ không dám đáp.

Mặc dù nàng ta nghiêm mặt không đáp, Lan Lăng Vương lại hoàn toàn hiểu. Kiếm phong của hắn từ từ hếch lên. Theo tay của hắn, thiếu nữ bị đặt kiếm ở cổ, không thể không nâng cao cằm, nâng cao cằm. . . . . .

Rõ ràng áo ngoài của nàng ta đã rớt xuống đất, rõ ràng cổ ngọc và vòng eo trắng như tuyết của nàng ta đã hoàn toàn hiện ra ở trước mặt hắn, rõ ràng đôi gò của nàng ta cũng tới lui muốn tránh thoát cái yếm. . . . Cái tay nắm chuôi kiếm kia lại không run một cái?

Bỗng dưng, âm thanh của Lan Lăng Vương cao hơn, đột nhiên quát lên: "Nói ——"

Chỉ một chữ mà sát khí trầm trầm, uy nghiêm đáng sợ! Cô gái kia nơi nào trải qua chiến trận này, nàng ta hét lên một tiếng, không tự chủ mà lên tiếng:

“Đúng, đúng.”

Hai chữ này vừa phun ra, thiếu nữ ngồi liệt trên mặt đất, nhìn kiếm phong vẫn lắc lư trước mắt, lúc này tất cả mộng đẹp và ảo tưởng của thiếu nữ đã tan hết, nước mắt rơi như mưa.

Lan Lăng Vương nhấc chân, tự nhiên đi về phía cửa.

Không ai dám ngăn trở.

Đưa mắt nhìn hắn nhanh chân đi ra viện, chúng tỳ ngơ ngác thì quản sự không biết từ trong xó xỉnh nào chui ra, thấy Lan Lăng Vương, ông ta vội vàng kêu lên: “Lang quân, lang quân.”

Trong tiếng kêu của ông ta, Lan Lăng Vương dừng bước. Hắn quay đầu lại, lạnh lung, nhàn nhạt, trên cao nhìn xuống quản sự này, khi quản sự này bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm đổ mồ hôi hột thì âm thanh tuyệt đẹp mà lạnh lẽo của Lan Lăng Vương chậm rãi truyền đến, “Kính xin các hạ chuyển cáo Thứ Sử Đại Nhân nhà ngươi, nghĩa nữ chuẩn bị đưa cho ta, diện mạo kém phu nhân nhà ta nhiều, Cao mỗ thật sự không nhìn trúng, vẫn nên do ông ta vui vẻ nhận đi.” Hắn hơi nhếch khóe môi, cười như không cười rồi lại băng hàn thấu xương, “Đúng rồi, phiền toái nhắc nhở đại nhân nhà người một câu. Cao mỗ đời này hận nhất âm mưu, nếu có tính toán gì đừng ngại nói rõ. Làm việc như vậy, chọc cho tâm trạng Cao mỗ không tốt, nói không chừng kiếm trong tay không nghe sai bảo!”

Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi.

Đưa mắt nhìn bóng dáng Lan Lăng Vương rời đi, quản sự này ngẩn ngơ, đảo mắt quay đầu lại quát lên: “Còn đứng ngây đó làm gì? Mai đi gặp Lương công. Hừ, chuyện nhỏ đơn giản như vậy cũng làm không được, xem bọn ngươi phải thế nào!”

Một lát sau, trước người Lương Hiển có một đám người quỳ đó.

Lương Hiển nghiêm mặt quát lên: “Phế vật! Phế vật! Ngay cả một thanh niên mạnh khỏe cũng không mê hoặt được, cần ngươi làm gì?” Lời vừa nói ra, mặt thiếu nữ lúc trước đã bị Lan Lăng Vương làm sợ đến mất hết vẻ quyết rũ trắng như tuyết, nàng ta tê liệt ngã xuống trên mặt đất, dùng ống tay áo bụm mặt, vừa xấu hổ không chịu nổi, vừa bi thương ríu rít khóc lên.

Vú giá trung niên đó hiển nhiên có chút địa vị, bà ta tiến lên nửa bước, nhẹ giọng nói ra: “Lang chủ, việc này không trách A Tuyết. Nô lớn như vậy, còn chưa gặp nam nhân nào thế, nữ sắc dụ hắn ta, sợ là không… mấy tác dụng.”

Lương Hiển nghe đến đó, trầm ngâm một hồi, phất phất tay, “Đi ra ngoài đi ra ngoài, khóc lóc nghe mà phiền.”

Đuổi mọi người đi hết, ông ta đi tới trước bàn con viết một phong sách lụa, quát lên: “Cầm nó, giao cho Kỷ Giản công! Nhanh đi!”

“Vâng”

Sau khi từ phủ thứ sử ra ngoài, Lan Lăng Vương liền trực tiếp về chánh viện.

Trước lò than ấm áp, Trương Khởi đang thêu thùa. Ánh lửa chiếu vào trên mặt của nàng, khiến nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm hồng hào, cả vết sẹo còn mờ mờ kia cũng tỏa sáng.

Thời gian này dưới uy hiếp của hắn, Trương Khởi ngày ngày ăn một chén thịt dê, chẳng những bù lại toàn bộ phận thịt bị mất, hình như còn mập chút. Sáng sớm hôm nay, hắn đã thấy nàng mặt ủ mày ê đứng ở trước gương đồng, vừa đưa tay nắm bụng nhỏ của mình, vừa nói lẩm bẩm.

Cảm thấy một cơn gió lạnh đánh tới, Trương Khởi ngẩng đầu lên. Thấy là Lan Lăng Vương, nàng từ từ đứng lên.

Không để ý tới ánh mắt hết sức phức tạp mà mỗi lần nàng nhìn hắn, Lan Lăng Vương đi tới trước mặt nàng, sau khi ngồi xuống trên cái giường bên cạnh, hắn rút bội kiếm bên hông ra, thong thả ung dung lau lau.

Động tác lau kiếm của hắn ưu nhã trầm ổn, bóng dáng hắn ngồi ở trên giường cũng đặc biệt trầm tĩnh.

Rốt cuộc, sau một hồi an tĩnh, Trương Khởi mới ngạc nhiên hỏi, “Sao người thay y phục rồi?” Nàng cắn môi lại nói: “Y phục này không vừa vặn, là của người khác phải không? Đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt của nàng nhìn thẳng thắn.

Lan Lăng Vương từ từ ngẩng đầu lên.

Hắn bình tĩnh liếc Trương Khởi một cái, nhàn nhạt nói ra: “Mới từ phủ Thứ Sử Kinh Châu về.” Thấy Trương Khởi nhìn mình, nghiêm túc lắng nghe, Lan Lăng Vương chậm rãi nói: “Thứ Sử Kinh Châu đưa thiệp, nói đã biết thân phận của ta, vì vậy ta đến muốn gặp ông ta.. Không ngờ, người thật không thấy, lại đột nhiên bị thị nữ vẩy rượu khắp người…”

Quả nhiên, Trương Khởi nghe đến “đột nhiên bị thị nữ vẩy rượu khắp người” thì cặp mắt mở thật lớn, lông mày cũng nhướng lên, không những càng nghe nghiêm túc, trong nét mặt kia thậm chí có vẻ khẩn trương.

Phụ nhân này của hắn, thật là nhạy cảm.

Thu hồi suy nghĩ, Lan Lăng Vương tiếp tục nói: “Nơi thay y phục hơi xa, ta cởi xiêm áo ra định thay y phục khác, thì đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng nữ tử thét chói tai, thì ra thất cô tử phủ thứ sử cũng đang thay áo, còn xiêm áo không ngay ngắn gặp phải ta…”

Tới đây, Trương Khởi đứng lên.

Thấy nàng trợn to mắt, Lan Lăng Vương rũ mắt, hắn từ từ cầm lấy bình rượu một bên, ưu nhã nhấp một miếng, động tác giống như nước chảy mây trôi, thật sự đẹp đến mức tận cùng.

Thấy hắn không mở miệng, chỉ lặng lặng thưởng thức rượu ngon, giống như quên lãng lơi của mình vẫn chưa nói hết. Trương Khởi mấy mấy môi, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng hỏi “Sau đó thì sao?” Trong lúc bất chợt, trong cổ họng nàng hơi nghẹn, “Sau đó như thế nào?”

Mấy chữ này vẫn chưa nói hết, nàng đã nước mắt lưng tròng, ánh mắt nhìn về phía hắn lại trồi lên giận dữ vô biên, còn có cả hận…

Lan Lăng Vương để bình rượu xuống, chậm rãi nói: “Không có sau đó. Ta đặt kiếm lên cổ nàng ta nên nàng ta khai hết, thì ra là Thứ Sử Kinh Châu, nghĩa phụ của nàng ta đã sớm bảo nàng ta trốn ở trong phòng chờ ta tiến đến, rõ ràng dùng mỹ nhân kế với ta.”

Rõ ràng lời rất bình thường, Trương Khởi lại nghe ra trong giọng nói của hắn có chút hả hê?

Nàng hoài nghi liếc về phía hắn, Ánh mắt của hắng sáng lên, hình như thật đang chờ nàng khen ngợi.

Nhìn kỹ lại, ngồi ở bên cạnh nàng, vẫn là đại tướng quân đang ngồi nghiêm chỉnh uy nghiêm thần vũ, mặt không lộ vẻ gì. Xem ra mới vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tuy là ảo giác, Trương Khởi suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy mình nên khen ngợi hắn. Dù sao so với trước kia, hắn tiến bộ quá nhiều.

Lập tức, Trương Khởi bước nhẹ lên, màng quỳ xổm trước người hắn, cầm bình rượu trước người hắn lên châm một chung rượu cho hắn. Tay ngọc cầm rượu, Trương Khởi nhìn hắn dịu dàng nói: “Trường Cung cực khổ, uống một hớp.”

Âm thanh dịu dàng, xen lẫn trong căn phòng ấm áo, sao lại say lòng người như thế? Khóe môi Lan Lăng Vương không không chế được nhếch lên, nhận lấy rượu của nàng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Vừa để cốc xuống, âm thanh của Lan Lăng Vương bất tri bất giác nhỏ hơn chút, mềm hơn chút, “A Khởi, nhảy một điệu cho ta xem có được hay không? Chỉ một điệu xuân vũ.” Âm thanh dịu dàng, giống như đang làm nũng mong được thưởng.

Trương Khởi quay đầu đi chỗ khác.

Thấy nàng như vậy, Lan Lăng Vương ồm ồm nói: “Biểu hiện của ta hôm nay, không đáng một điệu nhảy?” Thiếu niên thất vọng nên trong âm thanh cũng mang theo chút giận dỗi.

Đáng giá, nhưng nàng lại hận hắn sâu như biển!

Thấy hốc mắt Trương Khởi lại bắt đầu hiện lệ, Lan Lăng Vương muốn đưa tay giúp nàng lau lệ. Bàn tay đến giữa không trung, lại dừng lại, chỉ thấy hắn đứng bật lên, đảo mắt lại cảm thấy động tác mình đứng dậy quá mạnh quá vang dội, liền mềm giọng nói: “Không nhảy thì không nhảy, đừng khóc.”

Mới vừa đứng lên chuẩn bị rời đi, hắn lại quay đầu lại, “A Khởi, thay quần áo cho ta.”

Truyện Chữ Hay