Cảnh Xuân Chợt Tiết

chương 33: 33: chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không biết do trước đó cùng lão đại biến thái giao chiến hao phí quá nhiều tế bào não, hay do chủ nghĩa tư ban của nơi này quá nồng hậu, vô hình chung cùng Bạch San San "Căn chính miêu hồng xã hội chủ nghĩa khí tràng" sinh ra phản ứng bài xích, hoặc là đơn thuần bởi vì ngủ trong cái giường tạo hình lồng chim, tóm lại, đêm dọn đến Thương phủ này, Bạch San San liền mơ thấy ác mộng.

(cái câu ở trong dấu ngoặc mình cũng không hiểu lắm, ai hiểu thì nói lại với mình nha)

Lúc này cô ở trong mộng không phải là hồng hạc màu hồng phấn.

Cô thành một con dê béo màu trắng mềm như bông, đang ở trên thảo nguyên xanh mơn mởn vui vẻ thoải mái mà ăn cỏ......!Môi híp mắt to, vẻ mặt thỏa mãn.

Bỗng nhiên, một đạo tia chớp cắt qua phía chân trời, phía chân trời bùm bùm vang lên một trận sấm sét, một con sói hoang to lớn, giống hệt Thương Trì xuất hiện.

Đang ăn dâu tây tiểu dê béo Bạch San San bị dọa đến lảo đảo, thân hình mập mạp tròn vo té ngã trên mặt đất, ba giây sau vèo một chút tại chỗ nhảy lên, trốn đến một viên cây non sau lưng.

Thò ra đầu.

Con sói lớn kia vẫn là bộ dáng lạnh lùng khốc liệt, từ trên cao nhìn xuống cô

Tiểu dê béo Bạch San San rầm một tiếng, nuốt nước miếng, ngây ngô nói nói: "......!Lần này tôi không có ăn bánh kem mouse dâu tây của ngài, ngài không thể ăn tôi."

Con sói lớn Thương Trì ghé mắt, tầm mắt lạnh lùng đảo qua mặt đất đầu dâu tây, nhàn nhạt mà nói: "Ngươi vì sao lại thích ăn dâu tây?"

"......" Tiểu dê béo Bạch San San lông xù xù trên mặt lộ ra một tia mê mang, mờ mịt nói: "Ta thích ăn dâu tây đều không được sao?"

Con sói lớn hừ lạnh, "Ngươi là một con dê, cư nhiên không ăn cỏ lại ăn dâu tây! Ta muốn ăn ngươi!"

Bạch San San: "......"

Sau đó......

Sau đó liền giương nanh múa vuốt, bị con sói lớn gầm thét đuổi theo hết một đêm.

Lịch sử luôn kinh sợ tương tự.

Sáng sớm hôm sau, Bạch San San trong lúc ngủ mơ chịu đủ kinh hách cùng tàn phá, thể xác và tinh thần đều mệt, mơ mơ màng màng mà bị chuông báo đánh thức

Đinh linh linh, đinh linh linh.

Trong chăn một vật thể không rõ đang bất an trằn trọc, cong lên, lại cong xuống.

Nửa giây sau, một cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết từ trong chăn duỗi ra, chui vào gối đầu phía dưới, sờ a sờ vớt a vớt, sau đó xác định mục tiêu, bắt lấy di động liền "Vèo" một cái rồi lùi về trong chăn.

Xem thời gian, buổi sáng giờ .

Gặp ác mộng cả đêm, Bạch San San lúc này vừa chóng mặt vừa buồn ngủ, cau mày kêu rên một tiếng, đang chuẩn bị cùng sâu ngủ đại quân tử chiến đến cùng, làm tinh thần hăng hái thêm mà rời giường, lại đột nhiên nhớ tới chính mình đã là chuyên gia tư vấn tâm lý của Thương Trì, không cần đến công ty làm việc, thoáng chốc lại thả lỏng.

Nhớ không lầm, hợp đồng trước đó cũng không có quy định mỗi ngày buổi sáng cô phải làm việc theo giờ hành chính.

So, vẫn là ngủ đến khi tự nhiên tỉnh đi.

Rốt cuộc tiện nghi của nhà tư bản, không thể nào không chiếm.

Đối với địch nhân từ, chính là đối với chính mình tàn nhẫn, phản chi cũng thế.

Đối với địch tàn nhẫn chính là đối với chính mình nhân từ.

Chiếm tiện nghi của nhà tư bản chính là nhân dân lao động giành phúc lợi.

Trong đầu cơ hồ bảy tám suy nghĩ bay nhanh một phen, Bạch San San yên tâm thoải mái mà ném di động, kéo chăn bông, một lần nữa phi thường an tĩnh nhắm mắt lại, cảm thấy chính mình lười nhác ngủ đến thật sự là quá vĩ đại.

Nhưng mà mới vừa nhắm mắt chưa được vài giây, một trận tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.

Phanh phanh phanh, quy luật mà trầm ổn.

Bạch San San nhíu mày, lẩm bẩm mê mang hỏi: "Ai a?"

Ngoài phòng truyền đến âm thanh của Cách La Lệ, cung kính mà đạm mạc, âm lượng không cao cũng không thấp, nói: "Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Mời cô xuống lầu dùng cơm."

"Ngô......" Bạch San San đánh ngáp xoa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng nói: "Cảm ơn dì Cách La Lệ.

Bữa sáng mọi người dùng trước đi, tôi hiện tại còn chưa muốn ăn." Nói xong liền kéo cao chăn che lại toàn bộ đầu.

Cách La Lệ tiếng nói tiếp tục truyền vào, vẫn như cũ thực bình tĩnh: "Tiên sinh đang đợi cô ăn bữa sáng."

Khoảng khắc nghe xong, cái ổ chăn bánh chưng chợt cứng đờ.

Cách La Lệ: "Tiên sinh vào giờ có cuộc hội nghị video toàn cầu, tám giờ liền phải xuất phát đến trước công ty.

Cho nên," dừng lại chút, ngữ khí vững vàng lộ ra cường thế không cho phản bác, "Mong tiểu thư trong vòng năm phút xuống dưới lầu dùng bữa sáng."

Bạch San San: "......"

?

Có việc sao a di? Tiên sinh nhà dì sáng tinh mơ muốn mở họp, cho nên liền phải cướp đoạt quyền lợi được ngủ của cô mà bồi hắn ăn bữa sáng? Còn có nhân quyền sao? Còn có thiên lý sao? Cô chỉ là chuen gia tư vấn tâm lý cho tiên tiên sinh nhà dì, không phải lại đây bồi hắn ăn cơm?!

Nội tâm một loạt thảo nê mã ríu rít phun trào gào thét mà chạy qua, Bạch San San nằm trong ổ chăn nhắm hai mắt lại, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra liên tục làm rất nhiều lần hít sâu mới miễn cưỡng đem nội tâm tiểu vũ trụ sắp nổ mạnh chìm sâu vào đáy lòng.

Nếu là ngày thường, người giang hồ xưng một mét sáu lão đại, với tính tình của Bạch San San, đã sớm khiến vị quản gia mặt than giận dữ đi ra khỏi phòng.

Nhưng, cô cũng không có quên hiện thực tàn khốc bản thân chính mình lúc này đang ở Thương phủ.

Địa bàn của vị lão đại ngồi cùng bàn.

Câu cửa miệng có nói, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Dưới mí mắt người khác, vẫn là nên thu lại cái đuôi trở thành người tương đối sáng suốt.

Vì thế bốn phút giây sau, Bạch San San mang hai mắt gấu trúc đúng giờ xuất hiện ở nhà ăn tầng một Thương phủ, trên mặt biểu tình hình thành một cái tiêu chuẩn: = =.

Toàn bộ thiết kế của Thương phủ không biết là nhờ bàn tay tài ba của vị nào, không gian mười phần tràn ngập phong cách quý tộc cùng mảng hiện đại kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn, vận dụng ánh sáng cũng cơ hồ đăng phong tạo cực.

(đăng phong tạo cực: lên tới đỉnh cao)

Cửa sổ cao sát đất, vừa đúng lúc mặt trời mọc lên từ phía đông, chân trời nổi lên ánh sáng, nắng sớm mờ mờ đem tầng mây mạ lên một lớp vàng kim mỏng, phản chiếu lên cây xanh trong hoa viên và dây leo bừng bừng sức sống, giống như một bức tranh phong cảnh, một biệt thự hắc bạch lãnh ngạnhtrông có vẻ ôn nhu ba phần.

Nhóm người hầu an an tĩnh tĩnh mà đứng ở một bên.

Nam nhân một thân âu phục đen an tĩnh mà ngồi ở trước bàn ăn, mắt hơi rũ, gương mặt chính diện không biểu cảm mà xem trong văn kiện trong tay.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hình dáng hắn cao lớn đĩnh bạt, đường cong bị nạm một tầng ánh sáng, lãnh ngạnh anh tuấn, không giận tự uy, như một bức tranh sống động.

(không giận tự uy (bất nộ tự uy): chỉ một người mặc dù không giận nhưng cả người vẫn toát ra sự trang nghiêm)

Bạch San San dẫm lên dép lê vịt nhỏ màu vàng mà cô đem từ Bạch gia, đứng cách bàn ăn vài bước, không có biểu tình mà nhìn Thương Trì.

Nhịn không được ở trong lòng than một tiếng.

Mặt trái của tiệc rượu trong cãi xã hội thượng lưu, Bạch San San tham dự tuy không nhiều lắm, nhưng sống trong vòng người nổi tiếng, hoàn cảnh chung cho phép, mấy năm nay, cô gặp nhiều địa gia kinh doanh cùng thanh niên tài tuấn cũng nhiều như cá diếc qua sông.

Nhưng lại không có ai giống Thương Trì.

Hắn có cái túi da của một nam phản diện, tuấn mỹ, thân sĩ, ưu nhã, khác với sự phô trương hư trương của các phú thương.

Hắn trời sinh quý tộc, cự người ngàn dặm lạnh nhạt, tự cao tự đại kiêu căng, cho dù là an tĩnh mà xem văn kiện, đều có thể làm người khác cảm giác từ trong xương cốt phát ra cường ngạnh cùng lãnh khốc.

(hư trương thanh thế: phô trương làm ra vẻ có lực lượng hùng hậu, trong khi thật ra không phải như vậy)

Khó trách năm đó cho dù là có danh xưng thiên tài giáo thảo, người theo đuổi lão đại cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay —— ở thời học sinh ngây ngô, tổng thể khí chất của Thương Trì cùng hai từ vườn trường này thật không hợp nhau, các cô gái mê luyến mỹ nhan thịnh thế cùng khí chất vai ác BOSS lãnh khốc hung ác nham hiểm, lại không mấy ai có thể chân chính một bước theo đuổi.

Không phải không nghĩ, là không dám.

Bạch San San bên này mải mê suy nghĩ lung tung,bên kia Thương Trì rũ mắt xem tờ báo đã chú ý tới cô.

Trên thực tế, đại khái là giây đầu tiên khi cô xuất hiện, hắn đã biết.

Bởi vì Thương Trì mở miệng nói câu đầu tiên, lời nói phi thường bình tĩnh đạm mạc: "Em còn muốn xem bao lâu." Vừa nói, mắt hắn cũng chưa nâng, ánh mắt thậm chí cũng chưa từ tờ báo dời qua.

Bạch San San có đôi khi hoài nghi người này có xuất thân là trinh sát.

Nếu không, cô thật sự không nghĩ ra hắn như thế nào sẽ có năng lực như vậy, cùng cảnh vật chung quanh phát sinh nháy mắt cường lực đến vậy.

Nhạy bén đến khiến người ta sợ hãi.

Bạch San San trên mặt nặn ra nụ cười nghề nghiệp, tiếng nói ngọt ngào, mềm mại: "Thương tiên sinh, buổi sáng tốt lành nha."

Thương Trì nhìn lướt qua nụ cười giả tạo của cô, ngữ khí thực đạm: "Lại đây ăn cơm."

Hai giây sau, Bạch San San ngáp mọt cái, lảo đảo lắc lư mà đi qua, rũ mắt nhìn lên, trên chiếc bàn dài là các món ăn thanh đạm tươi mát, điểm tâm kiểu dáng tinh xảo, hai phần thịt bò, hai chén cháo gạo kê.

Nhìn phong phú dị thường.

Đều dùng chén đĩa sứ Thanh Hoa, trông rất đẹp mắt, khiến người khác cảm thấy muốn ăn.

Bạch San San bỗng nhiên sinh ra cảm giác chính mình bồi hoàng đế dùng ngự thiện.

Ngay sau đó mắt cô đảo qua lại, lại chú ý tới hai chén gạo kê cháo cùng hai phân thịt bò được bày trí.

Trong đó một chén cháo cùng thịt bò đặt ở trước mặt Thương Trì.

Mà một phần khác đặt ở chỗ ngay bên trái Thương Trì.

Bạch San San không lộ dấu vết mà nhướng mày.

Ngay sau đó, ở nhà ăn Thương phủ, Jinna cùng người hầu liền thấy một màn như sau:

Nghe trợ lý Giang nói phu nhân tương lai của bọn họ là cô gái đứng trước bàn ăn, đầu nhỏ chuyển động trái phải, tựa hồ là ở trên bàn muốn lựa chọn vị trí thích hợp, hai giây sau cô tựa hồ đã chọn xong, duỗi tay, kéo cái ghế dựa cách vị trí tiên sinh nhà bọn họ lớn nhất, khom lưng ngồi xuống, sau đó lại giơ tay đem chén cháo gạo kê đặt kế bên tiên sinh dịch tới trước mặt chính mình, cuối cùng cầm lấy chiếc đũa, gắp rau xanh bỏ vào trong miệng,mắt to chớp chớp thực vui vẻ mà nhai nhai.

Jinna: "......"

Cái hầu gái khác: "......"

Ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có chút mờ mịt có điểm vô thố.

Nhìn một vòng trên mặt cũng không tìm thấy đáp án, các cô lại đành phải sôi nổi nhìn về phía quản gia Cách La Lệ.

(vô thố: vô phương ứng đối)

Cách La Lệ thực bình tĩnh.

Vị này làm quản gia hơn hai đời của Thương gia rũ mắt, cung cung kính kính mà đứng ở bên cạnh gia chủ đương nhiệm, liền lông mày cũng chưa động một chút.

Bạch San San ăn xong rồi một viên rau xanh, nhịn không được ở trong lòng tán dương đầu bếp Thương thị, ngay sau đó lại gắp một khối ngó sen, bỏ vào trong miệng.

Ngó sen giòn giòn, nhai lên rắc rắc.

Thanh âm không lớn, nhưng nhà ăn không gian trống trải, to như vậy mà an tĩnh, tiếng vang này có vẻ đột ngột.

Thương Trì ngồi đối diện chưa động đũa, ngước mắt, tầm mắt bình tĩnh mà nhìn về phía khoảng cách một cái bàn ăn giữa hắn và Bạch San San.

Cô giống như không hề thấy được ánh mắt của hắn, vẫn như cũ chính mình ăn ăn, cái miệng nhỏ hồng diễm nhai đến gắt gao, quai hàm phình phình, nhai đến vui vẻ lại nghiêm túc.

Ăn xong ngó sen, lại tiếp tục gắp đồ ăn khác.

Đại khái là đồ ăn hợp khẩu vị, đồng thời nhai, ngẫu nhiên sẽ hạnh phúc mà đôi mắt sáng lấp lánh.

Giống như thỏ con đáng yêu.

Liên tiếp ăn đồ ăn cùng điểm tâm, Bạch San San lấy cái muỗng múc một muỗng cháo, thẳng đến khi có điểm không nhịn được vị biến thái lão đại ngồi đầu bên kia bàn ăn nhìn chằm chằm một lúc, cô mới âm thầm trong lòng trợn trắng mắt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó liền ngẩng đầu, nhìn về phía đối diện.

"Thương tiên sinh, Cách La Lệ quản gia nói ngài lát nữa còn phải mở cuộc họp." Bạch San San tươi cười đầy mặt mà nhìn hắn, "Vì sao còn chưa ăn?"

Thương Trì nhìn chằm chằm cô, ngữ khí phi thường bình tĩnh mà đạm mạc mà nói: "Vì cái gì cách xa anh như vậy."

Bạch San San: "......"

Này thật đúng là vấn đề hay.

Đều là người trưởng thành rồi, vì sao cách xa như vậy trong lòng anh còn không biết sao?

Hiện tại cô nên trả lời như thế nào? Nói thẳng trong phạm vi trăm dặm khí tràng như Tu La của ngài một ngọn cỏ cũng không sống nổi, tôi ngồi kế bên, đừng nói ăn cơm được hay không, chính là ăn vào đi nữa thì cũng không tiêu hóa được sao? Không thích hợp đi, tuy rằng đêm qua giống như muốn lật bài cũng đã lật bài, muốn nói cũng đã nói, nhưng, ở dưới mái hiên, cơ bản mặt ngoài vẫn duy trì yêu cầu hòa bình đi?

Ngắn ngủn qua vài giây, Bạch San San trong đầu xoát xoát xoát vèo vèo vèo hiện lên vô số ý niệm.

Nhưng mà, không đợi Bạch San San chọn lí do hợp lý nhất sâu sắc nhất để trả lời, Thương Trì lại mở miệng.

Hắn rũ mắt, không có ăn cháo, mà là thong thả ung dung mà cầm lấy dao nĩa, bắt đầu cắt thịt bò, mắt cũng không nâng, ngữ khí đạm mà lãnh, "Lại đây, ngồi bên cạnh anh."

"......" Ngồi bên cạnh anh làm gì, tùy thời mà đánh tôi hay sao?

Bạch San San dừng lại nửa giây, sau đó cong cong môi, tận lực dùng một loại phi thường hiền lành hữu, miệng lưỡi ngọt ngào nói: "Thương tiên sinh, cái bàn này lớn như vậy, hai người chúng ta ngồi ăn cơm.

Ngồi nơi nào cũng giống nhau thôi."

Thương Trì: "Không giống nhau."

Bạch San San hơi hơi ngẩn ra hạ, "Cái gì?"

"Em ở bên anh, sẽ làm anh cảm thấy tâm tình sung sướng." Thương Trì sắc mặt thực bình tĩnh, ngữ khí cũng nhàn nhạt.

Giọng nói rơi xuống đất, Bạch San San tầm mắt vô ý thức dời xuống.

Chỉ thấy nam nhân âu phục màu đen phẳng phiu như họa, không nhiễm hạt bụi nhỏ, âu phục từ cổ tay áo đi xuống, là hai bàn tay thon dài hữu lực, đang cầm dao và nĩa.

Lưỡi dao sắc bén cắt khối thịt bò, ba phần chín, tơ máu theo thịt cùng thân đao chậm rãi chảy xuôi xuống dưới.

Tơ máu đỏ tươi, thân dao màu trắng bạc phản chiếu ánh sáng, phảng phất giống như quý tộc ưu nhã từ giữa thế kỉ xuyên qua.

Một màn huyết tinh duyên dáng trong mắt Bạch San San, mạc danh khiến cô liên tưởng đến truyền thuyết tôn giáo tồn tại một loại sinh vật.

Quỷ hút máu.

Trong đầu ma xuy quỷ khiến toát ra từ như vậy.

Thần bí ưu nhã, tượng trưng cho tội ác cùng hắc ám......

Thương Trì khẽ mở miệng, đem khối thịt bỏ vào trong miệng.

Bạch San San khô cằn mà nuốt nước miếng, tầm mắt vô ý thức mà nhìn chằm chằm môi mong của hắn, động tác mỗi lần nhai vô cùng tinh tế.

Cô tưởng tượng máu của miếng thịt đó đang lan ra giữa môi và răng của hắn.

Sau đó cả người liền rùng mình một cái, cột sống một trận lạnh cả người.

"Ngồi lại đây." Thương Trì nuốt xuống miếng thịt kia, cầm lấy khăn trên bàn lau miệng, giương mắt, đôi mắt màu đen lần nữa nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng nhướng mày, "Công chúa, anh nhớ đã nhắc em, không cần chọc anh sinh khí." (ổng thích gọi người ta công túa ghê)

"......"

Bạch San San cũng không biết chính mình vì sao lại đến ngồi kế bên Thương Trì.

Xong việc hồi tưởng, cô đem loại hành vi này quy kết vì nhân loại khi đối mặt với nguy hiểm, là pbanr năng yêu thế khi đứng trước một cường giả.

Đặc biệt là đối phương biến thái này còn phi thường biến thái mà làm trò cắt một khối thịt bò máu tươi đầm đìa trước mặt cô, bỏ vào trong miệng ưu nhã nhấm nháp nuốt nuốt.

Bị một khối thịt hù dọa, nói thật, thực mất mặt.

Nhưng đó đều là lời phía sau.

Lúc này, Bạch San San ngồi ở bên cạnh thương Trì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, quy quy củ củ mà uống cháo gạo kê trong chén, mắt nhìn thẳng, an tĩnh như gà.

Thương Trì tiếp tục an tĩnh ăn thịt bò của hắn.

Trong lúc Bạch San San cố tình quan sát một chút thói quen dùng cơm của vị lão đại biến thái.

Đại khái phát hiện từ nhỏ sinh hoạt ở nước ngoài, không có thói quen thưởng thức đồ ăn ẩm thực Trung Quốc, Thương Trì từ đầu đến cuối cơ hồ không động đến chén cháo rau xào.

Không ăn đồ ăn Trung Quốc còn kêu phòng bếp làm một bàn đồ ăn lớn như vậy, hành động lãng phí lương thực thật đáng xấu hổ.

Còn lôi kéo cô cùng nhau tới lãng phí, khiến cùng nhau trở nên đáng xấu hổ, tâm cơ của vị lão đại biến thái thật thâm sâu.

Bạch San San chửi thầm, hóa phẫn nộ thành sức ăn, ngay sau đó liền lấy mục tiêu ăn cho đến khi lão đại biến thsái trở nên nghèo tung, lại hắc hưu hắc hưu mà giận ăn thêm hai chén cháo lớn cùng một phần thịt bò lớn.

(hắc hưu theo mình tìm hiểu thì nó hơi đen tốt, ý chỉ việc quan hệ, mà trong trường hợp này chắc không phải, ai biết thì comment cho mình nha)

Cô kết thúc trận đấu vừa vặn là giờ phút.

Bạch San San sờ sờ cái bụng tròn vo của bản thân đánh cái bộp, sau khi đánh xong, vô ý thức mà quay đầu, vừa vặn đụng phải một đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy.

Thương Trì đã sớm ăn xong bữa sáng, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt chuyên chú mà tràn ngập hứng thú, không biết đã nhìn cô bao lâu.

"......" Nhìn gì mà nhìn?

Chưa thấy qua con gái người ta ăn sao?

"Đã ghi lại chưa." Thương Trì bỗng nhiên đánh tiếng hỏi.

Bạch San San:?

Sau đó liền nghe thấy Cách La Lệ cung cung kính kính mà vững vàng nói: "Xin yên tâm, tiên sinh.

Bữa sáng hôm nay, tiểu thư tổng cộng gắp đồ ăn lần, trong đó hạt sen ngó sen lần, gạo nếp tôm bóc vỏ lần......"

"......" Bạch San San cứ như vậy vẻ mặt mờ mịt mà nghe dì quản gia tính chuẩn không có sai lầm mà báo ra tong số làn cô gắp đồ ăn, cùng với mỗi món ăn cô đã gắp mấy lần.

Bạch San San:???

Bạch San San nhíu mày hồ nghi, "Cách La Lệ, dì vì cái gì mà phải ghi mấy cái này?"

"Đây là ý tử của tiên sinh." Cách La Lệ nhàn nhạt mà nói, "Chúng tôi cần biết sở thích của tiểu thư."

"......" Bạch San San chấn kinh rồi, cái cổ như người máy xoay qua xoay lại, nhìn Thương Trì, không thể tin tưởng nói: "......!Thương tiên sinh, muốn biết tôi thích ăn cái gì, trực tiếp hỏi tôi không phải được rồi sao? Như vậy mất công chậm trễ thời gian, ngài gần đây không phải bận việc sao?"

Khó trách chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn như vậy, thật ra lần này cô mới là hoàng đế, là lão đại biến thái bồi cô cùng ăn a? Như vậy hao tài tốn của liền vì muốn biết bữa sáng cô thích ăn cái gì, ngại tiền quá nhiều hay là ngại thời gian quá nhiều?

Thương Trì ngữ khí thực bình tĩnh, "Thứ nhất, như vậy chuẩn xác nhất."

"......"

"Thứ hai." Thương Trì ngước mắt nhìn cô, trầm giọng: "Bạch San San, em chính là thứ anh để ý nhất."

"[email protected]¥%"

Giọng nói rơi xuống đất, Bạch San San chỉ cảm thấy hai má nóng lên, cả người như bị đem đốt lên, tim đập cũng mạc danh trở nên dồn dập.

Ở cái nhìn chăm chú của nam nhân, cô bỗng nhiên cảm thấy cực kì không được tự nhiên, nghiêng đầu, ra vẻ trấn định mà nhìn về phía cửa sổ sát đất.

Lúc này một trận tiếng bước chân từ phòng kháchg truyền đến, từ xa tới gần.

Bạch San San nghe tiếng, quay đầu nhìn.

Trợ lí Giang, Giang Húc, chính cầm cái thứ gì triều bọn họ đi tới.

"Tiên sinh." Giang Húc đứng yên, kính cẩn nói, ánh mắt lại chuyển hướng Bạch San San khi rõ ràng nhẹ nhàng tự nhiên rất nhiều, "Bạch tiểu thư."

Bạch San San cũng hơi hơi mỉm cười, vẫy vẫy tay: "Trợ lý Giang buổi sáng tốt lành."

"Tiên sinh, hội nghị buổi sáng yêu cầu lùi lại một giờ, hệ thống của bộ phận chi nhánh bên Phần Lan bị hacker tấn công, bộ phân an ninh đang toàn lực sửa gấp, dự tính cần phút mới có thể sửa xong." Giang Húc nói, "Trần Túc đã xuống tay điều tra chuyện này.

Theo Trần Túc bước đầu phán đoán, lần này bộ phận bên Phần Lan thu được hacker công kích, thấy bọn chúng đã phân công rõ ràng, hợp tác có tính toán, có tổ chức hơn nữa có chủ đích."

Thương Trì mặt không biểu tình mà nghe Giang Húc báo cáo xong, không có phản ứng, lạnh nhạt nói, "Nói cho Trần Túc, tôi cho anh ta thời gian hai ngày.

Hai ngày sau, tôi cần biét ai đã gây ra lỗi lần cho đợt tập kích lần này."

"Dạ vâng."

Hai người nói công việc, Bạch San San chán đến chết, ngáp một cái đang chuẩn bị đứng dậy lên lầu lại ngủ thêm một chút, dư quang lại bỗng nhiên thoáng nhìn trong tay Giang Húc xách theo một cái túi.

túi làm bằng chất liệu bóng, thuần đen, toàn bộ túi thân chỉ có một cái nhãn hiệu logo rất nhỏ in ở bên phải phía dưới túi.

Ánh mắt Bạch San San đột nhiên chợt lóe.

Cô nhận ra cái logo này, là một thương hiệu thể thao nổi tiếng.

Cô có điểm tò mò, chỉ vào túi hỏi: "Trợ lý Giang, đây là quần áo của anh sao?"

"......! Nhìn trí nhớ của tôi này, Bạch tiểu thư không đề cập tới tôi còn suýt đã quên." Giang Húc xách túi cười cười, nói, "Năm nay giải bóng rổ thành phố B Ivy league cựu học sinh Lam Cầu Liên tái kiến tuần sau chính thức bắt đầu, đây là của trường đại học Pennsylvania đưa đồng phục, trường cũ của tài trợ Thương."

Bạch San San nghe xong đều sửng sốt.

Giải bóng rổ thành phố B Ivy league cựu học sinh Lam Cầu Liên tái kiến? Trận bóng rổ?

Trận bóng rổ......

Trong đầu trong chớp nhoáng có một vài hình ảnh vỡ vụn hiện lên đan xen, ánh mắt hình như có khoảnh khắc phóng không.

Giang Húc đem đồng phục bóng rổ trong tay đưa cho Thương Trì, nói: "Tiên sinh, tài trợ Thương đem cầu phục đưa đến Thương thị, nói mong ngài thử qua một chút, xem có vừa ý ngài hay không.

Nếu có không chỗ nào không hợp, bọn họ sẽ làm một bộ mới."

Thương Trì mặt không biểu tình mà tiếp nhận đồng phục bóng rổ, hơi nghiêng mắt, nhàn nhạt nhìn Bạch San San bên cạnh liếc mắt một cái.

Cô gái không biết nhớ tới cái gì, cả người ngơ ngẩn, phát ngốc, nửa ngày mới hồi thần.

Thương Trì đem phản ứng bất động thanh sắc của cô thu vào đáy mắt, đi thử quần áo.

Tiếng bước chân đi xa.

"Tuần sau là chính thức thi đấu, thật là chờ mong a, tôi trước nay còn chưa thấy qua tiên sinh chơi bóng." Giang Húc nói nói bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, hướng Bạch San San cười tủm tỉm mà nói: "Bạch tiểu thư, đến lúc đó chúng ta có thể cùng làm cổ động viên cổ vũ cho tiên sinh nha!"

Nghe thấy những lời này, Bạch San San lúc này mới chớp mắt hoàn hồn, từ thế giới của chính mình rút ra.

Cô nhìn Giang Húc cười khô cằn, nói: "......! Trận bóng rổ này mỗi năm đều có sao?"

"Đúng vậy." Giang Húc gật đầu, "Bất quá tiên sinh năm rồi không có tham gia qua, năm nay đột nhiên phân phó tôi báo danh cho ngài ấy, tôi cũng thấy kì quái."

Bạch San San trầm mặc vài giây, không có ngữ khí mà thuận miệng nói, "Phải không."

Hai người đang nói chuyện, Thương Trì sau lưng đã thử đồ xong tiến lại.

Bạch San San quay đầu.

Toàn bộ Thương phủ đều trong chớp mắt an tĩnh.

Nam nhân đứng xa mấy mét, ăn mặc một thân đồng phục màu đen, dáng người đĩnh bạt mà cao lớn, giống tùng lại giống bách.

Đồng phục thuần đen khiến cho ngũ quan thâm thúy lạnh lùng của hắn lan ra hơi thở phóng khoáng, cái trán rũ xuống vài sợi tóc, hơi che đậy đôi lông mày lãnh đam.

Giờ khắc này, Bạch San San như thấy thời gian ở trên người Thương Trì trở về mưới năm trước.

Từ khi nào, không còn nhìn thấy thân ảnh người này ở trên sân bóng rong ruổi bừa bãi, một lần trở thành điều tiếc nuối cùng áy náy nhất thưở thiếu niên của cô.

Mà nay.

Trong mắt kinh ngạc lướt qua, rồi sau đó, nghiêng đầu vân đạm phong khinh mà nhìn về phía nơi khác.

Cách đó không xa vị thiếu niên phong hoa chính mâu, không khí lạnh nhạt.

(phong hoa chính mậu: hào hoa phong nhã)

(vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thái độ điềm đạm nhàn nhạt, an tĩnh)

Giang Húc phảng phất như không nhận ra không khí vi diệ giữa hai người, cười khen: "Tiên sinh, bộ đồng phục này thật vừa với ngài." Nói xong lại dừng vài giây, nhìn về phía Bạch San San, "Đúng không Bạch tiểu thư, rất đẹp đi?"

"......" Bạch San San đã đối với một loạt hành động của vị trợ lí cáo già này đã thấy nhiều, không đáng kể.

Bởi vậy lúc này cô chỉ dừng , giây, liền đem đầu quay lại, xem Thương Trì, con ngươi trong trẻo trong suốt như sao trời.

Thương Trì thần sắc bình tĩnh mà cùng cô đối diện.

Tầm mắt giao nhau trong không khí.

Giây lát, Bạch San San đánh giá Thương Trì một vòng, cười gật gật đầu, tiếng nói lại nhu lại mềm ngọt, "Phải phải.

Thương tiên sinh như vậy nhìn thật trẻ tuổi."

Một từ trẻ tuổi rơi xuống đất, Giang Húc: "......"

Một đám người hầu: "......"

Thậm chí là Cách La Lệ: "......"

Thương Trì sắc mặt vạn ti bất biến.

Mắt đen nhìn chằm chằm Bạch San San, hơi nhướng mày, nhàn nhạt mà nói: "Tuần sau anh thi đấu, Bạch tiểu thư có hứng thú tới xem một chút không."

Bạch San San cùng hắn nhìn nhau, ánh mắt không né cũng không tránh, nghiêm túc nói: "Cũng được nha.

Ở đâu vậy?"

"Vốn dĩ tại sân vận động thế kỉ, nhưng trận Ivy League được nhà tài trợ Thương lớn nhất tạm thời đem vòng thứ nhất chuyển qua sân khác." Trợ lý Giang đối với đao quang kiếm ảnh vô hình giữa hai người làm như không thấy, thong dong nói tiếp, tươi cười đầy mặt, "Ở trường Nhất Trung."

Nghe vậy, Bạch San San kinh ngạc, trừng lớn đôi mắt khó có thể tin mà nhìn về phía Giang Húc, "Nhất Trung?"

"Đúng vậy." Giang Húc nói, "Rất kinh hỉ đi, vừa vặn là trường học cũ của tiên sinh cùng Bạch tiểu thư."

Bạch San San: "......"

Bạch San San cơ hồ là buột miệng thốt ra: " Giải bóng rổ cựu học sinh thành phố B Ivy league a, trận thi đấu bóng rổ lớn như vậy lại ddanhs ở trong ở sân của một trường cao trung? Có lầm hay không? Cái nhà tài trợ Thương lớn nhất đó đầu óc là bị lừa đá sao?"

Ngọn nguồn không khí chung quanh lãnh hạ mấy độ.

Trợ lý Giang lúc này mới giống đột nhiên nhớ tới cái gì, a một tiếng, có điểm xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, nói: "Xin lỗi, Bạch tiểu thư.

Vừa rồi tôi giống như đã quên nói cho cô, trận league này nhà tài trợ Thương lớn nhất, chính là tiên sinh."

Bạch San San: "............:)"

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Giết người phạm pháp, xúc động là ma quỷ.

Lúc này sau lưng thình lình truyền đến một thanh âm, trầm thấp trầm, lạnh tanh, "Bạch San San."

Cô hít sâu một hơi thở ra, vài giây sau mới vung một quyền đem này một tổ hai người chủ tớ bệnh xà tinh xúc động bay đến sao hỏa, lại mặc niệm mấy lần Đạo khả đạo phi thường đạo mới bình tĩnh trở lại.

Mỉm cười mặt: "Xin hỏi còn có chuyện gì sao,Tthương tiên sinh?"

"Lại đây." Thương Trì không có ngữ khí, xoay người liền bước ra chân dài đi lên cầu thang.

(Đạo khả đạo phi thường đạo: đạo mà có thể nói rõ ràng minh bạch thì không phải là đạo thường hằng bất biến)

——

Vài phút sau, Bạch San San cũng không biết chính mình như thế nào liền ma xui quỷ khiến, không hiểu ra sao mà rời nhà ăn, ma xui quỷ khiến không hiểu ra sao mà đi theo Thương Trì đi lên lầu hai, ma xui quỷ khiến không hiểu ra sao mà ngừng ở trước cửa phòng ngủ chính của Thương phủ.

Thương Trì mở cửa đi vào.

Xuyên thấu qua khe cửa, có thể thấy bên trong không có bật đèn, màn che cũng kéo đến kín mít đem tất cả ánh nắng mặt trời ngăn cách ngoài cửa sổ.

Cái gì đều xem không rõ lắm.

Bạch San San trong lòng bồn chồn, nao nao, đứng ở ngoài cửa thanh giọng nói, nâng âm lượng lên vài phần nói: "Thương tiên sinh, xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì?"

Bên trong không ai trả lời, cũng không có nửa điểm thanh âm.

Bạch San San:?

Cô chần chờ giây lát, cuối cùng vẫn là định định thần, cất bước đi vào.

Nhưng mà, người mới vừa tiến vào phòng ngủ, cửa phòng liền bị người từ phía sau đóng lại.

Ánh sáng trên hành lang quang cũng bị ngăn cách, Bạch San San trong lòng trầm xuống, có chút luống cuống, sau khi phản ứng lại, theo bản năng muốn quay người mở cửa cướp đường chạy.

Nhưng mà tiếp theo trong nháy mắt, một cánh tay đã vòng ra sau vòng eo thon thả của cô, gắt gao ôm lấy cô.

Bạch San San ngửi thấy được trong không khí mùi thuốc lá mát lạnh quen thuộc.

Cô ngập ngừng giật giật môi, ý đồ ổn định cảm xúc của chính mình, nhưng giọng nói phát ra, âm cuối vẫn như cũ lại run rẩy lơ lửng.

Nàng nói: "Thương Trì, anh lại tính toán cái gì? Buông tôi ra."

"Làm sao bây giờ." Hắn ngữ khí thực bình tĩnh.

"......!Cái gì?"

Trong một mảnh đen tối vang lên âm thanh của nam nhân, lạnh mà nhu, ngữ khí hư vô mờ mịt giống như có thể dệt nên hư cảnh trong mơ.

Môi mỏng nhẹ nhàng cọ qua lỗ tai, thấp giọng thong thả nói: "Cũng chỉ là ngồi cạnh em, nhìn em, anh đều sẽ mất khống chế."

"......"

Hô hấp của hắn phun ở sau màng nhĩ, hai tay gắt gao quấn quanh cô, cơ hồ muốn đem cô khảm vào thân thể.

Bạch San San mặt đỏ tai hồng hô hấp khó khăn, giãy giụa, tránh không được, cảm thấy chính mình lập tức liền phải hy sinh.

"Công chúa." Hắn nhắm mắt lại, gương mặt nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt tuyết trắng bóng loáng của cô, "Trận bóng rổ mười năm trước kia, em đã nói nếu anh thẳng, liền đưa cho anh lễ vật."

Bạch San San: "Trận thi đấu kia rõ ràng đã......"

"Nếu anh thắng," hắn chính mình đánh gãy lời cô, cắn một ngụm trên vành tai cô, "Anh muốn em hôn anh.".

Truyện Chữ Hay