Phòng tiệc trên tầng hai.
Một đám phú nhị đại từ trên tầng nhìn xuống sảnh, nhướng mày nói: "Lão Bạch, không nghĩ tới em kế của cậu có bản lĩnh như vậy, câu được con cá lớn Thương gia kia."
Bạch Kế Châu nhập một miếng Cocktail, lười biếng dựa vào lan can, nhìn xuống phía dưới, không lên tiếng.
"Thú vị."Tưởng Nhất Vĩ vừa nấc rượu, vừa trêu ghẹo, "Triệu lão gia chủ trì bữa tối này, ý định ban đầu muốn liên hôn cho Triệu Tử Hạo và em gái của anh, không nghĩ tới lại kinh động đến ông trùm kinh doanh, thậm chí hắn trực tiếp đến đây đánh dấu chủ quyền.
Nhưng thành thật mà nói, em gái của anh thật sự rất ưa nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn, eo thon, hông nở, chân dài, cực phẩm a."
Bạch Kế Châu nghe tiếng nhíu mày, sắc mặt thất thường.
Tưởng Nhất Vĩ nhìn mỹ nhân trong váy đuôi cá lụa băng, không để ý tới ánh mắt của Bạch Kế Châu.
Chợt nhớ ra điều gì đó, hắn đến gần Bạch Kế Châu, thấp giọng nói:" Này lão Bạch, nói thật với tôi đi, em gái anh bắt được Thương Trì, có phải là anh đứng phía sau hay không?"
Bạch Kế Châu liếc Tưởng Nhất Vĩ, hạ mắt nói: "Cậu nói cái gì?"
Tưởng Nhất Vĩ đã có chút hơi men, không chút nghĩ ngợi liền nói: "Từ khi Thương thị từ New York dời đến Trung Quốc, toàn thành phố B danh môn vọng tộc nào không muốn cùng Thương gia tạo quan hệ? Hơn nữa, ai mà không biết Bạch San San không phải muội muội ruột của cậu, từ đó có thể lí giải được."
Bạch Kế Châu ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu cảm thấy tôi sẽ vì quan hệ với Thương thị mà đưa Bạch San San đến giường Thương Trì?"
Tưởng Nhất Vĩ cười gượng: "Ai nha, ý tôi không phải vậy,..."
Lời còn chưa dứt, liền bị một quyền đánh ngã xuống đất.
"......" Tưởng Nhất Vĩ không kịp phòng thủ đã bị ăn một quyền, sợ ngây người, che lại cái mũi đang chảy máu, khó tin nhìn Bạch Kế Châu, giận dữ nói: "Mày con mẹ nó dám đánh tao?"
"Nghe cho rõ, Bạch San San là em gái của tao, lần sau miệng mày còn không sạch sẽ như vậy, thì không chỉ bị một cú đánh như hôm nay đâu."Giọng điệu của Bạch Kế Châu vô cùng lạnh lùng, nói xong liền bỏ ly cocktail trên bàn phụ, xoay người đi xuống lầu.
Bữa tiệc trong đại sảnh tầng một vẫn đang diễn ra, ca hát, nhảy múa, nói chuyện vô cùng náo động.
Bạch Kế Châu dạo một vòng, không thấy Bạch San San, nhíu mày, đi về hướng toilet.
Nghe thấy tiếng nước ở phía xa.
Đi qua chỗ ngoặt, một bóng lưng mảnh mai và xinh đẹp lọt vào tầm mắt.
Bạch San San quay lưng về phía hắn, vặn vẹo cúi đầu, không biết đang làm gì.
Bạch Kế Châu tự động liên tưởng đến cô gái đáng thương có thanh xuân ảm đạm, lại mới vừa nhảy với người yêu cũ, liền trốn đến đây lén khóc một mình.Khẽ cau mày, giơ tay gõ vào khung cửa hai lần, hắng giọng nói: "Cái kia, khụ, cô không sao đấy chứ?"
Vừa dứt lời,
"Tôi vừa đối diện với siêu quái vô cùng hung dữ.
Phụ trợ có thể xem phía trước có địch núp ở đó hay không?" Bóng lưng mảnh khảnh chợt buông ra một câu, hai tay cầm điện thoại di động hơi nâng lên, giận dữ nói, "Lại không thèm xem giúp, có tin tôi cho anh chế hay không?"
Bạch Kế Châu: "....."
Hắn tự nhiên cảm thấy con nhỏ vô tâm vô phế này sẽ vì ai mà buồn cơ chứ.
Hắn con mẹ nó là một tên thiểu năng.
Ước chừng qua hai giây Bạch Kế Châu mới ngăn lại được ý muốn giết người của Bạch San San.
Hắn im lặng, rồi nói: "Tôi sắp đi về, cô muốn về chung với tôi hay là tự mình về nhà?"
Bạch San San tháo tai nghe, liếc nhìn Bạch Kế Châu một cái, không quá kiên nhẫn mà phất tay, "Từ từ, em sắp qua màn này rồi."
Kết quả là, Bạch Kế Châu chỉ biết đứng ở hành lang gần phòng vệ sinh chờ em gái chiến đấu anh dũng và hăng say,
Mấy phút sau, trò chơi kết thúc trong thắng lợi.
Bạch San San cất tai nghe, vui vẻ thở ra một hơi, vặn vặn cổ tay, hoạt động gân cốt, sau đó thuận miệng nói: "Đi thôi."
Bạch Kế Châu dựa vào tường không nhúc nhích, bỗng nhiên nhướng mày, giống như lơ đãng hỏi: "Thương Trì đâu?"
Bạch San San nhún vai: "Không biết."
Sau khi tên kia hôn cô, trợ lý Giang cầm cái di động thần sắc ngưng trọng mà đi tới trước mặt bọn họ, cùng cái tên bệnh xà tinh nói mấy câu, liền thấy hắn ánh mắt nhàn nhạt, nói với cô "Chờ anh trở lại", sau đó liền đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Tất nhiên cô sẽ không nghe theo lệnh của hắn, thực sự ngồi yên tại chỗ và đợi hắn ta quay lại.
Bạch Kế Châu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của em gái, nói: " Nói chuyện một chút đi."
Bạch San San: "Anh muốn nói gì?"
"Năm cao tam của cô." Bạch Kế Châu nói.
Năm đó khi Bạch San San đang học cao tam thì hắn còn ở Mỹ, bởi vậy sự tình như thế nào, thì hắn cũng không rõ.
Như từ đêm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, chỉ có thể chắc chắn rằng, em gái của hắn cùng Thương Trì không đơn giản như lời Bạch San San nói.
"Cao tam sao."Cô cụp mắt xuống, hàng mi dày rủ xuống như hai chiếc quạt nhỏ, chợt nở nụ cười nhàn nhạt.
Bạch Kế Châu gật đầu, "Phải."
"Chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều hướng về tương lai tươi sáng."Bạch San San phi thường nghiêm túc mà nói, sau đó giả bộ không thấy khóe miệng Bạch Kế Châu giật giật, mở ra cây kẹo mút mang trong người, cười tủm tỉm rời đi.
"......"Bạch Kế Châu đảo mắt nhìn trời.
Cả ngày nói Thương Trì bị bệnh tâm thần, Bạch San San cô có xác định là mình bình thường không?
Ra khỏi sảnh tiệc, hơi nóng đột nhiên phả vào mặt.
Bạch San San giơ tay quạt quạt, đứng ở cổng lớn không tới vài phút liền nhìn thấy tài xế lái chiếc Maserati của Bạch Kế Châu lại đây.
Cô kéo cửa ra, lên xe.
Cả đêm suy nghĩ ứng phó với Triệu gia, nửa đường lại xuất hiện Boss Thương Trì, phải nhảy với hắn, còn bị hắn chiếm tiện nghi hôn một cái, Bạch San San cảm thấy mình thật mệt.
Tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ tới đôi mắt đen láy của Thương Trì, thêm cả nụ hôn ở bữa tiệc.
Giống như cánh củat con bướm,bay theo quỹ đạo của gió, giống như đuôi của một con chuồn chuồn băng qua mặt hồ đầy sóng gió, đặc biệt nhẹ nhàng và mềm mại, nhưng có thể khiến người ta cảm thấy tính chiếm hữu và cảm giác xâm lược mạnh mẽ.
Chỉ là hồi ức mà khiến tim cô đập nhanh.
Giây lát, Bạch San San mở mắt ra, lấy điện thoại từ trong giỏ, mở Wechat, tìm cuộc trò chuyện của cô với Cố Thiên Dữ rồi nhắn: Hôm nay mình khiêu vũ cùng với Thương Trì.
Chỉ qua vài giây, Cố Thiên Dữ liền hồi âm:?
Ngay sau đó là một cuộc điện thoại gọi tới.
Bạch San San ấn nghe, liền nghe thấy âm thanh kích động của Cố Thiên Dữ: " Mau mau kể lại tỉ mỉ rõ ràng cho mình nghe."
Bạch San San kinh ngạc vài giây, nói: "Hắn kêu mình là bạn học Bạch, cho nên mình xác định rằng hắn không bị mất trí nhớ."
Cố Thiên Dữ: "???"
Cố Thiên Dữ kinh ngạc: "Không đúng, lúc trước là cậu bảo hắn không nhớ cậu mà?"
Bạch San San suy nghĩ một chút, nói: "Hẳn là giả vờ đi."
Đầu bên kia Cố Thiên Dữ vỗ tay, tấm tắc khen: "Giáo thảo quả nhiên mười năm sau còn trình độ hơn.
Không mất trí, còn cùng nhau khiêu vũ? Dựa theo tình tiết trong truyện ngôn tình, về sau hai người sẽ nối lại tình xưa?"
"......" Bạch San San giật giật khóe miệng, bị logic của bạn tốt chấn động rồi, "Nối lại tình xưa là cái quỷ gì? Đại tỷ, bọn mình cùng lắm là quan hệ ngồi cùng bàn, khi còn nhỏ còn chưa suy nghĩ chín chắn, tình ở đây là gì chứ?"
Cố Thiên Dữ: "Phải không? Nhớ năm đó Lưu tử chọc bọn Trung Cảnh, Vu Lão Cảnh mang theo mười mấy bọn giang hồ đến trường chúng ta tìm cậu, bạn học Thương lẻ loi diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, cái này mình không nghĩ chỉ là quan hệ bạn cùng bàn đâu." Đang nói bỗng nhiên hạ giọng, nhới tới gì đó, liền nói, " Lại nói, sau vụ năm đó, nghe nói Vu Lão Cảnh bị thương trì đánh đến bệnh viện mất nửa cái mạng, đến giờ vẫn còn ốm đau bệnh tật, tuổi này còn chưa có bạn gái, quả thật đáng thương."
Vừa nghe Cố Thiên Dữ nói về vấn đề này, Bạch San San ánh mắt trầm xuống, không biết nhới ra điều gì, cả người ngơ ngẩn đến xuất thần.
Bên kia đang tán gẫu rất hăng, cửa xe từ bên ngoài kéo ra, Bạch Kế Châu bước vào.
Bạch San San chợt thấy mệt mỏi, lại cùng Cố Thiên Dữ nói đông nói tây vài câu liền cúp máy.
Bạch Kế liếc nhìn cô, nói, "Ồ, đang nói chuyện phiếm với chị em của mình hả?"
Bạch San San nhắm mắt, giả vờ không nghe thấy.
Bạch Kế Châu biết em gái mình là cái đức hạnh gì, cũng không tức giận,ngược lại hai chân bắt chéo, lưng dựa ghế nói: "Cô nói cô với Thương Trì từng có sự kiện cường hôn, đêm nay nó lại một lần nữa tái diễn, giải thích như thế nào đây?"
Bạch San San bình tĩnh, xốc mi mắt nhìn bộ dáng lãng tử, cà lơ phất phơ của người kế bên, "Bạch Kế Châu"
"Hả"
"Anh yên tâm, em biết anh đang lo lắng điều gì." Cô đem kẹo mút từ má trái chuyển qua má phải, cười cười, "Tôi cũng là loại người phải bôn ba, đã sớm không còn mộng tưởng hão huyền tổng tài bá đạo yêu ta đâu.Thương Trì hiện tại là bệnh nhân, em biết phải làm thế nào."
"Tôi không có lo lắng cho cô."
"?"
Bạch Kế Châu nhướng mày, "Cô ngày thường thông minh, sao giờ lại hồ đồ vậy?"
Bạch San San nhíu mày, lộ vẻ khó hiểu.
"Cô còn không biết ý định của Thương Trì? Trong nháy mắt mọi chuyện diễn ra hôm nay sẽ lan truyền ra ngoài.
Cô xem, mẹ cô và ba sẽ rất vui mừng vì sắp được làm thông gia với nhà họ Triệu, kết quả trời xui đất khiến thế nào lại thành nhà họ thương." Bạch Kế Châu nhàn nhat, "Bọn họ chắc sẽ thắt cô thành hình con bướm rồi đóng gói đến Thương gia đi."
Bạch San San sửng sốt.
"Liền tính nếu ba mẹ không có loại tâm tư này, thì hiện tại cả thành phố B đều biết Thương Trì đang có ý với cô, làm gì có ai dám cưới cô nữa.
thương Trì tính ra là phá hỏng hết đường lui của cô." Bạch Kế Châu đau đầu, nhéo mi tâm, "Em gái của anh, hiện giờ trước mặt em chỉ có hai lựa chọn, hoặc là cô độc sống hết quãng đời còn lại."
Bạch San San nghe xong, không phản ứng quá lớn, "Vậy thì liền sống cô độc đi, em cũng không sao cả."
Bạch Kế Châu: "Hoặc là gả đến Thương gia."
"Khụ" Bạch San San bị chính nước miếng của mình làm cho sặc.
Chuyện điên rồ gì thế này?
Cô trừng mắt, hai tay nắm chặt, thốt lên: "Sao có thể xảy ra chuyện đó."
"Như thế nào không có khả năng?"Bạch Kế Châu tay chống cằm, lạnh lùng liếc cô, "Em là không thấy ánh mắt của Thương Trì nhìn em, hận không thể một ngụm nuốt em vào bụng.
Chậc chậc, coi chừng ngày mai hắn lại đến nhà ta cầu hôn em đấy."
Bạch San San: "@¥%......"
Bạch Kế Châu vỗ đôi vai yếu đuối của cô: "Tự cầu phúc đi."
Một cái bánh mousse kem dâu ăn chưa được mấy miếng, đã chịu không ít tổn kích a.
Bạch San San về thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi, về đến nhà chưa tắm rửa liền bò lên giườn ngủ.
Sau đó cô liền nằm mơ.
Trong giất mộng, cô chính là tiểu hồng hạc mập mạp, xù lông ngủ gà ngủ gật, bỗng có tiếng sét, một con sói oai vệ giống hệt Thương Trì từ trên trời rơi xuống, làm cô sợ tới mức co tròn thành một cục, ngã xuống đất.
Rồi cô chống chân đứng dậy, nấp sau một cây non nhỏ, thò đầu ra nhìn con sói hoang to lớn, ba nhúm tóc bạc phơ trên đỉnh đầu cao ngất.
Con sói từ móng vuốt của mình biến ra một tòa bánh mousse dâu kem, lạnh nhạt nói: "Ăn đi."
Cô chớp chớp mắt, thực vui vẻ mà nhảy về đống thức ăn trước mặt.
Sau đó nghe con sói nói: "Ngươi ăn bánh của ta, ta muốn ăn ngươi."
Bạch San San: "Σ( ° △°)︴"
Lại sau đó......!
Lại sau đó, Bạch San San bị Thương Trì cùng tòa tháp bánh mousse dâu kem rượt đuổi cả đêm.
Sáng hôm sau, Bạch San San nhìn vô gương thấy cặp mắt gấu trúc của mình, cảm thấy ngay cả trong mơ Thương Trì cũng không tha cho cô, thật biến thái.
Cô ngáp một cái, ra khỏi cửa rồi đi làm.
Hôm nay là một ngày thời tiết tốt hiếm có trong tháng Bảy.
Trời đổ mưa vào sáng sớm, thành phố như được rửa sạch sau cái nóng oi ả suốt nửa mùa hè, cuối cùng cũng có một chút mát mẻ trong không khí.
Tâm trạng của Bạch San San tốt lên sau vài ngày bị trầm cảm, vừa xách túi vừa uống sữa đậu nành, bước vào tòa nhà văn phòng của KC
Cô cảm thấy cuộc sống tràn đầy năng lượng tích cực.
Cái gọi là cuộc sống đầy rẫy những điều bất ngờ, Thượng đế đóng cho bạn một cánh cửa, điều đó chắc chắn sẽ mở ra cho bạn một thế giới mới.
Tuy mấy năm nay gặp nhiều điều xui xẻo hơn nhưng với sự bảo toàn của may mắn thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Tuy nhiên, chỉ năm phút sau khi vào công ty, cái nhìn tích cực hiếm có của Bạch San San về cuộc sống đã bị thực tế bóp chết.
"Cậu nói gì?"Một giọng nữ vang lên từ phòng làm việc trong cùng, gần như không thể tin được,"Cậu mau nói lại đi."
Trên bàn làm việc, Đồ Lam xoay xoay cái bút trắng, lặp lại một lần nói, "Ngài Thương muốn thuê cậu làm chuyên gia tâm lý riêng và sống trong biệt thự Thương gia nhằm đối phó với một số tình huống bất ngờ.
Về tiền thuê, bên kia trả giá cao gấp năm lần giá thị trường.
Họ mong cậu sẽ cân nhắc."
"Cân nhắc cái khỉ gì" Bạch San San cong cong khóe miệng, mỉm cười nói, "Mình từ chối."
Có thể chấp nhận trị liệu cho Boss biến thái đã là cảnh giới cai nhất của cô rồi, vào Thương gia nữa thì đời cô tàn mất.
Đồ Lam gật đầu, "Tớ cùng trợ lí Giang đã nói qua,chúng tớ không có quyền can thiệp, mà là thay mặt họ truyền đạt nguyện vọng của họ cho cậu.
Cho nên chấp nhận hay không, quyết định hoàn toàn là ở cậu."
"Vậy thay mặt tớ cự tuyệt họ đi." Bạch San San nói
"Trước đừng gấp" Đồ Lam vừa nói vừa lấy tệp văn kiện đưa cho Bạch San San, "Cái này là trợ lí Giang nhờ mình chuyển giúp.
Hắn nói, hy vọng cậu trước hết hãy nhìn cái này, rồi nghiêm túc suy xét."
Bạch San San khẽ cau mày, nghi ngờ cầm lấy túi giấy da, mở ra, thấy một tập tài liệu dày cộp nằm bên trong.
Vừa lấy ra, cô liền thấy cái bìa in chữ to đùng,
"...." Cô hạ mí mắt
Vài phút sau, Bạch San San rời khỏi văn phòng, cầm điện thoại lên, gọi cho trợ lí Giang.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy.
"Uy, xin hỏi là trợ lí Giang phải không?" Bạch San San lễ phéo mỉm cười.
Phía đối diện vô cùng yên tĩnh, một lúc sau mới phát ra một giọng nói âm trầm lạnh lùng, không nghe thấy âm điệu nào, "Là anh."
Bạch San San:?
Bạch San San: "Cái này không phải là điện thoại của trợ lí Giang sao?"
Giọng nói vừa bình tĩnh vừa lãnh đạm vang lên, "Từ nay, dãy số của em khi gọi sẽ tự động chuyển qua cho anh."
"....." Bạch San San không khống chế được chính mình run rẩy khóe miệng.
Cô đỡ trán, nói, "Được.
Vậy Thương tiên sinh, xin hỏi khi nào ngài có thời gian rảnh?"
======================================
Xin lỗi mọi người, phải nói chương này dài quá, mình đành cắt thành nhiều phần vậy..