Cảnh Sát Hình Sự La Phi

chương 52: chương 52: chương 14: bức tranh tức giận (5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lời nói của Không Tĩnh đưa tới sự phụ họa của tất cả hòa thượng, Thuận Trí càng không cố kỵ gì lầm bầm một câu: “Cuối cùng vẫn là tôi nhìn thấy cái tên kia giống như đang chạy vào căn phòng này.”

“Thật sao?” La Phi trầm ngâm chốc lát, mặt không biến sắc nói, “Rất có thể là các người nhìn lầm rồi.”

Thuận Trí có chút không khuất phục duỗi duỗi cổ, còn muốn nói tiếp những lời gì đó, Không Tĩnh đột nhiên đưa tay ngăn ông ta lại: “Thầy tin tưởng lời sở trưởng La nói, nhất định là các con nhìn lầm rồi.”

Suy nghĩ của Không Tĩnh đột nhiên chuyển biến khiến cho các hòa thượng dưới tay ông có chút mù mờ, ngay cả La Phi cũng kinh ngạc nhíu chân mày.

“Các người cũng trở về đi, thầy còn có lời muốn nói với sở trưởng La.” Sắc mặt Không Tĩnh có chút nặng nề, giọng nói không cho cãi lại.

Các hòa thượng khác bất đắc dĩ nhìn nhau một chút, sau khi do dự một chút, rốt cuộc vẫn là ai về phòng nấy. Thuận Trí đi không xa, lại có chút không yên tâm quay đầu lại: “Trụ trì…”

“Trở về đi thôi.” Không Tĩnh nhìn về phía ông kiên quyết phất tay áo, “Cùng sống trong nhà, có ai không rõ xuất hiện gì sao.”

Khi tất cả những người khác đã rời đi, trong sân trước chỉ còn lại một mình La Phi và Không Tĩnh, không khí yên lặng khiến người ta hít thở không thông.

“Thế nào? Thầy phát hiện ra cái gì?” La Phi lên tiếng trước tiên, phát vỡ yên lặng.

Không Tĩnh nhìn La Phi, sợ hãi vẫn che giấu cuối cùng cũng lộ ra khỏi ánh mắt của ông.

“Sở trưởng La, phòng của con có gương, con đi vào soi gương thử đi.” Ông run giọng nói.

La Phi bỗng dưng sửng sốt: “Ý của thầy là sao?”

“Con… đôi mắt của con…”

“Mắt?” La Phi đột nhiên ý thức được cái gì, trong lòng “lộp bộp”.

Không Tĩnh bi ai lắc đầu: “Chính con nhìn một chút đi.”

Trái tim La Phi cuồng loạn, anh dùng sức khống chế tâm tình của mình, trở lại bên trong nhà mở đèn sáng, sau đó anh hai ba bước vọt tới chiếc gương ở đầu giường, nhìn mặt mình ở trong đó.

Nó giống như suy đoán của anh, trong gương xuất hiện một đôi mắt vằn vện tia máu, ánh mắt kia đỏ bừng, dưới ngọn đèn lờ mờ, giống như là quỷ quái.

La Phi dùng tay chống lên mép bàn, thân thể bởi vì kích động mà khẽ run, anh biết rõ đây đối với mình có ý nghĩa như thế nào!

Không Tĩnh mờ mịt luống cuống đứng ngoài cửa một lúc lâu, tình nghĩa cùng chung mối thù hai ngày qua chiến thắng sự sợ hãi trong lòng ông. Ông di chuyển bước chân, chuẩn bị đi vào trong nhà.

“Đừng vào!” La Phi chú ý tới cử động của ông, xoay đầu quát bảo dừng lại.

Không Tĩnh bị vẻ mặt nghiêm trọng của La Phi làm cho khiếp sợ rồi, ông dừng bước lại, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Rốt cuộc đây là như thế nào? Ác ma kia…”

“Thuận Bình nói không sai.” La Phi cười khổ một cái, “Ác ma kia tới tìm tôi, kế tiếp nó cũng sẽ đi tìm ông.”

Đến La Phi cũng nói ra lời như vậy, Không Tĩnh không khỏi hoảng sợ trợn to hai mắt, tuyệt vọng và cảm giác bất lực giống như nước lạnh tưới lên đầu ông.

“Vậy chúng ta nên làm gì? Thật không có biện pháp đối phó nó sao?” Không Tĩnh thì thào nói.

“Biện pháp nhất định là có.” La Phi nhìn mình trong gương, trong mắt lóe lên một tia mê man, “Nhưng đến tột cùng nên làm như thế nào đây?”

Biện pháp thì có đấy! Không Tĩnh lắng nghe đến lời này, trong lòng không ngừng vui vẻ. Ông dùng ánh mắt mong đợi nhìn La Phi, không biết tại sao, cho dù tình hình đi tới nước này (Chuyện quỷ dị trùng trùng điệp điệp, đến La Phi cũng tự mình lọt vào quan hệ dây dưa với ‘Ác ma’), nhưng ông vẫn có một sự lệ thuộc mãnh liệt vào người con trai này: Chỉ cần La Phi không tuyệt vọng, chuyện kia lập tức có khả năng xoay chuyển.

Dưới cái sự khích lệ của lòng tin, Không Tĩnh sinh ra một loại ý thức trách nhiệm: “Sở trưởng La, hiện tại thầy cần làm những gì?”

“Không chế cảm xúc của các hòa thượng kia, chờ cứu viện.” La Phi khoát khoát tay. “Bây giờ thầy trở về đi, để cho con yên tĩnh vừa suy nghĩ vừa nghỉ ngơi.”

Không Tĩnh gật đầu một cái, lặng lẽ quan sát La Phi trong chốc lát, xoay người rời đi. La Phi nói rất đơn giản, nhưng Không Tĩnh biết rõ nặng nhẹ trong đó. Nếu như tình thế tiếp tục chuyển biến ác độc, tinh thần đang ở biên giới sắp hỏng của các hòa thượng sẽ mất khống chế, đến lúc đó hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi. Ông làm trụ trì, bất luận như thế nào cũng phải chịu trách nhiệm.

Lúc này, Không Tĩnh thậm chí có chút hoài niệm về Thuận Bình, nếu như ông ta ở đây, trong lòng mình cũng sẽ vững chắc nhiều lắm. Nhưng nghĩ đến cái chết kinh khủng của Thuận Bình, trái tim Không Tĩnh không nhịn được lại co rúc một cái mạnh mẽ: Khó nói rồi mình cũng sẽ gặp kết quả giống như vậy!

Sau khi Không Tĩnh đi, La Phi đóng cửa phòng lại, sau đó đi đến ngồi xuống giường. Trước đây không lâu, anh còn đang vì một phát hiện của mình mà âm thầm mừng rỡ, nhưng biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho trong phút chốc anh lọt vào nguy cơ to lớn. Hơn nữa có thể đoán được, tràng nguy cơ này chắc chắn dùng tốc độ càng lúc càng nhanh cuốn lấy cả chùa. Từ khi xảy ra vụ án đến nay, có thể mình không thể đợi được giây phút cứu viện đến rồi.

Cho nên phải tự cứu!

Nhưng làm thế nào mới có thể tự cứu mình? Cho tới bây giờ, La Phi cơ hồ đã biết rõ trên núi xảy ra đủ loại chuyện lạ. Ác ma, quỷ không đầu, gần như đã hiện nguyên hình trước mặt anh, nhưng làm như thế nào để đánh lui bọn họ, La Phi vẫn không biết gì cả.

Mà lúc này hình như ác ma cũng ý thức được điểm này, đang không chút kiên kỵ nào phát động công kích về phía La Phi. La Phi đối mặt với công kích như vậy không hề có năng lực chống cự, thân thể anh từ từ trở nên suy yếu, ý thức và năng lực suy tính cũng theo đó mà trôi đi. Xem ra, khả năng anh có thể xoay chuyển tình thế cũng càng ngày càng ít đi.

Dưới tình huống này, đảm bảo nghỉ ngơi, bảo tồn thể lực có lẽ là phương pháp đối đầu với ác ma thực tế nhất. La Phi ngã xuống giường, mờ mịt ngủ thiếp.

Cái giấc ngủ này thẳng đến khi sắc trời sáng choang, cho đến khi có âm thanh ầm ầm đánh thức La Phi. Sau khi khôi phục lại tỉnh táo, cảm nhận đầu tiên của La Phi chính là mặt mình sưng phù gay gắt, cặp mắt càng thêm khô khốc khó chịu. Anh dùng tay nhẹ nhàng dụi dụi nơi khóe mắt, một loại cảm giác ẩm ướt truyền tới lòng bàn tay.

Trái tim La Phi chợt lạnh, cầm bàn tay đưa đến trước mắt, phía trên kia có chút máu đỏ thẫm bắt mắt, rõ ràng là vết máu mới!

Lúc này bên ngòai lại nổi lên một trận huyên náo, đi thẳng một đường tới cửa phòng mình, La Phi mơ hồ nghe được giọng nói Không Tĩnh xen lẫn bên trong: “Mọi người bình tĩnh một chút, nghe tôi, không nên kích động…”

Vậy mà lời khuyên của ông hiển nhiên không đưa đến bao nhiêu tác dụng, Thuận Trí la hét tiếp lời: “Tỉnh táo? Tỉnh táo đi, mọi chuyện cũng lập tức xong rồi, nhất định phải tìm ra được biện pháp!”

Theo tiếng động vang lên, cửa phòng bị ai đó thô lỗ đẩy ra, Thuận Trí cướp vị trí xông vào nhà đầu tiên, có hai hòa thượng trẻ tuổi khác đi theo phía sau ông, đều là vẻ mặt bên sứt càng bên gãy gọng.

La Phi ngồi dậy, nhìn mấy vị khách không mời mà xông vào phòng mình.

Thuận Trí thấy cảnh tượng kinh người của La Phi, bỗng dưng sửng sốt: “Sở trưởng La, cậu thế nào vậy…” Ngay sau đó ông xoay người, nhìn về phía ngoài cửa nói: “Trụ trì, đến sở trưởng La cũng như vậy, có thể đợi thêm sao?!”

Không Tĩnh vội vàng hấp tấp chen vào nhà, bất đắc dĩ nhìn La Phi: “Thầy thật sự không khống chế nổi… Thuận Hòa chết rồi, còn ba hòa thượng có mặt khác hiện tại cũng giống như con…”

“Tới thật vui vẻ…” La Phi tựa hồ đang lầm bầm lầu bầu, sau đó anh giùng giằng đứng lên, nhìn thẳng đám người Thuận Trí: “Bây giờ các người muốn như thế nào?”

Thuận Trí cũng không còn sức để ý đến La Phi, ánh mắt anh quét một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại ở góc tường.

“Ở chỗ này!” Ông hưng phấn thét lên một tiếng, xông tới chỗ ‘thảo dược không đầu’ chất đống, ôm tất cả lên.

“Chính là cái này gieo họa! Mau đốt nó!” Những hòa thượng đứng xem rối rít phụ họa.

La Phi giờ mới hiểu được, thì ra là bọn họ tin vào câu chuyện trong truyền thuyết, đem những ‘thảo dược không đầu’ này trở thành thủ phạm, cho nên mới đi thẳng tới nơi này tìm kiếm.

Thuận Trí tìm được mục tiêu, không dừng lại nữa, ôm đống ‘Thảo dược không đầu’ kia đi ra bên ngoài phòng, các hòa thượng khác cũng lập tức giải tán theo ông ta. Trong phòng chỉ còn lại hai người Không Tĩnh và La Phi.

Mặc dù đã vô cùng suy yếu, nhưng hai chân La Phi vẫn gặp khó khăn khi di chuyển, đi về phía cửa.

Không Tĩnh tiến lên vịn anh: “Sở trưởng La…”

La Phi chú ý tới lúc này trong mắt Không Tĩnh cũng hiện đầy tia máu, đầu tiên anh sững sờ, sau đó cười khổ một tiếng: “Chúng ta cùng đi ra ngoài xem một chút đi.”

Hai người dìu dắt nhau đi tới sân sau, mười vị hòa thượng làm thành một vòng tròn, ở giữa là Không Vong, Hồ Tuấn Khải, Thuận Bình, Thuận Đức và thi thể Thuận Hòa mới vừa chết đi, Thuận Trí mang theo tầm hai ba người đi vào nhà bếp lấy củi và rơm rạ ra chất đống rồi đốt lên.

La Phi lập tức hiểu ý đồ của bọn họ, dùng hết sức tiến lên muốn ngăn cản: “Không thể… không thể đốt thi thể, các người đang hủy hoại chứng cớ!”

Các hòa thượng đã sớm mất đi lý trí đâu còn có thể nghe loạt lời nói như vậy? Có mấy người xoay đầu lại, dùng một loại ánh mắt căm hận xen lẫn với đồng tình kỳ quái nhìn La Phi.

Trong lúc bất chợt La Phi hiểu thứ ánh mắt này hàm nghĩa gì, ở trong mắt bọn họ, mình thật ra thì cũng như những thi thể kia không xê xích bao nhiêu. Chỉ chờ vừa đứt, anh sẽ bị hành hình trên kệ lửa đơn sơ.

Trong lòng La Phi dâng lên một trận bi thương, một loại tuyệt vọng chưa bao giờ có bao phủ toàn bộ cơ thể anh. Anh làm thế nào cũng không nghĩ đến, cũng sẽ không tin tưởng mình lại nghênh đón kết quả như thế này ở trên núi, vậy mà thực tế tàn khốc bày ra trước mắt của anh, anh còn có cơ hội cứu vãn sao?

Tầm mắt của anh đã dần dần mơ hồ, suy nghĩ cũng biến thành gian nan, anh đang truy tìm một đáp án, ở nơi nào?

Trong lúc hoảng hốt, anh nhìn thấy giữa trung tâm vòng tròn dâng lên một ánh lửa, các hòa thượng đang dùng phương pháp nguyên thủy nhất đấu tranh lần cuối cùng với ‘Ác ma’ thần bí.

Thuận Trí đi tới bên cạnh đống lửa, đem từng lá ‘Thảo dược không đầu’ kia thả vào trong làm cho ngọn lửa bùng nổ.

Một cỗ mùi hương kỳ quái tản ra!

Truyện Chữ Hay