Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng

chương 88: không việc không cần đệ nhất lâu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Lâu chủ!" Một nam tử mặc thanh sam quỳ gối trước mặt Phượng Cảnh Duệ, hai ôm quyền, nói thấp giọng.

Vẫy tay, Phượng Cảnh Duệ ra hiệu cho nam tử mặc thanh sam đứng dậy, "Nói

đi, sao các ngươi lại ở đây?"

"Thuộc hạ tới đưa tin tức, mấy ngày trước nhận tin tức từ Minh cốc truyền tới, của lão Cốc chủ!" Nam tử mặc thanh sam tiến lên đưa một tờ giấy.

Giơ tay cầm, Phượng Cảnh Duệ mở tờ giấy trên tay ra. Ngay lập tức, hắn ngẩn ra, ngồi thẳng người, mắt dừng trên tờ lqd giấy, "Chuyện này xảy ra khi nào?"

" tháng trước!" Nam tử mặc thanh sam nói nhỏ.

"Ta biết, ngươi về đi!" Phượng Cảnh Duệ gật đầu, tỏ ý đã biết.

Nam tử mặc thanh sam ôm quyền, quay đầu rời đi. Để lại Phượng Cảnh Duệ đang lqd do dự, Hoàng Phủ Nguyệt Minh đưa Khuất Liễu Phong tới Miêu Cương. Đây là tin tức mà Diệp Cửu Dương và Diệp Ly Tâm đưa tới. Chẳng qua, rốt cục Hoàng Phủ lqd Nguyệt Minh có liên quan gì tới Miêu Cương? Vì sao nàng ta tới Miêu Cương a? Từ lâu, hắn đã nghe nói Miêu Cương có một loại cổ gọi là cổ Thiên hoàng, có khả năng chữa trị cho người bị liệt! Xem ra lqd Hoàng Phủ Nguyệt Minh tới Miêu Cương, nguyên nhân chính bời Khuất Liễu Phong.

Nhưng Miêu Cương luôn luôn đề phòng người đến từ bên ngoài, làm sao Hoàng Phủ Nguyệt Minh có thể không gặp bất cứ sự ngăn cản nào chứ.

Nhớ tới tình cổ ở trong người Lưu Mật Nhi, hắn nhíu mày, vốn dĩ hắn chỉ đoán, xem ra chuyện này thật sự liên quan tới Hoàng Phủ Nguyệt Minh!

Bàn tay nắm thật chặt, trong nháy mắt, tờ giấy hóa thành tro bụi, Phượng Cảnh Duệ đứng dậy vô cùng tao nhã, bắt đầu đi tìm quần áo thích hợp cho Mật Nhi.

"Rốt cục, ngươi muốn đi theo ta tới lúc nào?" Lưu Mật Nhi không vui nhìn Khuất Thiên Hàn bám sau lưng nàng.

Khuôn mặt Khuất Thiên Hàn nghiêm lại, "Ta không muốn đi theo ngươi đâu! Chẳng qua nơi ngươi tới giống ta thôi!"

"Ta đi nhà xí ngươi cũng đi à!" Lưu Mật Nhi không vui.

Mặt Khuất Thiên Hàn đen sì, "Trùng hợp!"

"Tới địa ngục đi, rốt cục Phượng Cảnh Duệ cho ngươi đi theo ta làm gì?" Lưu Mật Nhi nghĩ mãi không ra, mở miệng hỏi.

"Phiền phức!" Khuất Thiên Hàn nói vô cùng lạnh nhạt, "Ngươi là người chuyên đi tìm phiền phức, đi theo ngươi, chẳng khác nào đi theo lũ phiền phức!"

Lưu Mật Nhi chán nản, "Ngươi có ý gì? Đó là nàng tìm ta, gây phiền phức cho ta mà?"

"Trong vòng một ngày, bị một nữ nhân đuổi giết, rất đắc ý hả!" Khuất Thiên Hàn xoay mặt sang hướng khác.

Lưu Mật Nhi đỏ mặt, "Ngoài ý muốn mà!"

Khuất Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, "Tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn ngồi ngây lqd ngốc ở trong phòng đi, đừng gây chuyện nữa!"

Lưu Mật Nhi vung hai tay chống nạnh, "Ở trong phòng ta sẽ chết ngạt đó!"

"Nửa canh giờ thôi, không chết ngạt lqd được! Ngươi chết ngạt ta đền mạng cho ngươi!" Khuất Thiên Hàn tức giận, nói, "Về cùng Phượng Cảnh Duệ, ngươi thích đi đâu thì đi."

Nghe vậy, Lưu Mật Nhi chán nản, "Đường đường là đường chủ của nhóm sát thủ, lqd sao ngươi lại tàn tạ tới mức phải đi làm tên giám sát tình hình cho Phượng Cảnh Duệ chứ?"

Khuất Thiên Hàn đen mặt, nàng nghĩ rằng hắn muốn chắc? Nếu không phải lúc đó,nhờ có Lưu Mật Nhi đuổi kịp đó, thì lúc lqd này, hắn vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm ở nhà của Hoàng Phủ Nguyệt Minh. Lqd Bảo vệ nàng, để nàng không bị thương, là cách mà hắn dùng để báo đáp. Trước kia có Phượng Cảnh Duệ ở bên cạnh nàng, cho nên không cần tới hắn, lúc lqd Phượng Cảnh Duệ không ở bên nàng, hắn sẽ tự giác có mặt.

Thấy hắn không nói, Lưu Mật Nhi cười, "Không phải ngươi thấy ta vừa mắt đấy chứ?"

"Ta không phải người mù" ngoại trừ Phượng Cảnh Duệ, ai thèm ngó tới cái loại nam không nam nữ không nữ như nàng hả.

"Này, ngươi có ý gì hả? Ta có chỗ nào không tốt hả ?" Lưu Mật Nhi chống nạnh, mắt hạnh vì tức giận mà mở to.

Không có gì không tốt. Chẳng qua nam nhân bình thường đều không thích loại nữ nhân như! Suy nghĩ này, Khuất Thiên Hàn không nói ra.

Lưu Mật Nhi tức giận thở dài, "Khuất Thiên Hàn, nói thật, ngươi không muốn đối đầu nhau với Phượng Cảnh Duệ, vì sao hai người các ngươi luôn sẵn sàng với lqd không khí giương cung bạt kiếm vậy! Không phải các ngươi từng là bằng hữu à?"

Khuất Thiên Hàn nhìn Lưu Mật Nhi, "Ngươi biết không ít chuyện nhỉ?"

"Chuyện gì, Phượng Cảnh Duệ cũng nói với ta!"

Khuất Thiên Hàn ngừng lại, "Chắc không?!" Hắn bỗng mở miệng.

"Cái gì mà chắc không?" Lưu Mật Nhi không hiểu.

Khuôn mặt Khuất Thiên Hàn giật giật, nhanh chóng xoay người rời đi.

"Này, Khuất Thiên Hàn, ngươi thấy ở đâu người ta nói chuyện được một nửa rồi đi không?" Lưu Mật Nhi trợn mắt,

"Mật Nhi, nàng tìm hắn làm gì?" Từ sau lqd lưng nàng, giọng nói trêu tức của Phượng Cảnh Duệ, cả người Lưu Mật Nhi cứng đờ. Phượng Cảnh Duệ luôn không thích nàng đi hỏi thăm chuyện của người khác.

Khóe miệng chậm rãi nhếch lên, Lưu Mật Nhi quay đầu lại, nhìn Phượng Cảnh Duệ,

"Ngươi đã về?"

Phượng Cảnh Duệ gật đầu, "Mật Nhi nói suy nghĩ của nàng đi?"

"Nói chuyện phiếm thôi!" Lưu Mật Nhi cười ngượng.

Phượng Cảnh Duệ vênh váo giơ thứ trong tay lên để trả thù, "Quần áo, thay đi!"

Lưu Mật Nhi mếu máo, "Bắt buộc phải mặc?"

"Không muốn thay?" Phượng Cảnh Duệ nhướng mày.

Lưu Mật Nhi gật đầu, "Hơi hơi!"

"Ta có thể thay quần áo giúp nàng!" Bước một bước tới gần, cánh tay dài của lqd Phượng Cảnh Duệ vươn ra, ôm nàng lên, chân bước về phòng của hai người.

Dọc theo đường đi, mọi người đi ngang qua đềi nhìn hai người. Ngay cả khi thành Vô Song cách Trung Nguyên rất xa, nhưng khi thấy hai nam nhân ở cùng một chỗ, lqd ôm nhau một cách trắng trợn cũng khiến người khác không thể không nhìn.

Nhưng hiển nhiên, Phượng Cảnh Duệ và Lưu Mật Nhi hoàn toàn không quan tâm tới những ánh mắt của người xung quanh.

Đóng cửa phòng lại, Lưu Mật Nhi lập tức nhảy ra, cách xa Phượng Cảnh Duệ, "Rốt cục ngươi muốn làm gì?"

Phượng Cảnh Duệ giơ quần áo trong tay lên giơ lên, "Ta chỉ muốn giúp nàng thay quần áo thôi"

"Ngươi có lòng tốt thế hả?" Lưu Mật Nhi không tin hắn lại có lòng tốt tới mức đó!

Phượng Cảnh Duệ cười vô hại, "Đương nhiên!"

"Ta không tin!" Lưu Mật Nhi nói thẳng.

Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ tỏ vẻ đáng thương, "Mật Nhi, ta có lòng tốt thật mà!"

"Xin miễn cho kẻ bất tài!" Giơ tay cướp quần áo từ trong tay hắn, Lưu Mật Nhi chỉ ra cửa, "Ra ngoài!"

"Sợ cái gì, có phải chưa từng thấy đâu mà phải sợ!" Phượng Cảnh Duệ nói, "Đã lâu không thấy, ta còn rất nhớ nhung đây này!"

Lưu Mật Nhi cực kỳ vô dụng, đỏ mặt, tức giận nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Từ lúc nào mà người không biết xấu hổ như thế hả ?"

Phượng Cảnh Duệ nở nụ cười bất đắc, "Mật Nhi!" Mặt hắn nghiêm lại, mở miệng.

Lưu Mật Nhi ngẩng đầu nhìn mắt hắn,, "Thế nào?" Khó khăn lắm mới được nhìn thấy Phượng Cảnh Duệ đứng đắn như vậy, tâm trạng của Lưu Mật Nhi không nhịn được mà nhảy nhảy.

"Nàng.. nàng gặp ta khi nào?" Phượng Cảnh Duệ do dự rất lâu, lúc này mới hỏi một câu như thế!

"..."

Sau một thời gian dài im lặng, Lưu Mật Nhi muốn tát cho mình một cái thật mạnh, vừa nãy nàng còn nghiêm túc lắng nghe, lại lo lắng, có phải Phượng Cảnh Duệ có chuyện gì quan trọng muốn nói hay lqd không. Dấu đi sự lo lắng của bản thân, Lưu Mật Nhi ôm quần áo, chậm rãi đi tới sau bình phong.

Theo như lời hắn nói, cái gì cần nhìn thì cũng nhìn rồi, không sợ bị nhìn nữa! Không phải là đổi sang mặc quần áo nữ hay sao. Có gì đặc biệt hơn người?

Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, "Mật Nhi, nhanh lên, chúng ta đi gặp Mộ Dung sương!" Hắn quyết định không đợi nữa, lqd trực tiếp tìm Mộ Dung Tế, nói rõ mục đích đến thành Vô Song, nói xong bọn hắn đi luôn.

"Tìm nàng làm gì?" Nữ nhân kia muốn giết nàng đó, tới cửa để chịu chết à?

Phượng Cảnh Duệ không trả lời nàng, đợi nàng lâu quá chỉ thêm phí thời gian thôi, hắn xoay người đi tới sau bình phong. lqd Lưu Mật Nhi xoay người, buộc lại thắt lưng sao cho vừa vặn.

Hoảng sợ khi nhìn thấy hắn, nàng tức giận, "Làm gì đấy?"

Phượng Cảnh Duệ dắt nàng đến trước gương đồng, "Ta chải đầu cho nàng!"

"Ngươi chải cho ta?" Nàng không muốn, nếu chải thì tự nàng chải, nàng túm một cái là xong.

Phượng Cảnh Duệ không nói, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng vén lọn tóc mai, sau đó cầm cây lược gỗ ở trên bàn chải tóc cho nàng.

"Oa?" Lưu Mật Nhi trợn to mắt nhìn cây lượn ở trên đầu, quay đầu lại hỏi, "Ngươi làm như thế vậy?"

Phượng Cảnh Duệ nhướng mày tỏ vẻ đắc ý, "Muốn học không?"

"Đương nhiên!" Lưu Mật Nhi đứng thẳng.

Phượng Cảnh Duệ chỉ vào mặt mình, "Hôn ta một cái!"

Lưu Mật Nhi, "..." Xoay mặt, xoay người đi.

Lôi kéo tay nàng, Phượng Cảnh Duệ cười đùa, "Ta hôn nàng một cái cũng được!" Nói xong, môi mỏng của hắn hạ xuống thật chậm.

"Không thể!" Lưu Mật Nhi giơ tay chắn giữa hai người, "Ta sợ bị chó cắn!"

Phượng Cảnh Duệ không thèm để ý, "Nếu Mật Nhi sợ, vậy để ta bị chó cắn là được!"

Người này không phải nói đi nói lại, nói vòng vèo mắng chính mình hay sao? Lưu Mật Nhi trợn ngược mắt lên. Phượng Cảnh Duệ đành phải dừng lại hành động của lqd chính mình, người đứng thẳng, "Được rồi, ta giải thích!"

"Vốn dĩ người có lỗi là ngươi mà!" Lưu Mật Nhi được một tấc lại muốn tiến một thước,

Phượng Cảnh Duệ lắc đầu bật cười, "Mật Nhi, nàng chắc chắn nàng sẽ không cắn ta hả?"

Vẻ mặt nam nhân lập tức thay đổi."Ngươi mới là chó"

"Nếu ta là chó, nàng sẽ để cho ta cắn nàng sao?" Phượng Cảnh Duệ trưng ra vẻ mặt muốn được thỉnh giáo.

"..." Vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ! Nói không lại với hắn, Lưu Mật Nhi xoay người đi qua Phượng Cảnh Duệ, đi ra cửa."Không phải ngươi muốn tìm Mộ Dung Sương hay sao? Đi thôi! "

Phượng Cảnh Duệ nhếch môi, đuổi theo nàng.

Tìm được Mộ Dung Tế, Phượng Cảnh Duệ nói thẳng, "Người bị bệnh à?"

Mộ Dung Tế trả lời ngay lập tức, "Không có!"

"Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?" Nếu hắn nhớ không lầm, trước đó, bọn hắn có nói là muốn tìm Phượng Cảnh Duệ để chữa bệnh.

"Trước là có, nhưng hắn chết rồi!" Mộ Dung Tế nói vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt chỉ đặt ở trên người Lưu Mật Nhi- người đang mặc quần áo nữ nhân.

Nhìn thấy tầm mắt của hắn, Lưu Mật Nhi cúi đầu quan sát lại bản thân, "Sao vậy? Không phải lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta mà"

"Thành Vô Song không có nữ nhân!"

"Ngươi cho ta là người mù à, Mộ Dung Sương là nam nhân chắc?"

"Nàng ấy là nương của ta!"

"Sau đó thì sao?"

"Trong tòa thành này chỉ có một nữ nhân duy nhất!"

Lưu Mật Nhi gật đầu tỏ ý đã hiểu, Mộ Dung Sương nhìn mình không vừa ý thật ra là có nguyên nhân, nàng sợ mình cướp đi địa vị của nàng hay sao? Vậy cũng không cần tới mức đó chứ, nàng chỉ là một lqd người qua đường mà thôi, có cần ra tay độc ác như thế không?

Mộ Dung Tế nhìn lướt qua Lưu Mật Nhi, "Các ngươi theo ta đến đây!" Không chỉ Phượng Cảnh Duệ muốn làm rõ chuyện này, lúc này, hắn cũng phải làm rõ ràng, lqd năm đó, rốt cục Mộ Dung Sương chỉ sinh ra một người duy nhất là hắn hay còn sinh ra một người khác nữa.

Dắt tay Lưu Mật Nhi, Phượng Cảnh Duệ đi cùng nàng theo sau Mộ Dung Tế, Vô Trần và Vô Ngân muốn đuổi theo, lại bị Phượng Cảnh Duệ ngăn lại, "Các ngươi ở đây chờ ta!" Có khả năng là kẻ khả nghi đến nhà lqd Mộ Dung vì chuyện này, hắn không muốn để nhiều người biết, nhất là khi, chuyện này có liên quan tới Mật Nhi.

Vô Trần và Vô Ngân nhìn nhau, khẽ gật đầu. Khuất Thiên Hàn cũng không có ý định đi vào cùng, ba người canh gác, đứng ở trước cửa nơi ở của Mộ Dung Sương.

Truyện Chữ Hay