Xác định được thân phận của Phượng Cảnh Duệ rồi, bọn người Mộ Dung Tế cũng không mở miệng giải thích lý do muốn tìm Phượng Cảnh Duệ. Chỉ có ánh mắt nóng rực đặt trên người Lưu Mật Nhi.
Lưu Mật Nhi căm tức nhìn Mộ Dung Tế, "Rốt cuộc ngươi muốn nhìn bao lâu nữa hả?"
Chậm rãi để cái chén trong tay xuống, Mộ Dung Tế cũng không thèm che giấu ánh mắt của mình, chậm rãi nói, "Không biết!"
Thật đúng là không biết che giấu chút nào, Lưu Mật Nhi căm tức nhìn hắn, "Nhìn cái gì vậy, ngươi chưa từng thấy nữ nhân à?" Mộ Dung Tế trầm mặc, trong nhà Mộ Dung, đúng là không có nữ nhân!
Nhìn vẻ mặt hắn, Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt, "Có thật chưa gặp qua?" Điều này làm sao có thể?
Mộ Dung Tế trầm mặc không nói , "Ngươi lớn lên ở đâu?"
Lưu Mật Nhi xem thường, "Liên quan gì tới ngươi?"
". . . Ngươi nên biết là, ta và ngươi giống nhau!" Mộ Dung Tế trầm giọng nói.
Lưu Mật Nhi nhún nhún vai, "Vậy thì thế nào?"
"Ngươi và ta có quan hệ huyết thống!"
"Bây giờ ngươi muốn nhận thân?" Lưu Mật Nhi nhíu mày.
Mộ Dung Tế lắc đầu, "Ta chỉ muốn làm cho rõ ràng!"
Nghe vậy, Lưu Mật Nhi nhướng mày, "Nếu không muốn nhận thân, làm rõ ràng thì có ích lợi gì?" Thì ra người ta căn bản cũng không có ý nhận thân, là mình ham rồi.
Mộ Dung Tế làm mặt lạnh, không mở miệng.
Lưu Mật Nhi không nhịn được đạp một cước lên Phượng Cảnh Duệ đang ở một bên xem trò vui, trong ánh mắt tiết lộ, vì sao ngươi không nói lời nào?
Phượng Cảnh Duệ ho nhẹ một tiếng, "Mộ Dung công tử!"
Mộ Dung Tế quay đầu nhìn Phượng Cảnh Duệ.
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi, "Ngươi không muốn tính toán nhận thân?"
Mộ Dung Tế không lắc cũng không gật đầu.
Về Mộ Dung gia qua một chút lời đồn đãi, Phượng Cảnh Duệ cũng biết được, vì là lâu chủ của Thiên Nhất Đệ Nhất Lâu, nên cho dù hiểu biết không phải rõ ràng tường tận, thì cũng là hiểu biết một hai. Cho nên, chuyện tình về Mộ Dung gia hắn từng nghe thấy khá nhiều.
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, "Đã như vậy, ngươi không cần đồng hành với chúng ta!"
Mộ Dung Tế không mở miệng, ngược lại thuộc hạ bên người hắn trợn to hai mắt, "Tại sao?"
Ánh mắt Phượng Cảnh Duệ sáng quắc nhìn Mộ Dung Tế, nghĩ rằng hắn biết.
Mộ Dung Tế gật đầu, "Các ngươi muốn đi đâu?"
"Tìm người!" Phượng Cảnh Duệ trả lời. Lúc này Lưu Mật Nhi đã đứng dậy đi tới ngồi xuống bên người Vô Ngân rồi.
Mộ Dung Tế đứng dậy, "Tạm biệt!" Dứt lời liền xoay người rời đi. Hai thuộc hạ vội vàng muốn đuổi theo, không biết Mộ Dung Tế nói gì. Hai thuộc hạ lại xoay người bất mãn nhìn đám người Phượng Cảnh Duệ.
Lại lần nữa lên đường, hai bên xe lại nhiều thêm hai con ngựa. Lưu Mật Nhi đưa tay nhấc rèm cửa sổ lên rồi nén tức giận, không vui vẻ nhìn Phượng Cảnh Duệ thong thả nhàn nhã đó, nặng nề hừ một tiếng.
Chậm rãi mở mắt, Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, "Thế nào?"
"Không phải là ngươi không thích có người đi theo sao? Vậy mà ngươi bây giờ thế nào lại không mở miệng như vậy?" Lưu Mật Nhi thở phì phò căm tức nhìn Phượng Cảnh Duệ nói.
Phượng Cảnh Duệ khẽ mỉm cười, "Hộ vệ miễn phí mà nàng lại không cần sao?"
Lưu Mật Nhi lặng yên, thật lâu nàng mới mở miệng, "Ta không thích bọn họ đi theo ta! Bọn họ không hề thích ta!"
Đây mới là điều quan trọng nhất chứ gì? Phượng Cảnh Duệ cười khẽ, "Nàng đuổi bọn họ cũng không đi!" Rồi bí mật chỉ chỉ.
Nàng dĩ nhiên biết, cho nên mới cần hắn. Bỗng chốc, Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt quay đầu nghiêm túc nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Không phải ngươi là lâu chủ Đệ Nhất Lâu sao? Nắm giữ tin tức bí ẩn nhất thiên hạ, sao ngươi lại không biết Mộ Dung Tế chứ?"
Phượng Cảnh Duệ nhướng mày, "Ta chưa hề nói qua ta không biết hắn!" Từ sau khi những người đó xuất hiện ở nơi này, tin tức Mộ Dung gia cũng đã được đưa đến trên tay hắn. Mộ Dung Tế là ai, hắn đã biết.
"Hắn là ai?"
"Gia chủ Mộ Dung gia!" Phượng Cảnh Duệ trả lời.
Lưu Mật Nhi im lặng chờ, thật lâu sau không nghe được lời kế tiếp, nàng không khỏi cau mày, "Sau đó thì sao?"
Phượng Cảnh Duệ bịt miệng cười, “ Tin tức Đệ Nhất Lâu đều phải đưa tiền đến đổi, Mật Nhi, có tiền sao?”
“Không phải ta có ba mươi vạn lượng bạc sao? Đủ rồi chứ?” Luu Mật Nhi nhớ tới tên cha mình đã đổi lấy vạn lượng bạc.
Phượng Cảnh Duệ cười ra tiếng, “ Mật Nhi, nàng cảm thấy, Mộ Dung gia thần bí như vậy vì một cái tên mà cho nàng vạn lượng bạc, vậy tin tức nhà bọn họ, nàng cảm thấy chỉ có vạn lượng mà đủ sao?”
Vậy mà chưa đủ! Lưu Mật Nhi thở phì phò nhìn hắn chằm chằm, khóe mắt thấy hai người bên cạnh xe ngựa, con ngươi Lưu Mật Nhi xoay vòng, hừ lạnh một tiếng. Đã như vậy, đừng có trách ta!
Phát hiện ý đồ không tốt trong mắt nàng, Phượng Cảnh Duệ cười nhạt không nói đầy dung túng.
Vén rèm xe ngựa đi ra, Lưu mật Nhi đứng bên Vô Trần quay đầu nhìn hai nam nhân bên xe ngựa, “ Này, hai người các ngươi tới đây!”
Hai người nam nhân nhìn nhau, thúc ngựa tiến lên, “ Tiểu thư!” Trong âm thanh có nhiều bất mãn.
Nghe gọi như thế, Lưu Mật Nhi khẽ nhíu mày “ Không được gọi ta như vậy.”
Nam nhân trầm mặc, tiểu thư này thật khó hầu hạ!
Lưu Mật Nhi gật đầu “Tên của các người là gì!”
“Tiểu nhân, Thanh Ngọc!”
“ Tiểu nhân, Tử Hằng!”
Lưu Mật Nhi nghe vậy, “ Không ngờ dáng dấp các người ngũ đại tam thô, ngược lại tên rất dễ nghe!” Nhìn lướt qua hai nam nhân này nàng lạnh nhạt nói.
Thanh Ngọc và Tử Hằng rất thông minh, không vì nàng nói những lời này mà bày tỏ bất kỳ ý kiến gì. Có điều bọn hắn nghĩ, đột nhiên từ đâu ra cô gái này giống với chủ tử của mình, căn bản cũng chẳng đáng yêu. Dĩ nhiên bọn họ cũng không định nói ra lời này.
“ Này, hai người các người, giúp đỡ ta một việc đi?” Lưu Mật Nhi mở miệng nói
Thanh Ngọc tiến lên một bước, “ Cô nương mời nói”. Ngay từ lúc nàng nói ra không thích bọn họ gọi nàng là tiểu thư, Thanh Ngọc thông minh liền đổi cách gọi.
“ Ta muốn một cái bánh bao thịt trong ngõ hẻm ở trấn nhỏ chúng ta qua lúc trước. Ta còn muốn biết trong trấn tới có thứ gì ăn ngon chơi hay nữa ! Các ngươi giúp ta đi làm đi!” Lưu Mật Nhi hất cằm lên đưa mắt nhìn hai người Thanh Ngọc và Tử Hằng.
Quả nhiên, hai nam nhân này trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, “ Cô nương, mới vừa rồi tại sao không nói?”
“ Cô nương ta bây giờ mới muốn ăn, thế nào. Người có ý kiền à?” Lưu Mật Nhi ngang ngược lại nói.
“ Gia chủ muốn cho chúng ta bảo vệ cô nương! Không phải hầu hạ cô nương chơi, hơn nữa, không phải cô nương ngươi có thuộc hạ hay sao?” Bọn họ nhìn Vô Ngân cùng Vô Trần.
Lưu Mật Nhi hầm hừ, “ Bọn họ không phải thuộc hạ của ta”
So với Thanh Ngọc kích động, Tử Hằng trầm ổn hơn nhiều, hắn trầm giọng mở miệng,
“Cô nương, Thanh Ngọc ở lại bảo vệ cô nương, Tử Hằng đi thì hơn!”
“Không! Ta muốn hai người các ngươi cùng đi”. Nàng chính là không muốn nhìn thấy bọn họ.
Thanh Ngọc mặt lanh, “ Ngươi…”
“Như thế nào? Có phải các ngươi rất ghét ta hay không?”. Lời nói lưu xoay chuyển, cười duyên mở miệng, “ Ta cũng chán ghét các người, vậy các ngươi đi đi là được!”
“Gia chủ ra lệnh thuộc hạ bảo vệ cô nương!”
Lưu Mật Nhi hừ lanh,” Các người bị nhóm người Gia chủ đuổi ra khỏi cửa còn không tự biết!”
Thanh Ngọc và Tử Hằng nhìn nhau, trong mắt nhau thấy được sự khó hiểu.
Lưu Mật Nhi nói lời chính nghĩa, “ Các người là do hắn mang ra ngoài, bây giờ hắn lại đi một mình, để các ngươi lại giúp ta là người xa lạ này, không phải các ngươi bị hắn đuổi ra khỏi cửa rồi sao?”
“Gia chủ sẽ không làm như vậy” Thanh Ngọc xúc động nói.
Tử Hằng nhìn lướt qua Thanh Ngọc, cái cô nương này rõ ràng không thích hai người bọn họ, hiện tại nói chuyện này, đơn giản là muốn bọn họ rời đi thôi.
‘Làm sao ngươi biết?Không bằng các người đi tìm Mộ Dung Tế hỏi một chút thì hơn!” Lưu Mật Nhi ung dung nói.
Tử Hằng liếc mắt nhìn Lưu Mật Nhi,lại nhìn lướt qua Thanh Ngọc, ánh mắt có ý bảo Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc lập tức cúi đầu, hắn rõ ràng mình mắc phải lỗi lớn, thân là thuộc hạ, không nên hoài nghi bất cứ mệnh lệnh gì của Gia chủ.
Tử Hằng tự lập tức chắp tay, “ Cô nương không cần lo lắng, Thanh Ngọc và Tử Hằng được lệnh bảo vệ cô nương!”
Lưu Mật Nhi trợn mắt, “Các ngươi không lo lắng ?!”
Tử Hằng nhíu lông mày, “Nếu như thế, Tử Hằng cùng Thanh Ngọc tự nguyện đi theo cô nương!”
“Ngươi… Chẳng thú vị gì hết!”Lưu Mật Nhi hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào xe ngựa, thở phì phò ngồi đối diện Phượng Cảnh Duệ.
Nhắm mắt dưỡng thần, Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, “ Thế nào?”
“ Không thú vị, không thú vị!” Lưu Mật Nhi thở phì phò nói.
Phượng Cảnh Duệ cười ha hả.
Lưu Mật Nhi nhìn chằm chằm Phượng Cảnh Duệ, “ Người đã biết trước?”
Phượng Cảnh Duệ cười ra tiếng, “ Người bên cạnh Mộ Dung Tế, làm sao có thể vì hai ba câu nói của nàng mà thuyết phục được?”
Lưu Mật Nhi không vui, “ Ta không muốn để cho bọn họ đi theo ta!”
Phượng Cảnh Duệ ngừng lại “ Tại sao?”
“ Ở đâu ra nhiều tại sao như vậy?” Lưu Mật Nhi xoay mặt đi.
“ Đối với nàng mà nói. Bọn họ chỉ là người xa lạ, vì sao lại vì bọn họ mà tức giận?” Phượng Cảnh Huệ nói thẳng.
Lưu Mật Nhi im lăng. Vốn là nàng có thể không thèm để ý! Nhưng mà, nàng không muốn cùng những người đó có chút quan hệ nào. Trước đó muốn Phượng Cảnh Duệ biết thân phận của nàng cũng chỉ là xúc động nhất thời, sau thởi điểm đó, nàng lại có mấy phần hối hận.
Nàng không phải Lưu A Đại,không phải là Lưu A Đại mà bọn họ nghĩ. Ngay cả có được thân phận này thì cũng đã không phải người kia, cho dù tìm được thì có ích lợi gì? Nàng bây giờ, chỉ muồn cùng Mộ Dung Tế vạch rõ giới hạn.
“ Mật Nhi hình như chưa từng nói qua chuyện của mình!” Phượng Cảnh Duệ nhắc lại chuyện xưa.
Lưu Mật Nhi xoay mặt, “ Không có gì để nói!”
Phượng Cảnh Duệ thu lại ánh mắt, “ Mật Nhi quả thật làm tổn thương lòng của ta!”
Quay đầu lại nhìn thẳng Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi mím môi, trằm mặc rất lâu sau đó mới lên tiếng nói, “ Ta không phải là nàng. Không cách nào thay thế nàng nhận thân!”
Lời này….
Phượng Cảnh Duệ khẽ cau mày, hắn không phải một người ngu dốt, vậy mà cũng nghe không hiểu trong lời nói của nàng có ý tứ gì.
“ Cái gì gọi là nàng không phải nàng?”
Lưu Mật Nhi ngẩng đầu, nhận thấy được mình vừa nói cái gì, sau đó mím môi, “ Không có gì ! Ta chưa nói gì cả”
Phượng Cảnh Duệ nghiêm túc ngồi dậy, kéo Lưu Mật Nhi một cái, “ Mật Nhi, nói cho rõ ràng!” Trong lòng hằn thầm hoảng hốt.
Đẩy tay của hắn ra, Lưu Mật Nhi thở dài, “ Ngươi muốn biết sao?”.
Ánh mắt Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm nhìn nàng. Ngụ ý rất rõ ràng.
Trầm mặc một lúc thật lâu sau, Lưu Mật Nhi lúc này mới lên tiếng, “ Ta là Lưu Mật Nhi. Đối với các ngươi mà nói, thế giới của ta là tương lai mà các ngươi không thể nào tưởng tượng được. Đối với ta mà nói, các ngươi là một đống cổ nhân thôi!”
Phượng Cảnh Duệ trầm mặc không nói.
Lúc này Lưu Mật Nhi mới đem chuyện của mình trải qua làm thế nào tới đây nói một phen.
Lời nói vừa xong, bỗng Phương Cảnh Duệ nắm tay của nàng một cái, thật chặt. Cho đến khi Lưu Mật Nhi đau kêu thành tiếng hắn mới chậm rãi tỉnh ra.
Sau một khắc, thân thể hắn khẽ nhúc nhích, người đã rơi xuống đỉnh xe ngựa, “ Hai người các ngươi, cút ngay lập tức!”
Thanh Ngọc và Tử Hằng nhìn nhau, “ Phượng công tử, chúng ta…”
Không chờ bọn họ nói xong, hai cánh tay của Phượng Cảnh Duệ đã vung lên, đánh ra một chưởng, Thanh Ngọc và Tử Hằng tránh nhau nhưng không kịp rớt xuống ngựa.
Phượng Cảnh Duệ đứng đó chắp tay, “ Cút! Đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi!”