Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng

chương 77: phốc, cho công công dùng xuân dược

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giống như tiếng dã thú gào thét, đó lúc đám người Phượng Cảnh Duệ càng đến gần cửa cốc nghe càng rõ. Trong đó người bình tĩnh nhất chính là Cơ Hoàn Hoàn rồi.

Chỉ thấy bước chân nàng hơi ngừng lại, chỉ sau một cái chớp mắt, liền nâng váy xông ra ngoài.

Phượng Cảnh Duệ cùng Lưu Mật Nhi nhìn nhau, Lưu Mật Nhi đẩy Phượng Cảnh Duệ một cái, lúc này hắn mới bước nhanh về phía trước cùng Cơ Hoàn Hoàn sau lưng hướng cốc cửa chạy vọt tới.

Phượng Dương vốn tóc đen đầy đầu trong phút chốc hóa trắng cả, vẻ tà mị trên mặt lóe lên điên cuồng cười đến phóng đãng, cặp mắt đỏ tươi làm cho người ta không rét mà run. Nhuyễn kiếm trong tay không biết đã sớm bị hắn ném vào nơi nào. Những sợi tóc bạc đang tung bay giữa không trung, đó chính là hình ảnh mà đám người Lưu Mật Nhi nhìn thấy lúc chạy tới cửa cốc.

Phượng Cảnh Duệ cũng đồng thời rung động, Phượng Dương như vậy hắn hơn hai mươi năm qua chưa từng nhìn thấy! Trong dĩ vãng Phượng Dương lạnh lùng, vô tình. Nhưng, hắn lúc này . . . Phát ra âm thanh làm cho người ta kinh hãi và run sợ.

Không rung động giống với những người khác, Cơ Hoàn Hoàn không để ý bên cạnh có thể bị nguy hiểm hay không, cả người hướng phía Phượng Dương chạy tới.

Lưu Mật Nhi muốn tiến lên kéo nàng lại. Lại bị Phượng Cảnh Duệ ngăn lại.

"Tại sao không để cho ta đi? Hắn có thể sẽ làm nàng bị thương!" Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn Phượng Cảnh Duệ.

Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, "Sẽ không đâu!"

"Vậy là Phượng Dương không bị mất khống chế sao, bây giờ Phượng Dương là một . . ."

"Ta nói sẽ không!" Phượng Cảnh Duệ kiên trì nói, "Hắn tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng!"

Lưu Mật Nhi quay đầu, "Làm sao ngươi biết?"

Phượng Cảnh Duệ âm trầm nhắm đôi con ngươi lại, "Sẽ không!"

Lưu Mật Nhi hồ nghi mở miệng, "Làm sao ngươi khẳng định như vậy!"

Phượng Cảnh Duệ lạnh mặt, không nói gì.

Không để ý tới các xác chết dưới chân, lúc này trong lòng Cơ Hoàn Hoàn chỉ có một ý niệm, hướng Phượng Dương vọt tới.

Mới nhìn thấy Cơ Hoàn Hoàn hiện ra, đôi mắt đỏ tươi của Phượng Dương lóe một tia chật vật, theo bản năng muốn xoay người, lại bị một đôi tay nhỏ bé nắm thật chặt vạt áo. Thân thể không thể cử động.

"Tướng công!" Cơ Hoàn Hoàn bắt được cánh tay của Phượng Dương, dịu dàng ôm choàng lấy.

Toàn thân Phượng Dương chấn động, chật vật xoay mặt lại.

Dáng người xinh đẹp nhỏ nhắn đang hết sức nhón chân lên ôm lấy gương mặt của Phượng Dương, hoàn toàn không quan tâm màu đỏ tươi trong mắt hắn lẫn một đầu tóc bạc, dịu dàng vén những sọi tóc trên mặt hắn, Cơ Hoàn Hoàn êm ái lẩm bẩm, "Tướng công, đừng tức giận nữa có được hay không?"

Phượng Dương cứng đờ không nhúc nhích nhìn nàng, mặc kệ là hắn lúc nào thì, tiềm thức trong cơ thể cũng không thể làm tổn thương người trước mắt.

Đưa đôi cánh tay khóa lại thân thể Phượng Dương thật chặt, đầu Cơ Hoàn Hoàn vùi vào ngực Phượng Dương, êm ái lẩm bẩm, "Tướng công, không nên tức giận, không nên tức giận!"

Rất lâu sau đó, màu đỏ tươi trong mắt Phượng Dương chậm rãi rút đi, cánh tay lặng lẽ ôm lấy đàu vai Cơ Hoàn Hoàn, gương mặt âm trầm tuấn tú dịu dàng nỉ non, " Cơ Hoàn Hoàn!"

"Tướng công!" Cơ Hoàn Hoàn thở ra một hơi thật dài, ôm thật chặt Phượng Dương.

Thu lại tàn khốc trong mắt, cánh tay Phượng Dương ôm chặt thân thể mềm mại không biết khi nào đã trở nên run rẩy, lặng yên than một tiếng, " Cơ Hoàn Hoàn . . ."

Xác định Phượng Dương trước mắt là trượng phu quen thuộc của mình, lúc này Cơ Hoàn Hoàn lúc này mới không nhịn được rơi lệ, "Tướng công, tướng công.. ."

Ôm lấy thê tử, Phượng Dương xoay người hướng phía trong Minh cốc đi tới.

Biến chuyển bất ngờ này, đã khiến sắc mặt Ngụy công công một bên trở nên trắng bệch. Lúc hắn xoay người muốn rời đi, đã thấy mắt sắc của Phượng Cảnh Duệ ngăn trước mặt hắn.

Lười biếng tựa vào một thân cây, Phượng Cảnh Duệ lười biếng mở miệng, "Ngươi nói ngươi là người Phượng gia?" Nhìn đến quần...

Rất dễ nhận thấy, Ngụy công công đối với ánh mắt của tiểu tử Phượng Cảnh Duệ này, một chút cảm giác uy hiếp cũng không có, vì vậy, hắn hào phóng gật đầu, "Không sai, ta là đệ đệ của gia gia ngươi!"

"A, " Phượng Cảnh Duệ thong thả mở miệng, "Ngươi và Khuất Liễu Phong. . . ."

"Khuất Liễu Phong muốn Hoàng Lăng trong lòng đất. Mà ta . . ." Ngụy công công cắn răng dừng lại lời mình muốn nói ra.

Đôi mày Phượng Cảnh Duệ nhếch lên, hứng thú đột nhiên mở miệng, "Có chuyện ta muốn thỉnh giáo ngươi!"

Ngụy công công lập tức thay đổi sắc mặt, phòng bị nhìn hắn, "Ngươi muốn làm cái gì?"

Phượng Cảnh Duệ cười hắc hắc, "Đừng đề phòng ta như vậy, mặc dù ta rất không thích ngươi, nhưng mà, chúng ta có cùng chung sự khó chịu với một người!"

"Người nào?"

Phượng Cảnh Duệ dùng một ngón tay, chỉ vào cả Cơ Hoàn Hoàn và Phượng Dương đang muốn rời đi, "Hắn!"

Ngụy công công nghe vậy trợn to hai mắt, "Ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Đó là cha ngươi!"

Phượng Cảnh Duệ mặt mày lạnh lẽo, "Ngươi còn nhớ rõ? Vậy thì thật tốt . . ."

Phượng Cảnh Duệ cùng Phượng Dương tàn khốc giống nhau, trong lòng Ngụy công công thoáng qua một hồi lạnh đến buồn nôn, "Nếu như hôm nay đứng trước mặt ta là Phượng Dương, còn có mấy phần thắng, còn theo lời của ngươi, ngươi xác định ngươi có thể đánh thắng ta sao?"

Phượng Cảnh Duệ chậm rãi đứng thẳng người, sau mới lắc đầu một cái."Ta không muốn đánh với ngươi!"

Ngụy công công có hơi chút buông lỏng, chỉ thấy Phượng Cảnh Duệ nói tiếp, "Chỉ là, ta thích xem ngươi khó chịu thôi!" Tiếng nói vừa rơi, người của hắn trước mắt Ngụy công công chợt lóe lên.

Ngụy công công theo bản năng đưa tay ra ngăn cản, chỉ cảm thấy một hồi thấm lạnh phía sau, Phượng Cảnh Duệ đã rơi xuống bên người Lưu Mật Nhi, lóe lên nụ cười tà ác, "Ngươi sẽ phải trở lại cầu xin ta đấy!"

Ngụy công công trợn to hai mắt, "Ngươi hạ độc đối với ta?!"

Phượng Cảnh Duệ thong thả mở miệng, "À, không phải là độc!" Ngừng lại, hắn âm trầm cười một tiếng, "Là xuân dược. . . Ừm, hình như là tên xuân tình gì đó?!"

Lời này vừa nói ra, Lưu Mật Nhi lập tức trừng to mắt mà nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Đó không phải là . . ."

Ngụy công công cũng ngạc nhiên nhìn nụ cười tà ác của Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi . . ." Nói còn chưa dứt lời, trong cơ thể nổi lên một trận cảm giác cực nóng.

"Không cần cảm tạ ta. Ta chỉ chăm sóc ngươi thôi, muốn cho ngươi tìm nữ nhân thôi!" Chợt, bộ dạng hắn hình như vừa định đứng lên, tiếc hận mở miệng, "Trời ạ, ta quên mất. . . Ngươi là công công a, làm sao có thể có cơ hội đi tìm nữ nhân?! Thật là thất sách! Thất sách!"

Tiếp đó, hắn áy náy mở miệng, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Ta thật sự quên nhớ vụ này!"

Lưu Mật Nhi phải cần dùng sức toàn thân mới có thể khống chế được âm thanh mình cười phá lên. Phượng Cảnh Duệ ở nơi này tiếc hận sao, rõ ràng là hả hê mà.

Vị Ngụy công công này làm sao không biết, hành động này của Phượng Cảnh Duệ không thể nghi ngờ là muốn cho hắn chết! Biết rất rõ ràng, mình có chỗ không thể nào dùng được, nói chơi sao. Làm sao có thể lấy ra thuốc giải?

"Ngươi muốn cho ta chết?"

Phượng Cảnh Duệ nhe răng cười một tiếng, "Ngươi nghĩ oan cho ta rồi, ta nói rồi, ta không thích thấy máu, mặc dù vẫn còn rất thích màu đỏ. Chỉ là thương cảm ngươi nhiều năm qua không có nữ nhân. Lúc này mới làm như vậy. Ngươi không phải cần cảm tạ ta đâu."

Trong mắt Ngụy công công tràn ngập sát khí, "Phượng Cảnh Duệ . . . Ta cho ngươi chết!" Nói xong, hắn đột nhiên hành động, hướng phía Phượng Cảnh Duệ chạy tới, Phượng Cảnh Duệ đẩy Lưu Mật Nhi ra, Vô Trần sớm một bước đã giữu vững thân thể Mật Nhi.

Thân hình Lưu Mật Nhi đứng lại lo lắng nhìn dáng vẻ Phượng Cảnh Duệ né tránh cật lực, không nhịn được quay đầu nhìn Vô Trần, "Hắn không sao chứ?"

Vô Trần lắc đầu, "Không biết!"

"Ngươi không đi giúp hắn sao?"

Vô Trần lắc đầu.

Lưu Mật Nhi mặt tràn đầy lo lắng nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Chuyện này . . ."

Chẳng biết từ lúc nào, đi tới phía sau bọn họ, Diệp Cửu Dương cùng Diệp Ly Tâm chậm rãi mở miệng, "Không cần lo lắng, Phượng Cảnh Duệ lấy từ trên thân ta rất nhiều đồ chơi hay! "

Bỗng chốc, Lưu Mật Nhi giật giật khóe miệng, "Không phải là, cái xuân tình gì kia cũng là đồ trên người ngươi sao?"

Diệp Ly Tâm không chút do dự gật đầu, "Đúng vậy! Phượng Cảnh Duệ đã sớm cầm đi, muội còn tưởng rằng hắn sẽ làm cái gì đấy, không ngờ là đối phó một công công, mặc dù muội không muốn thừa nhận, nhưng mà vẫn phải nói, chiêu này của hắn, thật tàn nhẫn!"

Có thể không tàn nhẫn sao, rõ ràng có dục vọng, lại không thể phát tiết, đối với nam nhân đây là hành hạ tàn khốc cỡ nào a! Diệp Ly Tâm không nhịn được chậc chậc ra tiếng.

Chỉ là, Lưu Mật Nhi lúc này trong lòng cũng nghĩ tới một chuyện khác.

Nàng không vui nhìn chằm chằm Phượng Cảnh Duệ, trong đầu lóe lên một lần kia hắn và Hoàng Phủ Nguyệt Minh tiếp xúc, tiếp theo là đêm đó, hai người thân mật. Môi nàng không nhịn được run lên.

Phượng Cảnh Duệ đáng chết, lại dám gạt ta!

Nếu như luận võ công mà nói. Công lực Ngụy công công vượt xa Phượng Cảnh Duệ, nhưng mà bởi vì Phượng Cảnh Duệ lúc trước đã cho hắn dùng xuân tình. Trong lòng hắn lúc này có cái khác thường, dĩ nhiên là không thể so sánh khả năng của ngày thường.

Thử qua một hồi chiêu thức của hắn, Phượng Cảnh Duệ ưu nhã cười cười, "Có chút cố hết sức chứ? Không sao, ta có thể chờ ngươi!"

"Ngươi thật hèn hạ?!"

Phượng Cảnh Duệ cười, "Đây là mưu kế, đừng nói khó nghe như vậy. Hơn nữa, ta đã nói rồi, là vì tốt cho ngươi! Nhiều năm không nếm nữ nhân, trong lòng ngươi không nóng nảy sao?"

"Câm mồm!" Ngụy công công đỏ mặt hét lớn.

Phượng Cảnh Duệ thong thả xoay người hướng về phía Diệp Cửu Dương mở miệng, "Này, có thể tìm một loại khác hay không. Nam cũng có thể làm thuốc giải a!"

Phốc!

Diệp Ly Tâm cười ra tiếng, thay thế huynh trưởng mở miệng, "Cái này chưa có ai thử qua, dù sao . . . Chưa từng thử qua trên người của công công!"

Ngụy công công sắc mặt đỏ hơn, "Các ngươi . . ."

"Vậy thì cảm tạ ta đi!" Phượng Cảnh Duệ cười gian xoay người, "Ngụy công công, ngươi có thể đi tìm cả xử nam thử một chút, có lẽ, thật sự có hiệu quả!"

Trong cơ thể sóng tình càng ngày càng cao, Ngụy công công cố chịu đựng không ngừng phát ra tiếng động lớn vô cùng khổ sở, hắn bỗng xoay người, thân thể co rút, trên không trung lưu lại lời nói âm trầm của hắn.

"Phượng Cảnh Duệ, ta nhất định sẽ giết các ngươi!"

Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai, "Nếu như ngươi có cơ hội!" Ngược lại nhìn đám người Lưu Mật Nhi.

Lưu Mật Nhi hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Cảnh Duệ, một đôi mắt bốc ra lửa tung tóe.

Trái tim Phượng Cảnh Duệ thoáng qua một trận bất an, cười mỉa nói, "Mật Nhi, thế nào?"

Lưu Mật Nhi xoa xoa tay, cười yếu ớt yêu kiều tiến lên, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi nhất định phải chết!"

Sau một khắc, Phượng Cảnh Duệ co cẳng chạy, không quên quay đầu lại nghi hoặc, "Mật Nhi, ta làm gì sai sao?"

Hay một cái bộ dáng đáng thương, đến bây giờ vẫn còn ở giả bộ. Lưu Mật Nhi xoa tay xông lên trước, "Gạt ta, ngươi lại dám gạt ta"

Lông mày Phượng Cảnh Duệ nhướng lên, "Ta không có!"

"Không có! Người nào nói với ta hắn trúng độc? Ngươi còn giả bộ cho ta, ta đánh chết ngươi!" Lưu Mật Nhi hét lớn một tiếng xông lên.

Phượng Cảnh Duệ thầm kêu một tiếng không xong, co cẳng chạy.

"Đứng lại, ta muốn đánh chết ngươi!"

Đám người Diệp Ly Tâm cười lên ha hả. Đợi đến lúc hồi hồn, lúc này mới phát hiện ra, Khuất Liễu Phong vốn đã không còn cử động được, không thấy đâu nữa!

Truyện Chữ Hay