Đã trải qua ba lần làm thử, Mật Nhi rốt cuộc tìm được một công việc làm thêm vừa ý. Giúp việc ở trong phòng bếp, mỗi ngày chỉ làm việc ba canh giờ, tiền công trả trong ngày.
Công việc này ở hiện đại Mật Nhi cũng đã làm, dĩ nhiên là rất thuận tay, đối với thời gian làm việc, nàng cũng tương đối hài lòng, vì vậy, vui vẻ bắt đầu làm việc.
Nhắc tới cũng kỳ quái, kể từ khi tìm được việc này, mỗi đêm lúc Mật Nhi bắt đầu làm việc, cũng không có gặp phải người rình coi…cái đó, điều này làm cho nàng cảm thấy, rất tiếc nuối. Dù sao cảnh sắc như vậy, không phải mỗi người đều có thể nhìn thấy.
"Ai. . . . . ." Thật là đáng giận, Mật Nhi cảm thấy mình thật nhàm chán, thế nhưng lại nhớ tới người kia.
"Đứa nhỏ gõ mõ cầm canh, đang nhớ đến gia sao?"
Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói, trong nháy mắt hai tay Mật Nhi khoanh ở trước ngực, tạo tư thế muốn đánh nhau, rồi mới xoay người lại.
Tay áo bồng bềnh, dưới ánh trăng, Mật Nhi lần đầu nhìn rõ ràng người đến. Chợt, nàng kinh ngạc trợn to hai mắt.
"Là ngươi?" Nàng theo bản năng bật thốt lên, chợt hối hận che miệng.
"Ừ, là gia. Hôm nay, còn muốn chơi trò chơi đụng ngã sao? Gia đã chuẩn bị xong." Người vừa tới xắn tay áo, chuẩn bị ổn thỏa xong.
Mật Nhi không biết mình nên dùng vẻ mặt gì để nhìn vị nam nhân này. Cuối cùng, nàng hơi mím môi, "Ta cũng vậy, đã chuẩn bị xong!"
"Có thật không? Đến đây đi" Nam nhân hưng phấn nhếch môi.
"Được, ta đếm một hai ba" Mật Nhi cười mỉa một tiếng. Giật giật hai chân, làm ra tư thế chuẩn bị chạy trốn.
Truyện được đăng tải duy nhất tại diendanlequydon.com
"Không cần, quá phiền toái. Xem ai. . . . . . Ách?" Nam nhân đó lời còn chưa nói xong đã chứng kiến Mật Nhi quay người bỏ chạy, hắn chợt cười yếu ớt.
Nhún nhún bàn chân lấy đã một chút. Thoáng cái hắn đã đứng ngay trước mặt Mật Nhi.
"A. . . . . . Ngươi là quỷ hả ?" Mật Nhi hô to một tiếng, vỗ ngực, mở miệng nói một cách giận dữ.
Nam nhân nghe nói cúi đầu liếc nhìn Mật Nhi chỉ cao đến bả vai hắn, nhếch môi cười: "Đứa nhỏ gõ mõ cầm canh, ngươi tên là gì?"
"Hỏi tên người khác, đồng thời không biết nên nói lên tên của mình trước sao ?" Mật Nhi mắt lạnh hỏi ngược lại.
"Ta hỏi ngươi, cũng không phải muốn lấy được một hỏi ngược lại. Có lẽ, gia đụng ngã ngươi xong, ngươi mới có thể trả lời?" Nam nhân ác ý nói. Bộ dáng như muốn ngã xuống ngay lập tức.
Không biết xấu hổ. . . . . . Mật Nhi mắng một tiếng, "Muốn biết sao? Lấy tiền đổi"
Sau một khắc, một thỏi bạc xuất hiện tại trước mắt của nàng. Nam nhân giương môi "Tên"
Nổi giận đẩy nam nhân đó ra, cầm bạc trên tay. Mật Nhi vòng qua phía sau nam nhân, nói "Lưu A Đại" Nàng yêu tiền, nhưng cũng không lừa gạt người khác. Đây là ranh giới làm người cuối cùng của nàng.
Bóng dáng đơn độc của nam nhân kéo ra thật dài ở dưới ánh trăng, đứng tại chỗ không động chút nào, hắn lặp lại cái tên này, thật lâu thật lâu. . . . . .
Lúc Mật Nhi rời đi, trong lòng cực kỳ hối hận, "Tại sao không cần? Tại sao không cần? Rõ ràng rất thiếu mà" Nàng cúi đầu nhìn tay trái của mình, không nhịn được dùng tay phải đánh một cái vào tay trái, "Ngươi tại sao không thông minh ra chứ, tại sao không nhận được? Đó là tiền a, tiền a. . . . . ." Nàng thật hối hận a.
Bước chân qua cửa nhà tối đen như mực, lúc muốn thắp đèn, chợt nhớ tới dầu thắp đã dùng hết. Buổi chiều bởi vì phải giúp việc bếp núc, chưa kịp đi mua.
Yên lặng thở dài, nàng bây giờ vô cùng nhớ nhung đèn điện ở hiện đại.
Trong bóng tối cố gắng tìm vị trí của giường, cũng may nàng đã sớm thích ứng trong bóng tối.
Chậm rãi cởi đai lưng ra, cởi ra quần áo rộng rãi, bên trong chỉ mặc áo lót của nam nhân, thân thể ở dưới ánh trăng khẽ lộ ra. Cởi y phục ra, liếc mắt nhìn bộ ngực của mình. Mật Nhi không nhịn được nguyền rủa ra tiếng, "Bộ ngực của ta tại sao mãi vẫn không…tiến bộ tý nào?" Hối tiếc, buồn bã chỉ chốc lát, rồi mới cởi ra y phục còn lại.
Không có phơi ánh mặt trời nên da trắng nõn khác thường, cởi toàn bộ y phục trên người ra, thứ nổi lên trước ngực có thể rất rõ ràng, đây là một nữ nhân thân thể mềm mại.
Nhanh chóng nằm vào giường, Mật Nhi thở dài, lại một lần nhớ tới chính mình đã đẩy bạc ra, nàng ảo não nhíu mày lại.
Bỗng có một cơn gió mạnh, cửa sổ bị thổi ra, Mật Nhi ngồi dậy, nguyền rủa một tiếng, lấy chăn quấn cơ thể lại rồi đóng cửa sổ. Quay trở lại trên giường nằm xuống.
Cho đến khi bên trong nhà truyền đến tiếng hít thở đều đặn, bóng dáng ẩn thân ngoài phòng lúc này mới từ từ bước ra. Rõ ràng là lúc trước cùng Mật Nhi nói chuyện là một nam nhân.
Giơ tay lên vỗ vỗ gò má nóng lên của mình, hắn không dám tin mình lại phát giác thân thế khác thường.
Lại một lần nữa nhìn lướt qua bên trong nhà, nam nhân tung người nhảy một cái, nhanh chóng biến mất ở trong bóng tối.
Mật Nhi ngây ngốc vẫn còn ở trong mộng, tưởng mình quyết định dùng bạc vừa nhận được mua chân giò lợn. Trong mơ hồ, còn phát ra một câu cảm khái "Thơm quá!"