Sắc trời đã sáng rõ, ánh mặt trời vàng nhạt chậm rãi chiếu vào trong phòng, bên trong phòng lịch sự tao nhã, trên chiếc giường nhỏ màn che chậm rãi rũ xuống, dường như có ý, chủ nhân không tính đến chuyện tỉnh dậy.
Một lúc sau, bên trong rèm che truyền ra giọng Lưu Mật Nhi êm ái hỏi thăm.
"Ngươi không phải đi sao?"
Âm thanh Phượng Cảnh Duệ truyền đến, "Nên trở về rồi!"
"Cút nhanh lên đi!" Lưu Mật Nhi xoay mặt đưa lưng về phía hắn.
Mở mắt chống lại một tấm lưng trắng nõn như tuyết, yết hầu Phượng Cảnh Duệ không tự chủ được giật giật lên xuống, giọng nói chưa hoàn toàn thanh tỉnh pha lẫn một mảnh ham muốn. Nhỏ giọng mê người, "Mật Nhi!"
Thấp giọng gọi nàng, từ trên lưng Lưu Mật Nhi từng nụ hôn rơi xuống. Lại khiến nàng run rẩy.
"Đủ. . . Rồi !" Nàng khẽ kháng cự, xoay người đẩy Phượng Cảnh Duệ ra, "Bị người ta thấy sẽ không tốt!" Nàng cũng không hứng thú cùng hắn ở trên giường chơi suốt một ngày.
Không được như mình mong muốn, ánh mắt Phượng Cảnh Duệ ảm đạm, "Mật Nhi, ta đói . . ."
Đôi mắt đẹp quét nhìn từ trên xuống dưới hắn một cái, Lưu Mật Nhi ghét bỏ mếu máo, "Đói bụng thì trở về ăn đi, tài nghệ của Vô Ngân, ngươi sẽ không chê đâu!"
"Ta muốn ăn điểm tâm ngọt!" Phượng Cảnh Duệ chảy nước miếng, miệng cười tiến lên trước, dang ra hai cánh tay đem người ôm thật chặc vào trong ngực.
May mắn, Lưu Mật Nhi nghĩ, cũng may mình ngồi dậy đúng lúc bị ôm thật chặc, nếu không hiện tại gặp phải tên háo sắc Phượng Cảnh Duệ này, thì còn không biết bị ăn sạch sẽ như thế nào nữa đó!
Kháng cự đẩy thân thể hắn, Lưu Mật Nhi lắc đầu một cái rồi nghiêm nghị nói, "Ta không muốn cho Hoàng Phủ Nguyệt Minh bắt được chứng cứ ta vụng trộm với nam nhân."
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy cả khuôn mặt đều nhíu lại, "Nàng nói, chúng ta đây là đang yêu đương vụng trộm?!"
Lưu Mật Nhi hào phóng gật đầu một cái, "Dĩ nhiên, ngươi không cần nói ngươi không thích. Không phải có câu nói rất đúng sao? Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, hoa nhà làm sao có được mùi hương hoa dại a!" Nàng gật gù hả hê nói.
Phượng Cảnh Duệ gật đầu, "Mật Nhi nói có đạo lý, vậy ta chính là nam nhân vụng trộm của nàng?"
Nhìn lướt qua da mặt tuấn mỹ của hắn, Lưu Mật Nhi nhớ tới lời Hoàng Phủ Nguyệt Minh đã nói, không nhịn được gật đầu một cái, chậm rãi đưa tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, "Ngươi không cảm thấy là, cái gương mặt của ngươi, rất thích hợp làm thiếp mặt trắng sao?"
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy gương mặt tuấn tú nhíu lại, "Là bị bao nuôi à?"
"Đúng vậy! Tìm một nữ nhân giàu có, bao nuôi ngươi, không lo ăn uống! Đây cũng là một loại đầu tư thật tốt!" Lưu Mật Nhi gật đầu.
Lời nói này làm Phượng Cảnh Duệ hăng hái xông tới, hắn hưng phấn mở miệng, "Này Mật Nhi bao nuôi ta đi?" Dứt lời, hắn duỗi ra một ngón tay .
"Ta biết đánh nhau, biết làm ấm giường, biết kiếm tiền, quan trọng nhất là ta biết đáp lại!" Phượng Cảnh Duệ hăng hái nói xong "Thế nào? Có muốn hay không?"
Lưu Mật Nhi cố làm ra vẻ chần chờ trầm ngâm chốc lát, sau đó mới lên tiếng, "Ngươi cũng có thể đáp lại cái gì?"
"Tiền!" Hai mắt Phượng Cảnh Duệ tỏa sáng, "Mật Nhi, ta có thể đáp lại rất nhiều tiền nha!"
Ưmh, cái phụ gia này cũng không tệ lắm. Chỉ là . . .
Lưu Mật Nhi buồn rầu nhìn hắn, "Ta có thể chỉ muốn ngươi đáp lại, không muốn ngươi có được hay không? !"
"Không được!" Phượng Cảnh Duệ cự tuyệt bằng ngôn từ đầy chính nghĩa, sau đó, lấy lòng mở miệng, "Mật Nhi, xem phần tiền lớn của nàng, ngươi nuôi ta cũng rất tiện mà!" Hắn tiến lên trước, cọ cọ vào ngực Lưu Mật Nhi.
Ưmh, cảm giác thật tốt!
Nín cười nhìn động tác của Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi chậm rãi đẩy hắn ra, "Tốt lắm, ngươi nên đi đi! Đợi nữa sẽ bị phát hiện!"
Tiếng nói vừa dứt, giống như chứng thực cho lời nói của nàng, ngoài cửa lập tức vang lên âm thanh Hoàng Phủ Nguyệt Minh.
"Này, cái người nữ nhân này, mặt trời cũng lên cao rồi, sao lại còn chưa có rời giường?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh dùng sức vỗ cánh cửa, coi như thật sự có người ngủ say thì cũng sẽ bị nàng đánh thức.
Không có tiếng đáp lại, Hoàng Phủ Nguyệt Minh đạp một cái, cửa phòng lập tức theo đó mở ra, nàng chậm rãi vào cửa, vừa lúc thấy Lưu Mật Nhi lười biếng ngồi ở trên giường liếc nhìn nàng ở cửa vào.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh lập tức nhíu mày, không vui nói, "Ngươi là heo à, đã trễ thế này còn chưa dậy?"
Lưu Mật Nhi khoa trương ngáp một cái, miễn cưỡng mở miệng, "Không phải các ngươi muốn nuôi ta như heo sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh nghe vậy, cao ngạo gật đầu, "Ngươi cũng biết ngươi không phải là người?"
"Hoàng Phủ tiểu thư tôn quí nhất thế mà lại ở đây nói chuyện với ta, có phải cũng có nghĩa là, chúng ta cũng là đồng loại?" Lưu Mật Nhi lười biếng dang cánh tay ra một cái, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Một đôi tay lông lá nàng đang che giấu dưới chăn đang vân vê xoa bóp trên bộ ngực nàng, Lưu Mật Nhi không tiếng động véo lại đôi tay lông lá đang ở trên ngực đó, nhíu mày nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt Minh.
"Ngươi đang làm cái gì đó?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh đột nhiên lấn đến gần giường của nàng, vẻ mặt hồ nghi nhìn vết đỏ trên mặt Lưu Mật Nhi, "Ngươi không thoải mái à?"
Lưu Mật Nhi khẽ cắn răng, lui ra đứng đạp người khác kia xuống, tiếp đó thản nhiên nói, "Hoàng Phủ tiểu thư đừng như vậy, ta sợ ta sẽ thật sự tin tưởng ngươi là người quan tâm ta nhất!" Vẻ mặt nàng hoảng sợ nhìn nàng ta.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi khỏi giường. "Làm sao ngươi còn chưa chịu rời giường?"
Lưu Mật Nhi nhún nhún vai, "Ngươi ở đây nhưng ta đang lõa thân, như vậy hình như không tốt lắm đâu?!"
"Đều là nữ nhân thì sợ cái gì?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh lạnh nhạt nhướng mày. Cho là, Lưu Mật Nhi chắc tự ti.
Lưu Mật Nhi chậm rãi lắc đầu, "Lời này cũng không đúng rồi! Tại sao có thể đánh đồng một dạng đây. Ít nhất là nhỏ không giống nhau nha!"
Nếu so về vô sỉ, Lưu Mật Nhi tự nhận không sánh bằng Phượng Cảnh Duệ, nhưng mà đối với người khác mà nói, đó chỉ là một đĩa đồ ăn thôi (chuyện nhỏ). Vốn bị Phượng Cảnh Duệ chèn ép, trình độ này. . . Nàng còn không để trong mắt.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Nguyệt Minh trong nháy mắt đỏ mặt, không muốn bị người đến lung túng, Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhanh chóng rời phòng, "Ta cho ngươi nửa canh giờ, ngươi rời giường nhanh lên một chút đi!"
"Hoàng Phủ tiểu thư đi thong thả, cẩn thận kẻo ngã!" Lưu Mật Nhi cất giọng nói.
Tiếng cửa đóng cạch một tiếng, một giây kế tiếp, chăn được người vén lên. Gương mặt tuấn tú của Phượng Cảnh Duệ nằm ở trước ngực Lưu Mật Nhi cười yếu ớt đăm đăm nhìn nàng.
Dùng sức đẩy Phượng Cảnh Duệ ra, Lưu Mật Nhi đỏ mặt xuống giường tìm y phục mặc! Trong Hoàng Phủ Gia trong trừ chuyện cùng Hoàng Phủ tiểu thư vui đùa ra, còn lại là dùng mãi không hết tiền bạc. Cho nên, nàng vẫn tìm được một bộ y phục tốt.
Chỉ vừa mặc quần áo trong, Phượng Cảnh Duệ miễn cưỡng ngồi dậy, "Mật Nhi, đừng mặc quần áo gấp!"
Lưu Mật Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, hắn cho mình là kẻ ngu? Không mặc quần áo để bị hắn sàm sỡ sao?!
"Trước hết nàng cho ăn no ta đã!" Phượng Cảnh Duệ đứng dậy kháng nghị, lôi kéo quần áo ngoài của Lưu Mật Nhi, bất mãn nói.
"Tránh ra! Ngươi không nghe thấy nàng cho ta nửa canh giờ sao?" Lưu Mật Nhi nỗ lực không để chất lượng quần áo làm ảnh hưởng mà tiếp tục đấu tranh.
Phượng Cảnh Duệ kiên quyết lắc đầu một cái, "Ta rất nhanh!"
Theo bản năng Lưu Mật Nhi trả lời, "Nam nhân quá nhanh, không được!"
Phốc. Phượng Cảnh Duệ buồn cười, "Mật Nhi, nàng không nên dùng cái này để đả kích ta!"
Lưu Mật Nhi đỏ mặt lắc đầu, "Là ngươi tự nói, ngươi rất nhanh!" Lại không liên quan đến chuyện của nàng.
Phượng Cảnh Duệ lập tức gật đầu, "Chúng ta nên nắm chắc thời gian!" Hắn tiến lên hôn lên cổ Lưu Mật Nhi.
"Không được ah. . ." Lưu Mật Nhi kháng cự, "Ngươi đã muốn cả đêm rồi, ngươi làm cái chuyện gì a, không mệt sao?" Nàng nỉ non nói.
Môi mỏng đang hôn hơi ngừng lại, Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm chốc lát, chậm rãi ôm thân thể của nàng xoay người hướng đệm giường đi tới, "Nhiều ngày không muốn rồi!"
"Thúi lắm, vậy ngươi tối hôm qua là quỷ sao?" Lưu Mật Nhi mắng to.
"Ta nói là. . ." Phượng Cảnh Duệ ngừng lại, "Từ lúc thức đến bây giờ, thật lâu rồi . . . Cũng đã cứng rắn!"
Lưu Mật Nhi nhất thời im lặng. Lúc này nội tâm nàng kêu gọi đứng lên, một là nên thuận theo từng nụ hôn nóng bỏng của Phượng Cảnh Duệ rơi trên thân, còn là nhấc chân đạp một cước cho đã ghiền? Cuối cùng, nàng lựa chọn, chìm đắm trong những nụ hôn của Phượng Cảnh Duệ.
Ai, nàng tại sao biến thành như vậy chứ? Lưu Mật Nhi im lặng hỏi trời xanh.
Một hồi lâu
"Không đượ . . ."
"Không nên ở chỗ này a! Sẽ có dấu vết Á. . ."
"Phượng Cảnh Duệ, ngươi điếc sao, không nghe được lời của ta nói à! Không cần cắn cổ a . . ."
"Mẹ nó, Phượng Cảnh Duệ ngươi muốn chết à!"
Sau nửa canh giờ, Lưu Mật Nhi xoa bắp thịt ê ẩm của mình rồi chậm rãi ra khỏi phòng, ngày đầu thu vẫn ấm áp. Tìm một nơi dưới ánh mặt trời, đôi tay Lưu Mật Nhi gối sau gáy, nằm trên bãicỏ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bị Phượng Cảnh Duệ lăn qua lăn lại như vậy mệt quá a!
. . . . . .
Thấy Phượng Cảnh Duệ tinh thần sảng khoái bước vào cửa, Bắc Đường Sanh mập mờ cười cười, "Ồ ồ ồ ồ!"
Quét mắt nhìn hắn một cái. Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, không để ý tới hắn làm ầm ĩ, đảo mắt nhìn Lãnh Ngạo vũ, "Làm xong chưa?"
Lãnh Ngạo Vũ khẽ gật đầu.
Phượng Cảnh Duệ nâng lên một nụ cười ưu nhã, "Nói cách khác, chúng ta bây giờ nên chờ xem thành quả rồi hả? !"
"Đúng vậy, nhưng mà chúng ta cách Bắc Đường gia không xa, ngươi có muốn thực hiện một cái kết không!" Bắc Đường Sanh tiến lên trước, vẻ mặt cầu tài, bộ dáng xoa xoa các ngón tay.
Cười nhạt, Phượng Cảnh Duệ quay đầu nhìn Vô Ngân, vẫn ôm sổ sách Vô Ngân lên tiếng, "Bắc Đường thiếu gia trong cuộc trao đổi này tiền vốn không lớn, nhưng mà, là quan hệ bằng hữu của chủ tử, đây là số tiền đã kết toán, mời Bắc Đường thiếu gia kiểm lại!" Nàng chậm rãi đưa lên một xấp ngân phiếu.
Thật lâu sau Bắc Đường Sanh mới thò tay mà tiếp nhận, nhìn cũng không nhìn nhét vào trong ngực, tiếp đó bất mãn nói, "Cái gì gọi là xem ta là bằng hữu của chủ tử ngươi, cho bạn tốt mặt mũi à? Đây nên là của ta có được hay không?"
Vô Ngân chậm rãi nhếch môi, cười nhạt không nói.
Phượng Cảnh Duệ cười khẽ, tính cách Vô Ngân bị Mật Nhi ảnh hưởng càng ngày càng thú vị.
"Sau đó phải làm sao" Diệp Ly Tâm thay cho Diệp Lâu Dương nói.
Ba nam nhân còn lại nhìn nhau cười một tiếng, miệng đồng thanh mở, "Đợi. . . . ." Tiếp đó cười lên ha hả.
Trong một đêm, phàm là bang phái có chút danh tiếng trên giang hồ trong tay nhất thời đều có nhiều một cái chìa khóa dưới đất Hoàng Lăng, mỗi người đều xem như trân bảo. Nhưng vì không để cho người khác phát hiện, từng môn phái đều giả bộ cái gì cũng không biết. Sau lưng là vội vàng ngồi tìm hiểu một chuyện khác quan trọng nhất.
Đó chính là lối vào dưới đất Hoàng Lăng ở nơi nào?
Tất cả môn phái hình như toàn bộ quên mất lúc trước bọn họ luôn tranh giành bắt được Diệp Lâu Dương. Vì không để chuyện dưới đất Hoàng Lăng bị những người khác biết, mỗi người bọn họ cũng sẽ không lộ ra, thận trọng tìm kiếm.
Cho đến có một ngày, có một tiểu thương nào đó thấy được vô số cái chìa khóa như vậy thì mới giật mình, thì ra bọn họ bị người đùa bỡn.
Lập tức, mọi người bắt đầu tìm kiếm Phượng Cảnh Duệ, lại phát hiện, những người bọn họ đã không thấy nữa.
Có người nói, Phượng Cảnh Duệ, Bắc Đường Sanh, Lãnh Ngạo Vũ, người ba Gia tộc liên thủ nhất định là đi tìm vật dưới đất Hoàng Lăng rồi.
Cũng có người nói, Diệp Lâu Dương có thể là giả, mà người thừa kế dưới đất Hoàng Lăng căn bản đang đùa chơi bọn hắn.
Thậm chí có người nói muốn đến Thiên hạ đệ nhất lâu tìm tin tức đám người Phượng Cảnh Duệ. Nhưng mà, tiền của người thì thu, mà người cho đến bây giờ chưa tìm được . . .
Lời đồn đãi vô cùng ơhong phú truyền khắp giang hồ.
Bên này.
Một bạt tai của Ngụy công công hướng mặt Khuất Liễu Phong quăng tới.
Khuất Liễu Phong nhất thời lui về phía sau một bước, khóe miệng chậm rãi chảy máu, cũng không dám nói!
"Khuất Liễu Phong, ngươi nói cho chúng ta biết, chuyện gì đang xảy ra? Tại sao trên giang hồ khắp nơi đều có người nói về chuyện bí mật dưới đất Hoàng Lăng?" Âm thanh bén nhọn chứa âm trầm. Vị Ngụy công công này âm lãnh nói.
Khuất Liễu Phong liếm bên khóe miệng, "Công công, chuyện này. . . Ta cũng không rõ lắm!"
"Không rõ lắm? Trước ngươi nói, chỉ cần ngươi mất tích, mọi người ai cũng sẽ đem ánh mắt đặt hết trên người Phượng Cảnh Duệ, khi đó, tương đương với cả giang hồ mọi người đều đang giúp chúng ta xem chừng đám người kia. Nhưng mà, hiện tại thế nào. Ngươi cho ta xem một chút cho rõ ràng, hiện tại trong tay mọi người đều có một chìa khóa bí mật như vậy, mà ngươi nói người cũng không tìm thấy!" Ngụy công công bỗng nhiên xoay người, trên vẻ mặt tái nhợt lóe ý niệm khắc nghiệt.
Khuất Liễu Phong giật giật khóe miệng, "Là do ta sơ sót!" Hắn cũng không nghĩ đến tình thế chuyện biến hóa như thế.
"Vậy thì mời ngươi làm rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Sai lầm hai mươi năm trước, ta không muốn phải nhìn một lần nữa! Ngươi biết đó, lần này, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi rồi!" Ngón tay ngụy công công khẽ nhúc nhích, chiếc nhẫn vẫn bị hắn vuốt vuốt ở trong tay trong nháy mắt hóa thành bột.
Toàn thân Khuất Liễu Phong run lên, hắn biết rõ, nếu như lại một lần nữa thất bại, như vậy lần sau, hóa thành bột thì không phải là nhẫn, mà là hắn. . . . . .
"Ta sẽ tìm được hắn!"
Phượng Cảnh Duệ, ngươi hình như quên mất, Thiên hạ đệ nhất lâu lâu chủ rốt cuộc là ai rồi! Khuất Liễu Phong nắm chặc tay.
"Tốt nhất là như thế!" Ngụy công công hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Nhìn không chuyển mắt Ngụy công công rời đi, Khuất Liễu Phong hừ lạnh một tiếng, một ngày nào đó, hắn không sẽ để mặc bị lấn áp như vậy, Khuất Liễu Phong hắn có thể đứng trên đỉnh thiên hạ.
"Người đâu, đem Lưu Mật Nhi mang tới đây cho ta!"
Thành thật mà nói, nàng vẫn không biết bị người nhìn chăm chú, ánh mắt thật không tốt! Lưu Mật Nhi ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, mà ở dưới chân nàng một nhóm người giống như vào vườn thú bình thường nhìn mình.
Ai. . . Mấy ngày trước vẫn còn hưởng thụ đối đãi tốt đẹp, nay biến thành như vậy! Cũng may thời tiết không phải rất nóng, còn có thể chấp nhận được.
Khuất Liễu Phong đứng trước mặt Lưu Mật Nhi, trong tay bưng một chén nước, nhẹ nhàng mở miệng, "Chỉ cần ngươi có thể nói cho ta, Phượng Cảnh Duệ ở nơi nào, ta liền thả ngươi!" Hắn đút Lưu Mật Nhi uống nước.
Không khát cũng bảo uống, Lưu Mật Nhi tự nhủ, là có vấn đề.
Không trả lời Khuất Liễu Phong, Lưu Mật Nhi hỏi một nghi vấn trong lòng mình, "Ta muốn đi nhà cầu thì thế nào?"
Khuất Liễu Phong nhướng mày, "Ngươi vẫn không trả lời ta!"
"Người có ba gấp, ngươi phải giải quyết vấn đề tự nhiên cấp bách của ta!" Lưu Mật Nhi nói đạo lý rõ ràng."Ta nghĩ, cái người Võ Lâm Minh Chủ này không tính để cả người của ta bị ngẹn nước tiểu mà chết chứ?" Một câu nói này nàng nói với giọng đặc biệt lớn. Dù sao nước cũng uống rồi..., cũng không sợ cổ họng sẽ hỏng.
Người phía dưới cũng bắt đầu tranh cãi rối rít. Khuất Liễu Phong chỉ đành phải gật đầu, "Ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi!"
Không còn kém nhiều lắm! Lưu Mật Nhi hời hợt lên tiếng, "A, đúng rồi, ngươi mới vừa rồi hỏi ta cái gì?" Nàng là người rất công bằng, người ta trả lời nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ trả lời vấn đề của người ta.
Bị nàng đột nhiên hỏi như vậy, Khuất Liễu Phong trầm mặc chốc lát, lúc này mới nhớ, "Ta nói, chỉ cần ngươi nói cho ta biết Phượng Cảnh Duệ ở nơi nào, ta liền thả ngươi!"
Nghe vậy, Lưu Mật Nhi hoang mang nở nụ cười, chậm rãi nói, "Ngươi không cảm thấy vấn đề này có vấn đề sao?"
Khuất Liễu Phong không hiểu nhìn nàng, "Thế nào?"
Lưu Mật Nhi tốt bụng giải thích, "Suốt thời gian này ta ở đây trong phạm vi quản lý của ngươi, ngươi cảm thấy, ta có thể biết Phượng Cảnh Duệ đi đến nơi nào sao?" Đừng nói nàng không biết, mà nếu có biết, vậy thì thế nào đây? Nàng chưa bao giờ là cái gì người chánh nghĩa, cũng sẽ không vì nói đạo nghĩa mà chịu nhục, có lẽ, nàng thật nói cho bọn hắn biết cũng không chừng đấy chứ.
Khuất Liễu Phong trầm ngâm, "Vậy ngươi ở chỗ này ngây ngô đi!"
Lưu Mật Nhi cười ha ha, "Ta không sao cả! Mà, chỉ vì lòng riêng của ngươi, chuyện ngươi lợi dụng người giang hồ mà bị người ta biết, ngươi nói, người ở đây có cứu ta hay không?"
"Ngươi. . ." Khuất Liễu Phong cau mày, "Ngươi đang nhắc nhở ta nên chặn miệng của ngươi lại sao?"
Lưu Mật Nhi chắc chắn mở miệng, "Ngươi sẽ không!"
"Làm sao ngươi biết?"
"Bởi vì, ngươi bây giờ làm tất cả đều là cho người ta nhìn, sẽ không để cho bất luận kẻ nào thấy nhược điểm. Ngươi xem, ngay cả uống nước là việc nhỏ như vậy ngươi đều tự mình làm, làm sao ngươi có thể yên tâm với bất luận kẻ nào đây?" Lưu Mật Nhi chậm rãi nói.
Khuất Liễu Phong không phủ nhận, chậm rãi xoay người.
Lần nữa đối mặt ánh mặt trời ấm áp, Lưu Mật Nhi chậm rãi nở nụ cười. Quét nhìn phía dưới mình một đám có thể nói là nhân vật chính phái. Thử hỏi, cá nhân nào sau lưng không có lòng riêng? Chậm rãi nhắm mắt lại con mắt, nàng lựa chọn làm như không thấy thôi.
Một khối Ngọc Thạch nhiễu loạn cả giang hồ yên tĩnh, không có người nào sẽ không vì tài phú dưới đất Hoàng Lăng hấp dẫn. Cùng một thời gian, Võ Lâm Minh Chủ xuất hiện, cộng thêm tin tức Lưu Mật Nhi truyền vào tai Phượng Cảnh Duệ.
Từ cấp dưới báo lên tin tức lấy được là Lưu Mật Nhi bị Khúc Liễu Phong thị chúng, sắc mặt Phượng Cảnh Duệ thay đổi. Vốn là nam nhân đang mang theo vừa lòng ưu nhã, trong nháy mắt thay đổi âm trầm. Điều này làm cho đoàn người không khỏi lo lắng.
"Vô Trần!" Phượng Cảnh Duệ chậm rãi kêu một tiếng, giao cho Vô Trần một vật.
Thấy đồ, Vô Trần biến mất trong nháy mắt .
Vuốt vuốt Ngọc Thạch trong tay mang theo bụi đất, Phượng Cảnh Duệ lạnh lung nâng khóe môi, "Bắc Đường, ngươi xác định vật này là thật?"
Bắc Đường Sanh thận trọng gật đầu một cái, "Ta có thể xác định, cái này là thật!" Hắn thế nào cũng không nghĩ đến, chủ nhân dưới đất Hoàng Lăng, lại là phụ thân của Phượng Cảnh Duệ. Mặc dù trước đó có hoài nghi, hắn còn có chút khiếp sợ. Phượng Dương này, rốt cuộc là ai.
Chống lại ánh mắt của Bắc Đường Sanh, Phượng Cảnh Duệ nở nụ cười nhạt, "Không cần đem ánh mắt kỳ dị vậy xem ta, ta cũng không biết! Hơn nữa, ta nghĩ, người kia căn bản không quan tâm những thứ này!"
Bắc Đường Sanh gật đầu một cái, khiếp sợ là khiếp sợ, nhưng việc này không ảnh hưởng bọn họ chung đụng. Ngược lại, hắn nhìn thoáng Lãnh Ngạo Vũ, "Người nhà các ngươi nếu như hiểu rõ thật sự có chỗ dưới đất Hoàng Lăng, có thể bắt đầu lo lắng hay không?"
Lãnh Ngạo Vũ ôm kiếm hừ lạnh một tiếng. Việc này không quan hệ tới hắn.
Đổi lấy Bắc Đường Sanh cười ha hả, tựa anh em tốt vỗ vai Lãnh Ngạo Vũ, "Không sai, không sai, việc này không quan hệ tới chúng ta"
Ngày thứ tư, còn không có lấy được bất kì tin tức gì của Phượng Cảnh Duệ, cho tới nay bình tĩnh nhất là Lưu Mật Nhi trong lòng cũng bắt đầu bất mãn. Xú nam nhân, đi nơi nào tiêu dao, không biết tới giải cứu nàng.
Đến ngày thứ năm, sau giữa trưa, người của Thiên hạ đệ nhất lâu người của truyền đến tin tức, Phượng Cảnh Duệ vào khoảng ngày mai sẽ đến Tô Châu.
Nói cách khác, hắn đến rồi!
Nghe tin tức như thế, Lưu Mật Nhi có chút mừng rỡ đồng thời cũng bắt đầu lo lắng. Ý đồ của bọn họ rất rõ ràng, là muốn Phượng Cảnh Duệ giao ra dưới đất Hoàng Lăng gì đó, sẽ không nguy hiểm sao? Nghĩ là ra.
Trên thực tế, ở ngày thứ tư Phượng Cảnh Duệ cũng đã đã tới, chứng kiến Lưu Mật Nhi bị người cột vào bên dưới mặt trời chói chang, lửa giận xông lên nên chính hắn bị Bắc Đường Sanh cùng Lãnh Ngạo Vũ đánh bất tỉnh mang đi! Sau khi hắn tỉnh táo lại, bắt đầu an bài.
Ngày thứ sáu
Lần này Lưu Mật Nhi cũng không bị người đưa tới trước quảng trường, mà là bị người nhốt ở khách sạn cách quảng trường không xa, lầu hai khách sạn vừa lúc có thể thấy hết quảng trường. Lúc này, nơi đó một mảnh yên tĩnh, thật như bình yên trước khi giông bão sắp tới.
Lưu Mật Nhi lòng của không tự chủ được nói lên.
Phượng Cảnh Duệ sẽ không đến chứ?
Giữa trưa, Phượng Cảnh Duệ cùng Vô Trần, Diệp Ly Tâm, Diệp Lâu Dương chậm rãi đi vào quảng trường, chung quanh ngồi như cũ là người giang hồ. Hắn lạnh nhạt cười cười, cũng không thấy bóng dáng của Mật Nhi, "Biểu muội ta đâu?"
Khuất Liễu Phong chậm rãi đứng lên, "Chúng ta an bài rất tốt. Đồ ngươi mang đến đâu?"
Phượng Cảnh Duệ chậm rãi giơ tay, ngón giữa tùy ý vuốt vuốt, Ngọc Thạch xuất hiện trước mặt mọi người, "Không biết giao cho ai đang ngồi ở đó?"
Khuất Liễu Phong tiến trước một bước, "Đương nhiên là ta! Ta là Minh Chủ!" Hắn lạnh giọng nói. Chợt phát hiện ngôn ngữ của mình có chút không đúng, vội vàng đổi lời nói, "Chúng ta sẽ quyết định bằng phương thức công bằng!"
"Vậy ta cũng tham dự một chút đi!" Phượng Cảnh Duệ chậm rãi thu hồi Ngọc Thạch đứng lại ở chính giữa, "Đánh ngã ta, thì có thể lấy được!"
Khuất Liễu Phong nắm chặt quả đấm, "Ngươi không muốn biểu muội ngươi sao?"
Phượng Cảnh Duệ cười lạnh, "Ta cũng không thấy người, có lẽ bị nhóm các ngươi giết rồi cũng nên, ta làm sao tin tưởng ngươi? !"
Khuất Liễu Phong khẽ mỉm cười."Nhìn hướng Tây Bắc, không phải biểu muội ngươi vậy là ai?"
Phượng Cảnh Duệ chuyển mắt nhìn, lại thấy bóng dáng Lưu Mật Nhi bị người trói tay sau lưng, mặt mày hắn lạnh lẽo, âm nhu nở nụ cười, "Đúng vậy a, xa như vậy, không thấy rõ!"
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Khuất Liễu Phong cắn răng!
"Ngươi thì sao? Ngươi nghĩ như thế nào?" Phượng Cảnh Duệ nhướng mày, "Cố gắng kinh doanh hơn hai mươi năm, không cần uổng công rồi !" Hắn nhàn nhạt châm chọc.
"Ngươi . . ." Khuất Liễu Phong vừa muốn nói gì đó, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nhẫn nhịn đi xuống, "Vậy ngươi liền khiêu chiến đi!"
"Ta chính là muốn như vậy!" Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, "Nhưng mà, ta còn muốn nhìn thấy biểu muội của ta!"
Tay áo Khuất Liễu Phong khẽ phất lên.
Một giây kế tiếp, trong tai Phượng Cảnh Duệ truyền đến tiếng Lưu Mật Nhi, cả giận kêu: "Phượng Cảnh Duệ, cẩn thận phía sau!"