Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng

chương 66: đây là muốn nhân cơ hội kiếm tiền!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn Phượng Cảnh Duệ, mở miệng đầy ẩn ý "Vậy là xảy ra chuyện gì?" Bàn tay trắng nõn chỉ vào cửa, miệng hỏi về những người mới đến, "Không phải ngươi nói Lãnh Ngạo Vũ giải quyết rồi sao?"

Phượng Cảnh Duệ cười khổ một tiếng, "Nàng cho rằng người giang hồ dễ giải quyết như vậy à?" Nắm tay nàng, hắn và nàng cùng nhau nhìn những người đến. Những người này tìm tới cửa là chuyện không có gì bất ngờ.

Không đợi hắn mở miệng, đám người giang hồ trong nháy mắt đã vây quanh, một người nhìn Phượng Cảnh Duệ, lạnh giọng mở miệng, "Đem giao Diệp Lâu Dương ra đây!"

Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ lười biếng nhún nhún vai, "Lời Hoàng bang chủ tại hạ lại không hiểu, Diệp Lâu Dương là ai ? Cùng tại hạ có quan hệ gì? Hơn nữa, cũng là điểm quan trọng nhất. . ." Ngừng lại, hắn nói tiếp, "Ngươi từng đem hắn giao cho ta sao? Chuyện như vậy, vì sao ta không biết?"

Nam nhân bị kêu là Hoàng bang chủ sắc mặt lạnh lẽo, "Có người nhìn thấy hắn xuất hiện ở trong biệt viện của ngươi!"

"Người nào?" Phượng Cảnh Duệ nghi ngờ hỏi, "Người nào thấy được? Ta còn không biết, chính tại biệt viện của ta đã xảy ra chuyện gì, những người này cũng biết? Chẳng lẽ sau này ta muốn đóng cửa lên giường, các ngươi cũng biết sao? Hoàng bang chủ, thân là đứng đầu một bang, nói chuyện không có chứng cớ thì vẫn nên đừng nói chuyện đi!" Giọng điệu của hắn êm ái, nhưng cũng thật lạnh lùng.

Hoàng bang chủ nhất thời tức tối, "Ngươi. . . Không cần nói lảng sang chuyện khác. Giao người ra đây."

Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đặt trên đám người phía sau Hoàng bang chủ, lạnh nhạt ngoắc ngoắc môi, "Người, không có! Mà ta cũng không có ý định để cho các ngươi lục soát!"

Mấy nhân sĩ võ lâm nhìn nhau, còn lại lên tiếng, "Làm sao ngươi chứng minh được Diệp Lâu Dương không ở đây?"

Phượng Cảnh Duệ nhún vai, "Không thể chứng minh."

"Vậy ngươi phải như thế nào để cho chúng ta rời đi?"

Phượng Cảnh Duệ cười càng vui vẻ hơn rồi nói, "Ta chẳng có ý gì, nếu như các vị tiền bối yêu thích mảnh đất trước mặt ta chỉ cần nói một tiếng, ta đây không thu tiền mướn của các ngươi là được!" Hắn không thèm một chút quan tâm.

"Phượng Cảnh Duệ, ngươi khinh người quá đáng. Ngươi muốn nuốt luôn dưới đất Hoàng Lăng sao!" Có người to gan nói ra như vậy. Mặc dù những người ở đó không nói thẳng ra, nhưng đó cũng là lời nói trong lòng bọn họ.

Phượng Cảnh Duệ lười biếng nắm những ngón tay Lưu Mật Nhi ở trong tay vuốt vuốt, hoàn toàn đúng là mắt điếc tai ngơ với lời bọn họ.

Lưu Mật Nhi nhìn hắn một cái, hơi mím môi, rút tay của mình về rồi đứng trước mặt Phượng Cảnh Duệ, mở miệng nói chuyện, "Vị tiền bối này xưng hô như thế nào? Thôi, không quan trọng. Nếu như lời ngươi nói, Phượng Cảnh Duệ thật muốn nuốt luôn dưới đất Hoàng Lăng. Vậy thì như thế nào? Ngươi ngăn cản được sao? Ngươi là chủ nhân của Hoàng Lăng sao? Ngươi có tư cách nói lời nói này sao? Hoặc là. . ." Nàng giật giật khóe miệng, "Đây cũng là mong muốn sâu kín nhất trong nội tâm của ngươi?"

Lời này vừa nói ra, tất cả người nơi đó trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, thậm chí có người nâng kiếm cả giận nói, "Nơi này đâu có đến phần ngươi nói vậy?"

"Lại là cái đại nam tử trong lòng đang tác quái sao?" Lưu Mật Nhi lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Ngươi . . ." Cãi lại không được Lưu Mật Nhi, chỉ có thể chuyển sang Phượng Cảnh Duệ.

"Các vị à, thực xin lỗi, ta lại không quản được biểu muội ta. Đúng rồi, hình như ta quên nói trước, biểu muội ta là người quản lý ở nơi này. Ta... ta đúng là không quản được!" Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt cười một tiếng. Đổi lấy một cái liếc xem thường của Lưu Mật Nhi.

Rốt cuộc, vị tiền bối võ lâm không nhịn được nữa, "Phượng Cảnh Duệ, thái độ của ngươi rất rõ ràng rồi hả ?"

Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, "Lấy chứng cứ của các ngươi ra. Ưm, còn phải có biểu muội ta gật đầu thông qua, các ngươi mới có thể vào!"

Lưu Mật Nhi lập tức trợn to hai mắt, "Tại sao là ta"

Phượng Cảnh Duệ tiến tới ở bên tai nàng êm ái nói, "Nàng có thể thu được tiền, thế nào!"

Lưu Mật Nhi hai mắt tỏa sáng, "Thật sự có thể?!"

"Dĩ nhiên, bọn họ đều là Chưởng môn, nhất định là có tiền!" Phượng Cảnh Duệ nhân cơ hội tính kế.

Lưu Mật Nhi gật đầu liên tục, được rồi! Vậy ta cũng không khách khí! Nàng vung tay vung chân nhìn mọi người.

Trái tim một hồi rùng mình, những thứ người võ lâm tinh túy này không khỏi liếc mắt nhìn Lưu Mật Nhi, nụ cười rạng rỡ trên khóe miệng nàng có vẻ nói cho bọn hắn biết, muốn vào cửa phải trả giá thật lớn.

Một nữ nhân những người bọn họ dĩ nhiên không coi vào đâu. Nhưng mà, sự khác biệt lại ở chỗ,sau lưng nữ nhân này chính là Phượng Cảnh Duệ. Mà sau lưng Phượng Cảnh Duệ lại có một Phượng dương. Hơn hai mươi năm trước, Phượng Dương xuất hiện trên giang hồ. Không ai biết lai lịch, không ai biết hắn là ai, một tổ chức sát thủ hình như là từ đất bằng chui lên, không có bối cảnh gì mà lại xông pha chốn giang hồ xuất hiện. Người như vậy là khó chọc nhất, vì vậy, ở trừ phi gặp thời điểm bắt buộc, bọn họ cũng không mong muốn trực tiếp chống lại Phượng Dương.

Lưu Mật Nhi xoa xoa tay, đẩy Phượng Cảnh Duệ ra, đôi tay chống nạnh đứng lại ở cửa lớn. Dùng sức hắng giọng, "Khụ, muốn vào cửa cũng có thể!" Ra vẻ khó khăn nói.

Mọi người im lặng chờ đợi.

Lưu Mật Nhi nói tiếp, "Đợi lát nữa ta sẽ để một số cửa cho vài vị đây vào. Thời điểm các vị vào mỗi cánh cửa, xin đưa ra một rương vàng. Lần thứ hai vào cửa tăng gấp đôi, đại loại thế thôi. Không cần ta nói rõ chi tiết nữa chứ? Các vị chắc hiểu rồi!" Nàng cười văng nước miếng mở miệng.

"Ngươi không phải đang lường gạt sao?" Có người nói ra lời trong lòng.

Lưu Mật Nhi lắc đầu một cái, "Các vị có thể lựa chọn không vào cửa mà! Ta lại không buộc các ngươi, đây là tài sản riêng, vậy muốn vào cửa sẽ phải trả giá thật lớn, việc này, các ngươi có thể sống tới hôm nay, chắc không cần ta nói chứ?" Nàng dù bận vẫn ung dung nói. Nói xong xoay người rời đi. Phượng Cảnh Duệ theo phía sau của nàng, cười ha hả rời đi.

Một chân xiêu vẹo tiến vào phòng, Lưu Mật Nhi đạp tới, "Ngươi có ý gì. Ngươi mới vừa rồi có ý tứ gì?"

Phượng Cảnh Duệ cười cười, "Nàng cũng không muốn đem Diệp Ly Tâm giao đúng không? Nếu như ta trực tiếp cự tuyệt, đến buổi tối nơi này của chúng ta sẽ càng náo nhiệt. Cho nên do nàng ra mặt chính là biện pháp tốt nhất!" Thật ra thì, trong lòng Phượng Cảnh Duệ cũng rất vui vẻ, bởi vì trong khoảnh khắc đó, chính hắn cũng không thể bảo đảm Lưu Mật Nhi có thể hiểu ý tứ của hắn.

Thật may là, nàng hiểu!

Cái nhận thức này lại khiến cho Phượng Cảnh Duệ càng thêm vui vẻ. Ha ha, bọn họ không tính là Tâm Hữu Linh Tê Nhất Điểm Thông (hoàn toàn thấu hiểu tâm ý của nhau) chứ!

Lưu Mật Nhi mếu máo, "Ta lại không nghĩ tới, nhưng ngươi một câu cũng không nói, ngộ nhỡ ta muốn đem chuyện này làm hỏng thì sao đây?"

Phượng Cảnh Duệ nhấc chân bước vào gian phòng, trở tay đóng cửa lại."Nàng nói rất hay mà!"

Lưu Mật Nhi hơi hất cằm, hả hê nói, "Đó là đương nhiên, ta đây thông minh mà!"

Phượng Cảnh Duệ dang cánh tay ra đem người ôm vào trong lòng, Lưu Mật Nhi ý tứ lắc người một cái, vùi ở trong ngực của hắn, "Bọn họ sẽ không xông tới sao?"

Phượng Cảnh Duệ cười, "Đương nhiên có thể! Tối nay muỗi có thể sẽ tương đối nhiều. Vì bảo đảm sẽ không bị muỗi đốt, ta quyết định, tối nay không đi!"

Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt, "Đừng!" Lập tức đưa tay đẩy Phượng Cảnh Duệ ra, "Tự ta đi một người không thành vấn đề, nếu không tìm Vô Ngân cũng được!"

Phượng Cảnh Duệ tà mị cười một tiếng, "Ngoại trừ mình ta ra, ta không tin tưởng người phương nào hết!"

Lưu Mật Nhi ngẩn ra chốc lát, chợt nháy nháy mắt, "Lời này của ngươi nói có đúng là không có ý tứ khác?"

Ôm cả thân thể của nàng đi tới cửa sổ, Phượng Cảnh Duệ đem một đôi trong veo quét khắp đình viện, "Diệp Lâu Dương vừa tới nơi này, trừ người trong viện này, ai biết được?"

"Ngươi nói là, có người. . . . . ."

Phượng Cảnh Duệ ngăn lại lời của nàng, "Để ở trong lòng là tốt rồi."

Lưu Mật Nhi không tự chủ được run lập cập. Phượng Cảnh Duệ thuận tay ôm chặt thân thể của nàng, "Đừng sợ!"

Lưu Mật Nhi lắc đầu một cái, nàng không thể lý giải đuọc, tại sao nàng ở chỗ nào là ở đó sẽ có chuyện xảy ra như vậy. Mọi người đều ở chung với nhau, tại sao phải . . .

Ban đêm, màu đen tràn ngập cả bầu trời đêm, mặt trăng hình như cũng phát hiện đêm nay khác lạ, lặng lẽ che giấu bản thân.

Phượng Cảnh Duệ ôm Lưu Mật Nhi nằm trên nóc gian phòng, nhìn ánh sao lóe lên trên bầu trời đêm. Lưu Mật Nhi nhíu mày hỏi, "Tại sao muốn nằm ở đây?"

"Lạnh sao? Lại đây, bảo bối của ta!" Phượng Cảnh Duệ đưa cánh tay ra chờ đợi ôm nàng vào ngực.

Đưa tay ngắt nàng một hồi, Lưu Mật Nhi tức giận mở miệng, "Tại sao chúng ta phải ở chỗ này?"

"Cho mát!" Phượng Cảnh Duệ cho nàng một đáp án.

"Bây giờ đã vào thu rồi, mát lạnh cáí quỷ gì!" Lưu Mật Nhi hướng hắn liếc mắt, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm chốc lát, "Nàng xem, này đừng động!" Ngón tay của hắn chỉ một cái, mấy bóng người rơi vào trong viện. Lưu Mật Nhi thấy thế không khỏi thở dốc vì kinh ngạc.

Mấy bóng người trước sau rơi xuống, hình như thật bất ngờ thấy có người cũng một ý định giống mình, mấy người đó như đi vào cửa nhà mình, sau đó thương lượng một hồi, hình như đạt thành nhất trí rồi bắt đầu hành động.

"Bọn họ bị mù mắt sao?" Nàng nhìn Phượng Cảnh Duệ toàn thân áo trắng bồng bềnh ngồi trên nóc phòng, "Rêu rao như vậy ở trước mắt bọn hắn đều nhìn không thấy sao?"

Phượng Cảnh Duệ cười mấy tiếng, "Mật Nhi, nàng sẽ hại ta tiết lộ hành tung đấy!"

"Làm như ngươi vậy chính là để người khác thấy ngươi rồi, còn giả bộ cái gì!" Lưu Mật Nhi phá.

Phượng Cảnh Duệ cười ha ha, im lặng không nói.

Thính tai nghe được âm thanh đùng đùng phía dưới, Lưu Mật Nhi giật giật khóe miệng, " nhất định phải khiến bọn họ bồi thường!"

Phượng Cảnh Duệ gật đầu một cái, "Ưm, trực tiếp nói cho bọn hắn biết là được!"

"Két?" Nghi ngờ muốn mở miệng, bên hông căng thẳng, cả người cùng Phượng Cảnh Duệ đã cùng nhau rơi vào trong viện.

Có người trong nhà tìm không có mục tiêu, xoay người ra cửa, liền nhìn đến Phượng Cảnh Duệ toàn thân áo trắng cùng Lưu Mật Nhi đang nhìn bọn họ. Nguyền rủa một tiếng, không còn kịp kinh ngạc nữa, chỉ thấy Lưu Mật Nhi bước một bước dài tiến lên.

Đưa tay ra với mấy người trước mặt, "Lấy tiền ra!"

Mấy người đó liếc mắt một cái, không khỏi có chút ngạc nhiên, "Tại sao?"

Lưu Mật Nhi chỉ ngón tay, chỉ vào gian phòng một mảnh hỗn độn sau lưng, "Làm hư đồ của ta, ngươi nghĩ cứ như vậy mà đi à! Đền tiền!"

Ánh mắt mấy kẻ đến đầu tiên đặt ở trên người Phượng Cảnh Duệ, lại nhìn thấy hắn hoàn toàn không đem ánh mắt đặt trên người bọn họ, vì vậy, có người lặng lẽ giương kiếm muốn đến gần Lưu Mật Nhi.

"Nếu như ta là các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không ngu như vậy!" Một âm thanh hài hước truyền đến, mấy người này đột nhiên quay đầu lại, Bắc Đường Sanh cùng Đường Đức và Lãnh Ngạo Vũ ba người nhất tề đứng sau lưng bọn chúng rồi, Bắc Đường Sanh buồn cười mở miệng.

Bọn người trong nháy mắt quay đầu lại, "Các ngươi . . ." Rất dễ nhận thấy trong đó có người quen biết bọn họ.

Bắc Đường Sanh kinh ngạc nhíu mày, "Ngoài ý muốn sao? Ha ha, ta muốn các ngươi hãy đi nhanh lên, sau đó nói cho những thứ tiền bối kia, ở chỗ này thấy được người của Bắc Đường gia tộc cùng Lãnh gia! Như vậy, liền bớt đi hai nhà muốn chia một chén súp với các ngươi!" Hắn tốt bụng đề nghị.

Mấy người đến không tự chủ được gật đầu, trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa!

"Này, các ngươi còn chưa có đưa tiền!" Lưu Mật Nhi há hốc mồm mà nhìn xem những người đó biến mất, không khỏi hỏi ngược lại Bắc Đường Sanh, "Các ngươi làm như vậy, không sợ đem mọi người liên luỵ vào sao?"

Bắc Đường Sanh chỉ cười không nói.

Lãnh Ngạo Vũ còn lại hừ lạnh một tiếng.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Lưu Mật Nhi hiểu, đây chính là tình cảm của nam nhân cùng nam nhân a! Không quan tâm, cái gì cũng không quan tâm!

Truyện Chữ Hay