"Vị công chúa điện hạ này, cô nương đã đi theo chúng tôi ba ngày, đủ chứ? !" Lưu Mật Nhi không chịu nổi nhìn đám người của vị công chúa này.
Nghe nàng tự giới thiệu thì nàng ta tên là Diệp Ly Tâm, công chúa của Miêu tộc mang theo hai người Đạt Lực và Đạt Mỗ tới tham gia đại hội võ lâm một tháng sau! Sẵn tiện du sơn ngoạn thủy.
Nhưng kể từ đêm đó nàng nói với Mật Nhi những lời nói hùng hồn như vậy thì cứ đi theo sau lưng bọn họ.
Diệp Ly Tâm cong môi đỏ mọng lên, đôi mắt xinh đẹp tỏ vẻ không vui.
"Ta không muốn, ta muốn đi theo ngươi! Ta nói, ta muốn thành thân với ngươi, sinh con cái với ngươi!"
Nữ nhân này thật đúng là thẳng thắn!
Lưu Mật Nhi xoa xoa hàng lông mày "Ta sẽ không thành thân với ngươi!" Đừng nói là sinh con nít. Nàng có thể có, nhưng là tự mình sinh!
"Ta mặc kệ, ta là công chúa, ta muốn ngươi thế nào thì ngươi phải như thế đó!" Hai tay Diệp Ly Tâm chống nạnh nói.
Lưu Mật Nhi xoay ngón giữa chỉ vào Phượng Cảnh Duệ đang đứng ở một bên "Cô nương nhìn hắn đi. . . . . . Mi thanh mục tú, vô cùng tuấn duật (đẹp trai)! Cô nương tại sao không chọn hắn? !"
"Mật Nhi" Phượng Cảnh Duệ kêu to.
Vô Trần và Vô Ngân nhìn nhau đồng thời lui về phía sau một bước cách xa vòng bão táp.
Diệp Ly Tâm lại đưa đáp án là "Ta không muốn một ‘Tiểu bạch kiểm’ (kiểu yếu đuối, thư sinh) Mẫu thân của ta nói, nam nhân có dáng dấp dễ nhìn không đáng tin cậy."
Lưu Mật Nhi im lặng. Nhìn lướt qua Phượng Cảnh Duệ, trong lòng thầm nghĩ: Mẹ cô nương nói quả thật không sai !
Vừa sơ sẩy một chút thì Diệp Ly Tâm đã ôm cánh tay của Mật Nhi "Lưu công tử, chàng có phải định bụng sẽ lấy ta rồi hay không?" Thuận tiện cọ xát vào y phục của nàng.
Lưu Mật Nhi im lặng nhẹ nhàng rút cánh tay của mình ra, đưa tay kéo Phượng Cảnh Duệ ngăn ở trước người mình.
Diệp Ly Tâm thấy nàng đi thì vội vàng đuổi theo. Lại bị Phượng Cảnh Duệ ngăn lại.
"Không cho phép đi theo chúng ta nữa!" Phượng Cảnh Duệ lạnh lùng nhìn nàng.
Diệp Ly Tâm trợn mắt "Ta càng muốn đi!"
Phượng Cảnh Duệ làm mặt lạnh "Còn đi theo chúng ta nữa thì ta sẽ không khách khí!" Bàn tay to của hắn sờ lên hông, đột nhiên nắm nhuyễn kiếm trong tay.
Đây là uy hiếp!
Diệp Ly Tâm nhìn Phượng Cảnh Duệ, cắn răng nghiến lợi nói "Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta như vậy?"
"Một chiêu giết chết ngươi, có phải có thể hay không? !" Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng đặt nhuyễn kiếm ở trên cổ của Diệp Ly Tâm. Mặt đầy sát khí mở miệng.
Đạt Lực, Đạt Mỗ hai người muốn tiến lên thì Phượng Cảnh Duệ vung ống tay áo lên. Trong nháy mắt Vô Trần gia nhập, hai người nhanh chóng bị điểm huyệt đạo không thể nhúc nhích.
Lưu Mật Nhi thấy thế tức giận mở miệng "Phượng Cảnh Duệ, đủ rồi! Dọa đứa nhỏ như vậy thì ngươi làm sao ăn nói với phụ mẫu của người ta?"
Phượng Cảnh Duệ quay đầu cười, từ từ thu hồi nhuyễn kiếm, ‘tách’ một tiếng đặt kiếm trở về bên hông, lấy lòng nói "Mật Nhi, người ta chỉ nói giỡn với cô nương này một chút mà thôi!"
Lưu Mật Nhi cười "Tốt nhất là như vậy!"
Phượng Cảnh Duệ gật đầu "Đương nhiên là như vậy!"
Lưu Mật Nhi không để ý tới hắn, ngược lại nhìn Diệp Ly Tâm "Diệp cô nương, cô nương đừng đi theo chúng tôi nữa."
Diệp Ly Tâm không vui "Ta không muốn! Ta muốn đi theo ngươi!"
Lưu Mật Nhi "Ta sẽ không thành thân với cô nương!"
Diệp Ly Tâm tự tin nói "Ngươi nhất định sẽ!"
Lưu Mật Nhi lắc đầu cười khổ "Ta sẽ không!" Nữ và nữ thành thân? Cổ đại sẽ khác hiện đại sao?
Diệp Ly Tâm tức giận "Ngươi nhất định sẽ thành thân!"
Lưu Mật Nhi kiên trì "Ta sẽ không thành thân với cô nương!"
Diệp Ly Tâm "Ngươi. . . . . ." Nàng nhíu mày, chần chừ dang hai tay ra , giơ tay lướt qua trước mắt Lưu Mật Nhi. Chợt nhếch môi cười "Ngươi nhất định cần ta theo ngươi!"
Nét mặt Lưu Mật Nhi chấn động hoảng hốt, chợt lắc đầu lạnh nhạt nói "Ngươi đã làm gì với ta?"
Chỉ thấy Diệp Ly Tâm vừa muốn há mồm, lập tức phát hiện một chưởng đánh tới, không đợi nàng phản ứng. Ngực đã bị một chưởng, trong nháy mắt cả người bay ra ngoài. Rơi vào nơi cách Lưu Mật Nhi ba bước trên đất. Lập tức phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Lưu Mật Nhi kinh ngạc. Trước mắt chợt lóe, Phượng Cảnh Duệ hơi thu lại mày kiếm, cặp mắt lạnh lùng, quanh thân tản ra sát khí khiếp người nhìn Diệp Ly Tâm.
Phượng Cảnh Duệ cầm trường kiếm trên tay, lạnh nhạt nói: "Đưa thuốc giải ra đây!"