Có tiền nên tự nhiên cũng không cần Phượng Cảnh Duệ phải lao động vất vả. Hơn nữa còn có thêm hai người Vô Trần và Vô Ngân quản lý nên một nhóm bốn người rất thoải mái.
Lưu Mật Nhi cũng không phát hiện ra bọn họ thế này là như đang lẩn trốn, ngoài chuyện thỉnh thoảng có vài sát thủ xuất hiện đánh đánh giết giết. Nhưng những lúc đó, chẳng cần Phượng Cảnh Duệ phải ra tay thì Vô Trần đã thu phục rồi.
Sau vài lần, Lưu Mật Nhi cũng cảm thấy những sát thủ này căn bản đến là để chơi đùa. Hình như bất ngờ thấy hắn, tiện tay giết giết. Về phần có thể giết được hay không thì còn tùy. Mà người phái những sát thủ này tới chắc cũng biết được năng lực của Phượng Cảnh Duệ. Mỗi lần bọn họ tới đều qua loa cho xong việc rồi nhanh chóng rời đi.
Hoàn toàn là đi ngang qua ư...
Sau này được Vô Trần giải thích thì Lưu Mật Nhi mới biết những tên sát thủ này được phân thành từng cấp.
Hắc, Bạch, Lam, Hồng, Thanh!
Theo ấn ký được khắc sâu trên tay sát thủ thì hình như đều chưa vượt qua cấp Lam. Về điểm này, người muốn giết Phượng Cảnh Duệ cũng không tập trung, hoàn toàn không cần biết bọn họ có thành công hay không.
Ngày hôm đó, bọn họ lỡ mất khách điếm, đành phải trú chân trong một ngôi miếu đổ nát một đêm.
Thừa dịp Vô Trần và Phượng Cảnh Duệ ra ngoài săn thú, Lưu Mật Nhi nhìn Vô Ngân vẫn không nhiều lời, hỏi, "Người muốn giết Phượng Cảnh Duệ là ai?"
Vô Ngân nhìn lướt qua nàng, nói bằng giọng điệu lạnh lẽo, "Không biết!"
Lưu Mật Nhi sờ sờ mũi. Hình như người này không thích nàng? Vì sao? Cho tới bây giờ nàng chưa nói được vài câu với người này mà? Chẳng lẽ...
"Ngươi thích Phượng Cảnh Duệ à?" Nàng thốt ra theo bản năng.
Vô Ngân nghe vậy thì lập tức trừng lớn hai mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt hoảng sợ, vẻ mặt không dám tin.
Nhìn bộ dáng của nàng không giống hả?! Lưu Mật Nhi buồn rầu nghĩ.
"Mật Nhi, nàng muốn hù chết Vô Ngân à?" Lúc này, một tay Phượng Cảnh Duệ cầm con thỏ hoang, cất bước đi tới.
Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn, không đành lòng nhìn cảnh tượng máu tanh này, chợt xoay mặt đi, "Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ là mình biến thái tới mức làm nàng sợ sao?"
Phượng Cảnh Duệ: "...Nàng dọa Vô Ngân rồi!"
Lưu Mật Nhi quay sang nhìn bộ dáng bàng hoàng của Vô Ngân. Nàng không rõ, "Vì sao? Đúng là hình tượng chủ tớ yêu nhau mà!"
Không đợi Phượng Cảnh Duệ nói, Vô Ngân lắc đầu ngay lập tức, "Ta không cần!" Vẻ mặt hoảng loạn.
"Ặc..." Lần này Lưu Mật Nhi càng thêm khó hiểu.
Thấy bộ dáng ngẩn người của nàng, Phượng Cảnh Duệ vỗ vỗ đầu nàng, cười, "Ta chỉ muốn Mật Nhi thích thôi!"
Lưu Mật Nhi:"..."
Lúc nàng lại nhìn về phía Vô Ngân thì chỉ thấy nàng ta dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái mà nhìn mình.
Lưu Mật Nhi mất tự nhiên, sờ sờ mặt mình, nói đầy khó hiểu, "Bộ dạng ta rất kỳ quái à?"
Phượng Cảnh Duệ quay sang, cười nhạt, "Không có!"
"Vậy..."
"Vô Ngân chỉ khâm phục nàng mà thôi!" Phượng Cảnh Duệ giải thích.
Lưu Mật Nhi trừng lớn mắt, "...Khâm phục ta?" Sao nàng lại cảm thấy ánh mắt này thoạt nhìn rất khủng bố nhỉ.
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, nói không nghiêm túc lắm, "Nàng ấy chỉ khâm phục nàng thôi, sao dám như thế với ta!"
Nghe vậy, khóe miệng Lưu Mật Nhi giật giật, "Có gì mà không dám?"
Phượng Cảnh Duệ cười thần bí, điểm điểm lên chóp mũi nàng, "Chỉ có nàng không sợ ta!"
Bỗng Lưu Mật Nhi ngẩn ra, nhìn nụ cười cưng chiều nơi khóe môi hắn. Người này, động tác này có phải quá tự nhiên không!
Mặt nàng trầm xuống, đánh bốp một cái lên tay hắn.
"Bỏ móng vuốt ra!"
Phượng Cảnh Duệ vẫy vẫy tay. Nữ nhân này đánh đau quá! Hắn vừa định nói thì trước cửa miếu bỗng tối sầm lại nên giương mắt nhìn.
Một nữ tử phục sức dị tộc, mang theo hai nam nhân nhìn rất hung thần ác sát vào cửa.