"Lão bản, một phòng hảo hạng!"
"Hai phòng!"
Lưu Mật Nhi thản nhiên cắt đứt lời của Phượng Cảnh Duệ.
Phượng Cảnh Duệ bất mãn "Tại sao?"
Lưu Mật Nhi quay đầu liếc mắt nhìn hắn, thong thả ung dung mở miệng "Ta cự tuyệt cùng một phòng với. . . . . . Ưmh!"
Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng che môi của nàng lại, hờ hững nhìn tiểu nhị lạnh nhạt nói "Một phòng hảo hạng!"
Lưu Mật Nhi xoay tròn mắt nhìn hắn. Đây chính là lần thứ hai nàng nhìn thấy Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt, xa cách, hơn nữa còn âm trầm!
Phượng Cảnh Duệ như vậy, giống như rất xa lạ.
Cho đến khi bước vào căn phòng hảo hạng, Lưu Mật Nhi mới chậm chạp hồi hồn lại, liếc nhìn nam nhân đang cười rất vui vẻ.
Theo bản năng lui về phía sau một bước, nàng hắng giọng "Ngươi muốn làm gì?"
Phượng Cảnh Duệ chà sát tay "Bây giờ chỉ có hai chúng ta?"
Hừ lạnh một tiếng, Lưu Mật Nhi xoay người đi tới giường nhỏ.
Phượng Cảnh Duệ vội vàng đuổi theo, lại bị gối đầu đập tới trước mặt làm cho dừng bước chân lại.
Ôm gối đầu, Phượng Cảnh Duệ không vui "A Đại, ngươi làm gì vậy?"
Lưu Mật Nhi nói "Ta ngủ trên giường"
Khóe miệng lập tức hiện ra một đường cong, vỗ vỗ gối đầu, Phượng Cảnh Duệ đi theo phía sau.
Vừa đẩy đẩy lồng ngực của hắn, mặt Lưu Mật Nhi không lộ vẻ gì hết, chỉ vào cái bàn "Ngươi ngủ trên bàn!"
"Tại sao?" Phượng Cảnh Duệ bất mãn "Trên giường rõ ràng đủ chỗ ngủ!"
"Ta thói quen ngủ một mình!"
"Ngươi cũng có thể tập thói quen ngủ với ta!"
"Không cần!" Lưu Mật Nhi nhanh chóng mở miệng. Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn.
Hô hấp của Phượng Cảnh Duệ cứng lại, nhìn chằm chằm Lưu Mật Nhi, trong lúc nhất thời hai người không ai mở miệng.
Thở dài, Lưu Mật Nhi xoay người đi tới cửa.
"Ta ra đặt thêm một phòng!"
Hắn bỗng nhanh chóng dùng sức, cả người nàng bị kéo trở lại.
Phượng Cảnh Duệ cười mỉa "A Đại, đừng nóng giận, ta ngủ trên bàn là được!"
Lưu Mật Nhi lặng yên.
Hai người cứ như vậy trầm mặc không nói.
Chợt một âm thanh trêu ghẹo truyền đến.
"Đây là lần đầu tiên thấy ngươi uất ức như vậy trước một người. Ha ha ha!"
Theo giọng nói nhìn ra thì có một nam tử đang ngồi dựa vào thành cửa sổ.
Tay áo màu đen bởi vì gió nhẹ nhàng bay, miệng cười chúm chím, con ngươi chứa đựng thâm ý khác nhìn hai người.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Lưu Mật Nhi tự nói với mình. Người đàn ông này nàng không thích! Yên lặng xoay người để nguyên quần áo nằm xuống trên giường, nàng coi thường sự xuất hiện của nam nhân đó, nàng nhắm mắt ngủ.
Lúc có người thứ ba xuất hiện, vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ lạnh xuống, liếc nhìn người tới.
"Sao ngươi lại tới đây?"
"Có người thuê ta trừ tai họa là ngươi! Ta chỉ là tới xem con mồi của ta mà thôi!" Nam tử khẽ cười nhảy xuống khỏi song cửa sổ, tìm cho mình một chỗ ngồi xuống.
Phượng Cảnh Duệ nhướng mày "Ta không biết là ta có may mắn trở thành con mồi của ngươi."
"Ngươi đã là rồi đó!" Nam tử chống cằm nhìn người trên giường "Khẩu vị của ngươi. . . . . . Thật nặng."
Nhẹ nhàng linh hoạt đứng ngăn trước mặt hắn, Phượng Cảnh Duệ mím môi "Ai muốn giết ta!"
Nam tử sờ lên cằm "Ưmh. . . . . . Bí mật!"
Phượng Cảnh Duệ trường chân một đạp, "Ngươi có thể lăn!"
Lần nữa nhảy lên bệ cửa sổ, nam tử hắng giọng cười một tiếng "Phượng Cảnh Duệ, lần sau tới gặp ngươi không phải là Khuất Thiên Hàn này rồi!"
Phượng Cảnh Duệ hừ hừ "Làm giao dịch thì như thế nào?" Hắn nghiêm túc đề nghị!
"Hả?"
"Thôi, ta biết là ai rồi!" Phượng Cảnh Duệ chợt cười một tiếng.
Khuất Thiên Hàn nhìn Phượng Cảnh Duệ, trong ánh mắt lóe ra vẻ khác thường, "Phượng Cảnh Duệ, ra khỏi Minh cốc. Chúng ta, bắt đầu rồi!"
Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ ngẩn người rồi chợt cười nói "Ta hiểu."
Lời của hai người đàn ông này truyền vào tai của Lưu Mật Nhi đang giả vờ nhắm mắt ngủ say, nàng từ từ mở mắt.
Cái gì, bắt đầu? !