Phù Dung uyển
Chính là nơi lần trước Lưu Mật Nhi đi nhầm vào viện của Cơ Hoàn Hoàn.
Lưu Mật Nhi liếc nhìn sau lưng Phượng Cảnh Duệ.
"Ta không muốn đi!"
Phượng Cảnh Duệ cô đơn khép mắt lại. Khẩn cầu nhìn Lưu Mật Nhi "A Đại. . . . . ."
Lưu Mật Nhi bất mãn: "Ngươi có biết rất nguy hiểm hay không?"
Phượng Cảnh Duệ gật đầu.
Lưu Mật Nhi giận: "Vậy ngươi còn để cho ta đi, ngộ nhỡ ta một đi không trở lại thì làm thế nào?"
Phượng Cảnh Duệ bảo đảm "Sẽ không."
Lưu Mật Nhi khinh thường lẩm bẩm: "Đưa ta đi gặp tử thân mà bảo không chết. Bảo đảm của hắn quả không đáng tin tưởng."
Phượng Cảnh Duệ: ". . . . . ."
Cất bước tiến lên, Lưu Mật Nhi bước đi thật cẩn thận "Ta đi!"
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu "A Đại, ta chỉ chỉ là nhờ nàng đưa một thứ, nét mặt của nàng đừng như vậy. . . . . ." Ngừng lại, hắn nhẹ nhàng nói tiếp: "Thấy chết không sợ."
Lưu Mật Nhi nghe vậy, liếc mắt nhìn trời, khẽ nói "Nếu như ta bị phát hiện, ta nhất định sẽ liều chết thực hiện."
"Ta sẽ không để cho nó xảy ra!" Giọng của Phượng Cảnh Duệ vang vang có lực nói giống như bảo đảm lại như cam kết.
Lưu Mật Nhi hừ hừ. Bước lên mười bậc thang.
Phù Dung uyển bị tàn phá cũ nát, xem ra là một viện không hề thu hút, nếu như không phải vô tình bước vào, nàng khó tưởng tượng là sau lưng viện này có khoảng trời riêng.
Nắm chặt vật trong tay, Lưu Mật Nhi nhỏ giọng than thở. Bỗng có một luồng khí lạnh truyền đến, nàng rùng mình một cái. Đợi đến lúc nàng phản ứng lại thì trước mặt đã tối sầm, những thứ khác nàng đều không biết gì hết.
"Này, mau tỉnh tỉnh!" Có một giọng êm ái gọi Lưu Mật Nhi tỉnh lại.
Trong sương mù nàng nhìn thấy Cơ Hoàn Hoàn đang lo lắng nhìn mình. Trong nháy mắt đó, nàng nhớ đến mục đích nàng tới đây, lập tức nắm tay Cơ Hoàn Hoàn. Lúc này, nàng dường như quên mất thân phận mình bây giờ là một người đàn ông.
Khuôn mặt nhỏ của Cơ Hoàn Hoàn đỏ lên, lúng túng rút tay của mình về "Ngươi. . . ."
"Phu nhân, ta là. . . . . . Éc. . . . . ."
Không phải Lưu Mật Nhi muốn dừng lại, mà là thấy người đứng phía sau Cơ Hoàn Hoàn nên đã im miệng.
Mặt của Phượng Dương lo lắng, gương mặt tuấn tú âm trầm nhìn Lưu Mật Nhi.
Lưu Mật Nhi bỗng nhiên rụt người lại. Mặc dù nàng rất lớn mật ở trước mặt của Phượng Cảnh Duệ khiêu khích, đó là vì trên người Phượng Cảnh Duệ không có tản ra tín hiệu nguy hiểm.
Nàng không ngốc, bây giờ toàn thân Phượng Dương tản ra hơi thở làm người khác sợ hãi, sơ ý một chút là mạng nhỏ của nàng cũng tiêu tán. Bỗng nhiên nàng sờ sờ cổ mảnh khảnh của mình.
Mặt Phượng Dương âm trầm nói "Lấy bàn tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi tay của thê tử ta!"
Lưu Mật Nhi lập tức làm theo.
Cơ Hoàn Hoàn lúng túng đỏ mặt, xoay người đứng ra sau lưng Phượng Dương. Không nhiều lời. Đây là ước định của nàng và Phượng Dương.
Mặt của Phượng Dương lạnh lùng nhìn Lưu Mật Nhi "Ngươi muốn chết sao?"
Tại sao người này luôn uy hiếp nàng như vậy? Hắn cho là nàng muốn sao?
Lưu Mật Nhi thuận theo tâm ý lắc đầu "Dĩ nhiên không!"
"Không muốn chết sao quay lại đây?" Phượng Dương nhếch môi cười lạnh.
Lưu Mật Nhi cãi lại: "Ngươi cho rằng ta muốn à?"
Ánh mắt của Phượng Dương vô cùng lạnh lẽo.
Lưu Mật Nhi thấy không tốt lập tức mở tay ra, một cái túi tiền nho nhỏ xuất hiện trong bàn tay của nàng, nàng vội vàng nói "Ta tới trả đồ! Lần trước ta nhặt được cái này!"
Cơ Hoàn Hoàn thấy rõ ràng vật trong tay Lưu Mật Nhi, ánh mắt chợt sáng lên, vừa muốn tiến lên thì đã nhìn thấy hai ngón tay Phượng Dương cầm lên cái túi tiền nhỏ lại gần tầm mắt của bản thân.
Cuối cùng, hắn bỗng xoay mặt, ngưng mắt nhìn thê tử.
"Cơ Hoàn Hoàn!"
Lòng Cơ Hoàn Hoàn run lên. Nhiều năm nàng đã hiểu rõ, lúc hắn kêu tên đầy đủ nàng chính là đang tức giận.
"Nàng đã nói nàng không đi gặp tên tiểu tử đó!" Phượng Dương giận dữ rống to.
Cơ Hoàn Hoàn sợ sệt rụt cơ thể lại rồi lui về phía sau mấy bước.
Phượng Dương thấy thế thì nắm nàng lại "Nàng còn muốn chạy?" Đã nhiều năm như vậy, hắn đối với nàng không tốt sao? Vì cái gì phải là nhớ cái tiểu tử thúi kia, tiểu tử thúi kia có gì tốt. Nàng luôn nhớ hắn, nàng rốt cuộc có thấy rõ người nào đối với nàng tốt hay không?
Phượng Dương lạnh lùng buông Cơ Hoàn Hoàn ra, sải bước chính đi ra ngoài.
Cơ Hoàn Hoàn thấy thế vội vàng hỏi "Chàng đi đâu?"
Phượng Dương bỗng xoay người, nhếch môi cười tà mị "Nàng rất nhớ thương hắn sao? Vậy ta đi giết hắn. Xem nàng còn có nhớ hắn được nữa hay không."
Người chết thì sẽ không tranh đoạt đồ vật của ta nữa…