Phượng Cảnh Duệ nổi giận.
Lúc ở trước mặt Lưu Mật Nhi hắn chưa từng nổi giận.
Khi thấy A Hoa liên tiếp ghé đầu canh giữ ở cửa rừng trúc, hắn lạnh lùng hỏi, "Ngươi là A Hoa?"
A Hoa không nghĩ tới mình sẽ bị Cốc chủ nhớ đến, bị hắn hỏi như vậy, mặt trắng xanh quỳ trên mặt đất.
"Dạ."
"Ngươi biết Lưu A Đại?"
"Dạ." Chẳng lẽ là A Đại đã gây họa.
"Nàng ở nơi nào?" Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng hỏi.
Hả? A Hoa hồ nghi nghiêng đầu, "A Đại. . . . . . Vẫn chưa về sao?"
Lời này. . . . . .
Phượng Cảnh Duệ hơi nheo mắt lại, nguy hiểm tiến tới gần A Hoa, "Ngươi có gặp qua nàng?"
A Hoa đem chuyện hôm nay thấy A Đại nói. Mặt Phượng Cảnh Duệ bỗng âm trầm.
Vô Trần ở bên tai Phượng Cảnh Duệ nói "Lão gia, tiểu tử kia… có thể đã rời đi rồi."
"Không thể nào." Phượng Cảnh Duệ nói như đinh đóng cột.
Quay đầu nhìn A Hoa, "Ngươi xác định ngươi là ở Đông Sương có thấy nàng?"
A Hoa vội vàng gật đầu, "Đúng vậy. A Đại nói, hôm nay ở chỗ này chờ chàng" Nàng kể lại thật chi tiết.
Phượng Cảnh Duệ nhíu mày, gót chân chuyển một cái, thân thể hắn hướng Đông Sương đi tới.
Vô Trần nhìn bóng lưng Phượng Cảnh Duệ bước nhanh rời đi, không khỏi cau mày.
Lão gia có phải quá quan tâm tên tiểu tử kia rồi hay không?
Nghĩ như vậy, Vô Trần cũng bước nhanh theo sau.
Lưu Mật Nhi phát hiện mình đang ở trong một cái sân nhà đổ nát, không khỏi có chút ảo não.
Đáng chết, người động thủ là ai cũng không có thấy rõ ràng. Cứ như vậy nằm xuống. Cơ thể toàn thân như nhũn ra, nàng phát hiện mình thế nhưng không làm gì được.
Bất đắc dĩ, nàng chỉ tốt cất giọng gọi một tiếng.
"Này, có ai không? Này, cứu mạng. Này, rốt cuộc có người hay không? Phượng Cảnh Duệ, ngươi chết rồisao? Tại sao vẫn chưa xuất hiện?" Bình thường không muốn nhìn thấy hắn, thì hắn lòi đầu ra, lúc cần lại không biết chạy đi chỗ nào chết rồi.
"A Đại, điều này có phải là ngươi nhớ ta không?" âm thanh của Phượng Cảnh Duệ nhẹ nhõm lại thú vị truyền vào trong tai của nàng.
Lưu Mật Nhi bỗng nhiên quay đầu, "Ngươi chết sao? Thế nào chậm như vậy?"
Khom người ôm nàng lên , Phượng Cảnh Duệ cười một tiếng, "Gia dốc sức chịu tội được không?"
Lưu Mật Nhi: "Cái này còn nghe được."
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, không nhanh không chậm hướng phía rừng trúc đi ra, trong lúc đó không quên hỏi thăm Lưu Mật Nhi.
"Làm sao ngươi lại tới Đông Sương ?"
"Ta thích." Lưu Mật Nhi nhướng mày.
Bỗng chốc nhớ tới bóng trắng trước kia, nàng chợt nheo mắt lại, ôm cổ của Phượng Cảnh Duệ, nguy hiểm mở miệng, "Nói, người đó có phải là ngươi hay không?"
Cúi đầu liếc nhìn nàng, Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, "Ta không biết ngươi nói cái gì."
Lưu Mật Nhi cho rằng hắn giả bộ. Giận: "Ngươi còn giả bộ? Không phải là ngươi đả thương của ta, vậy là ai? Hiện tại ta toàn thân cũng không có hơi sức."
"Ngươi bị thương?" Phượng Cảnh Duệ trợn to hai mắt.
Lưu Mật Nhi lườm hắn một cái, "Nói nhảm, trừ ngươi ra, ở chỗ này ai sẽ mặc y phục màu trắng chứ? Hơn nữa nơi này là chỗ của ngươi không phải sao? Không phải ngươi đánh ta, vậy là người nào? Nếu không làm sao ngươi biết ta bị thương mà ôm ta lên?"
Phượng Cảnh Duệ nghe lời của nàng... lông mày nhíu chặt, "Không phải là của ta."
"Vậy đó là quỷ hả?" Lưu Mật Nhi hoàn toàn không tin tưởng lời nói của hắn.
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, "Thật sự không phải là ta."
Lưu Mật Nhi xoay mặt, rất dễ nhận thấy là không tin.
Khó có khi nào Phượng Cảnh Duệ không có trêu chọc nàng.
Dừng bước lại, hắn một tay giữ chặt thân thể của nàng, một tay đặt vào trong váy của nàng tìm kiếm.
Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt, "Ngươi làm gì thế?"
Không để ý nàng giãy giụa, Phượng Cảnh Duệ dùng sức ngăn y phục của nàng. Bởi vì hiện tại Mật Nhi mặc trên người là y phục của nam nhi, cũng bởi nàng có dáng người như cái ván giặt đồ. Không có biện pháp vì nàng ở chỗ này mới tuổi sao có thể có trước lồi sau vểnh được chứ. Cho nên bên trong cũng không có mặc vải bọc ngực. Một cái yếm màu xanh dương nhạt bao lấy cảnh xuân của nàng.
Phượng Cảnh Duệ cứ như vậy xé ra, nàng cơ hồ lộ ngực lộ lưng ở trước mắt hắn rồi….