Khi Lưu Mật Nhi quay lại, không ngờ lại một lần nữa nhìn thấy Phượng Cảnh Duệ nằm ở trong sân, cả người đẫm máu. Cô bước nhanh về phía trước ngồi xổm xuống, lần này Phượng Cảnh Duệ cũng không vì nàng đến gần mà mở mắt.
Cố gắng đỡ hắn dậy, Lưu Mật Nhi đưa tay xem hắn còn thở không. Hơi thở rất mong manh, cơ hồ không có hô hấp.
Lưu Mật Nhi lập tức cất giọng hô to, "Có ai không, có ai không. Mau. . . ."
Nàng la lên nhưng không có ai đến, ngược lại nàng lại thấy một nam nhân mặc đồ màu đen. Nàng nhận ra hắn, chính là người trước đó động thủ với Phượng Cảnh Duệ.
Nam nhân đó chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, con mắt sắc cũng không dừng lại trên người nàng, ống tay áo vung lên. Mật Nhi cảm giác mình bị một trận gió thổi vô hình thổi vào người, té sang một bên.
Rồi nàng nhìn thấy nam nhân bước dài về phía trước, hung hăng giẫm lên ngực Phượng Cảnh Duệ.
"Này. . . . . . Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải việc anh hùng nên làm." Lưu Mật Nhi lên tiếng quát to.
Động tác của nam nhân hơi ngừng lại, quay đầu liếc mắt Lưu Mật Nhi một cái, chợt con mắt sắc né sang chỗ khác.
Chẳng qua là cái nhìn này, Lưu Mật Nhi cảm thấy một đợt sóng ngầm lạnh lẽo từ sống lưng bò lên trên, nuốt nước miếng một cái, nàng tiếp tục lên tiếng, "Hắn cũng đã sắp chết rồi, ngươi thừa dịp lúc hắn không thể động thủ để phản kháng, ngươi có phải nam nhân hay không?"
Nam nhân đó không nói, nhưng thu hồi chân lại, chậm rãi đi tới trước mặt của Lưu Mật Nhi, một tay túm nàng đứng lên.
Sau một khắc, Mật Nhi cảm thấy cổ họng mình căng thẳng, gương mặt tuấn tú của nam nhân âm trầm hiện ra ở trước mặt mình, cặp mắt hắn âm trầm, lạnh lùng nói: " Ngươi không sợ chết?"
Lưu Mật Nhi không trả lời vấn đề của hắn. Nhận thấy được mình chỉ có mủi chân là đụng chạm mặt đất, hô hấp bị ngăn cản khiến cho tim càng ngày càng đau. Đôi tay vô lực nắm thật chặt cổ tay của nam nhân đó.
"Dừng. . . . . . Tay" Âm thanh kèm hơi thở mong manh truyền đến, tựa hồ không có sức lực mà đang dùng hơi thở để nói chuyện.
Bình thường những lời này là bỏ ngoài tai.
Nhưng nam nhân bắt Lưu Mật Nhi nghe được lại hờ hững liếc nhìn vạt áo của người mình đang nắm, tay hắn cũng không hề giảm đi chút sức lực nào. Nhưng ánh mắt lại lạnh lùng quét người ở dưới chân.
Buồn bực ho một tiếng, Phượng Cảnh Duệ khó khăn mở miệng, "Sư phụ, thả hắn…"
Lạnh lùng liếc nhìn Phượng Cảnh Duệ, nam nhân hừ lạnh một tiếng. Tiện tay vung lên, thân thể Lưu Mật Nhi văng ra ngoài.
Bỗng chốc một bóng người kịp thời đỡ được thân thể Lưu Mật Nhi, rồi nhìn Phượng Cảnh Duệ gật đầu một cái, ôm Mật Nhi nhanh chóng rời đi.
Nhỏ giọng nhẹ một hơi, cằm Phượng Cảnh Duệ bị người đó nâng lên, nam nhân nhìn lướt qua vết máu nơi khóe miệng hắn, hừ lạnh, "Vô dụng…"
Toàn thân Phượng Cảnh Duệ co quắp trên mặt đất, châm chọc chê cười, "Vô dụng cũng là giống của ngươi."
Những lời này của hắn, đổi lấy là một cái bạt tai vang dội, nam nhân giễu cợt nói, "Vậy trước hết ta làm thịt ngươi…"
"Động thủ đi. Giết chết ta rồi để cho nàng biết, ngươi cảm thấy nàng còn có thể nghe lời ngươi sao? Phượng Dương, ngươi giết ta đi. Nếu không, một ngày nào đó ta sẽ dẫn nàng đi." Mặc dù chật vật, mặc dù giọng nói run rẩy, nhưng trong giọng nói của Phượng Cảnh Duệ hàm chứa sự kiên quyết.
Trả lời hắn là bụng bị thương nặng. Thân thể cao to theo lực đánh mà bay về phía thềm đá bên cạnh, lưng chạm lên thềm đá. Ho một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra. Lúc này Phượng Cảnh Duệ, đã hoàn toàn không còn sức phản kháng.
"Bằng cái bộ dáng này của ngươi bây giờ?" Phượng Dương hừ lạnh một tiếng. Hoàn toàn không để hắn vào trong mắt.
"Khụ. . . . . . Một ngày nào đó, ta sẽ giết chết ngươi ." Lúc này Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn không còn bộ dáng vô lại khôi hài như lúc ở chung một chỗ với Lưu Mật Nhi.
Khóe miệng mang máu nở nụ cười kiêu căng, trong con ngươi âm trầm, ngược lại đứng cạnh Phượng Dương có mấy phần giống nhau.
Phượng Dương chỉ nở nụ cười ngạo mạn rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Phượng Cảnh Duệ tự nhủ, "Ta nhất định sẽ giết ngươi, nhất định sẽ…"