Canh Mạnh Bà - Ai Lam
Chén canh số
Mười ba
Editor: Lạc Tiếu - //
Các ngươi cho rằng làm hệ thống dễ dàng sao? Nếu không phải lúc trước nữ nhân này chết vào đúng lúc kia, nó mới sẽ không cột chung một chỗ với nàng.
Gặp Lăng Miếu bùn nhão trét không được tường này, tính cách vừa thiên chân lại tham lam, nó phải trả giá nhiều ít mới làm nàng ta được như ngày hôm nay, nhưng hiện tại......
Nếu có thể nói, hệ thống thật muốn vì mình mà vốc một phen nước mắt chua xót.
Lăng Miếu cũng không biết hệ thống đang nghĩ gì, nàng ta chỉ đang khó nén ghen ghét nhìn Thanh Hoan, nhìn vẻ đẹp cao ngạo không ai bì nổi và hoàn toàn không xem mình vào mắt.
Ánh mắt ấy tựa như ám chỉ tuy Lăng Miếu là Thánh Nữ được ngàn người tôn kính kính yêu ở Tây Vực, nhưng khi bước tới Trung Nguyên, tới trước mặt Thanh Hoan, nàng ta chỉ bất quá là một vai hề nhảy nhót mà thôi.
Nghĩ một nẻo, nhưng Lăng Miếu vẫn doanh doanh hạ người làm lễ: "Tì thiếp gặp qua Thục phi nương nương."
"Tìm bổn cung có chuyện gì?"
"Lăng Miếu vào cung không lâu, cũng không biết sở thích của Hoàng Thượng...... Có thể thỉnh Thục phi nương nương chỉ điểm cho tì thiếp một vài?"
Nếu không phải Thanh Hoan xác nhận người đang đứng ở trước mặt mình thật sự là Lăng Miếu Thánh Nữ, nàng còn cho rằng đầu óc nữ nhân này đã bị lừa đá đi mất.
Thanh Hoan là ai? Nàng là Thục phi Trần Khuynh Dung nổi tiếng ương ngạnh, không người không biết, không người không hiểu! Nàng không đi hãm hại những phi tử muốn được sự sủng ái của Hoàng Thượng đã là rất nhân từ, Lăng Miếu này vậy mà còn dám tới đây kêu nàng hỗ trợ tranh sủng?
Ánh mắt châm chọc của Thanh Hoan không chút che dấu bắn tới, nàng chậm rãi vuốt ve ngón út, khinh thường nói: "Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì, một ả Tần nho nhỏ cũng dám ở trước mặt bổn cung dõng dạc, muốn tranh sủng với bổn cung?! Nhìn xem dáng vẻ ra vẻ của ngươi kìa, đúng là không biết dựa vào cái gì! Nơi này là Trung Nguyên, cũng không phải là Tây Vực, đừng đem dáng vẻ Thánh Nữ ra làm ghê tởm bổn cung!"
Nghe vậy, Lăng Miếu hít sâu một hơi, nàng đúng là không ngờ Thục phi nương nương này lại thô tục đến vậy. Xem ra lời đồn trong cung cũng không sai, nhưng vì sao Hoàng Thượng anh tuấn lại đi sủng ái một nữ tử thô lỗ không nho nhã chứ?!
Tức khắc, Lăng Miếu thâm chịu đả kích nước mắt tràn mi, tựa như Thanh Hoan đã làm chuyện gì rất tội lỗi với nàng ta: "Ta, ta chỉ là, chỉ là muốn cùng thân cận với Thục phi nương nương, những gì nãy giờ ta nói đều không phải tranh sủng chi tâm..... Tâm của Lăng Miếu, vĩnh viễn đều thuộc về con dân Tây Vực. Ta cũng thánh khiết như tuyết liên trên núi. Tiến cung làm phi đều chỉ là vì bảo đảm hòa bình Tây Vực, hoàn toàn không như lời Thục phi nương nương!"
Lăng Miếu lòng đầy căm phẫn biện giải, nếu không phải Thanh Hoan biết rõ mục đích của nàng ta, có lẽ đã thật sự tin: "Thứ không biết điều, ngươi đã vào cung, trở thành phi tử của Hoàng Thượng, vậy thì sống hay chết, đều là do Hoàng Thượng định đoạt. Hiện giờ còn luôn miệng nói cái gì lòng đang ở Tây Vực, đã như thế, ngươi cần gì phải giả mù sa mưa tới đây hòa thân? Vào cung thì là người của Trung Nguyên, còn có, ai cho ngươi tư cách, ở trước mặt bổn cung còn dám tự xưng " ta "?!"
Từ khi ra đời tới nay, Lăng Miếu đã được người người kính ngưỡng, có bao giờ gặp nhục nhã như vậy? Ở Tây Vực, phàm là có người dám bất kính với nàng, đều có người giúp nàng thu thập, đó là quyền uy công chúa.
Chỉ cần Lăng Miếu rơi xuống vài giọt nước mắt, cũng sẽ có vô số người vì nàng đi tìm chết. Nhưng ở Trung Nguyên, thân phận của nàng lại không tôn quý như vậy, ngay cả một Phi tử nho nhỏ cũng có thể vũ nhục nàng!
Lăng Miếu tâm cao khí ngạo lập tức cảm thấy phi thường phẫn nộ, nếu không phải hệ thống luôn nhắc nhở phải bình tĩnh, nói không chừng hiện tại nàng ta đã trả lời lại một cách mỉa mai. Nhưng khi đối mặt với một Thanh Hoan không lưu tình chút nào, giờ phút này Lăng Miếu chỉ là mặt mày tái nhợt, cánh môi hơi hơi run rẩy, tuy rằng hận Thanh Hoan ương ngạnh, rồi lại nhịn không được cảm thấy kinh hãi vì lời nói của nàng.
Nhưng Thanh Hoan lại không cảm thấy mình nói sai chỗ nào, đã có giác ngộ vì Tây Vực hy sinh, cần gì phải ra vẻ thanh cao, nói cái gì tâm của bản thân vĩnh viễn thuộc về con dân Tây Vực?
Chẳng lẽ Lăng Miếu không thể nghĩ được, nếu nàng ta không chịu hiến thân, làm sao gọi là hy sinh? Muốn có được sủng ái của Minh Thành Đế, lại còn muốn có thanh danh tốt, liệu có phải là lòng tham quá nhiều hay không.
Thanh Hoan chính là người không chút khách khí như vậy, nói mấy câu đã làm cho Lăng Miếu xấu hổ và giận dữ phát điên, hận thù nàng thấu xương. Hệ thống cũng lo lắng muốn chết, giá trị ác của của Thục phi này vô pháp đo lường cũng còn thôi, cố tình mình còn không thể mở miệng nhắc nhở ký chủ!
Ngay lúc Lăng Miếu còn đang muốn nói gì đó, Minh Thành Đế vừa đi đến, nhìn thấy Thanh Hoan ngồi ở bên cạnh bàn, diễm dung giận dữ, liền cười hỏi: "Sao? Là ai chọc ái phi của trẫm tức giận?"
Ngoài miệng hỏi khinh khinh phiêu phiêu, trong lòng lại nghĩ, ngay cả mình còn không nỡ chọc nàng sinh khí tức giận, nếu là để hắn biết được người nọ là ai, hẳn phải nghiền xương tên đó ra thành tro.
Bất quá...... Bộ dáng ái phi tức giận thật đúng là đẹp không sao tả xiết nha! Hắn lại nhịn không được nhớ tới tư vị đêm hôm qua.
Nghe thấy Minh Thành Đế hỏi như vậy, Thanh Hoan cười như không cười nhìn qua: "Còn có thể có ai, dĩ nhiên là Tuyết liên hoa của Bệ hạ."
Minh Thành Đế bị ba chữ Tuyết liên hoa này làm nghẹn một chút, lúc này mới chú ý tới Lăng Miếu đang quỳ trên mặt đất, thấy nàng hoa lê dính mưa, thần sắc điềm đạm đáng yêu, tuy rằng mỹ mạo vô cùng, nhưng so sánh với Thanh Hoan diễm quang quầng phương, vị Thánh Nữ này vẫn là thiếu một chút. Đẹp thì đẹp đó, nhưng thất sắc tựa không có linh hồn, không hề kích thích chút ham muốn nào của hắn.
Lăng Miếu lại luống cuống, kỹ năng đôi mắt thu thủy tuy rằng chưa hết thời gian làm lạnh, nhưng kỹ năng điềm đạm đáng yêu trước giờ lần nào cũng đúng, nhưng vì sao Hoàng Thượng lại không bị nàng ảnh hưởng?
Còn có hương khí phiêu phiêu đêm qua, cũng không thấy được bộ dáng động tình của Hoàng Thượng, chẳng lẽ là hệ thống không dùng được?! Nghĩ đến này khả năng, Lăng Miếu trong nháy mắt như bị rút hết sức lực.
Nàng ta nào biết rằng, đêm qua Thanh Hoan cố ý độ thanh khẩu khí cho Minh Thành Đế, có thể giúp hắn tạm thời chống cự dụ hoặc. Kỹ năng này nếu là sử dụng với những người khác, coi như cũng có tác dụng, nhưng đêm qua dưới sự phá rối của Thục phi, dĩ nhiên là xài không được.
Kinh hoảng không chỉ có Lăng Miếu, còn có hệ thống. Nó cũng cùng trải qua không ít ký chủ, những ký chủ này có khi làm nhiệm vụ thành công, có khi nhiệm vụ thất bại, nhưng đều có thể sử dụng kỹ năng, điều này là chắc chắn! Chẳng lẽ là mình bị trục trặc?!
【 Đinh! Giá trị khuynh tâm Đế vương trừ , trước mặt là âm . Ký chủ thỉnh chú ý, khi giá trị khuynh tâm Đế vương tới âm , ký chủ sẽ bị mạt sát. Lặp lại một lần nữa, ký chủ sẽ bị mạt sát! 】
Nghe xong, trong lòng Lăng Miếu không khỏi run lên. Chưa từng có người nào có thể kháng cự mị lực của nàng, chưa từng có!
Nàng ta đang muốn lại tìm chút biện pháp làm Minh Thành Đế chú ý tới mình, Thanh Hoan lại câu lấy cổ Minh Thành Đế. Một nam nhân cao lớn lại cong người bị nàng lôi kéo cổ, nhìn có chút khôi hài, nhưng vẻ mặt Minh Thành Đế lại nhiều dung túng hơn buồn bực.
Hiện tại hắn đã không có tôn nghiêm Hoàng đế gì đáng nói... Từ khi thua trong tay nữ nhân này, liếm chân hắn còn làm được, còn sợ mất mặt sao?
"Trẫm chỉ thích Mẫu Đơn quốc sắc thiên hương, cái gì Tuyết liên, trẫm nghe cũng chưa nghe qua." Vì phòng ngừa tối hôm nay không lên được giường, Minh Thành Đế nhưng dùng sức mà nói tốt.
Nghe vậy, Thanh Hoan cười: "Phải không?" Đôi mắt quyến rũ của nàng chậm rì rì chuyển tới trên người Lăng Miếu, "Bổn cung có việc phải làm, Lan Tần có thể về rồi."
Lăng Miếu còn muốn nói gì đó, cũng không biết vì sao, đôi mắt kiều mị của Thanh Hoan lại làm nàng ta thấy kinh hãi, sau một lúc lâu, vẫn là đi rồi.
Sau khi Lăng Miếu rời khỏi, Minh Thành Đế nói: "Đã một hồi không thấy, ái phi có nhớ trẫm không?"
Quá lắm là mới vài canh giờ, có cái gì mà nhớ? Trong lòng nghĩ vậy, Thanh Hoan như cũ mị nhãn như tơ: "Dĩ nhiên là có, thần thiếp vô cùng nhớ Hoàng Thượng."
"Nga?" Minh Thành Đế hỏi, thanh âm càng thêm trầm thấp. ""Nhớ trẫm ra sao?"
Thanh Hoan che miệng cười duyên, ý bảo hắn cúi đầu, Minh Thành Đế theo lời làm, nghe được nàng ở bên tai nói nói mấy câu, dưới bụng lại dâng lên một đoàn hỏa, cả người khô nóng khó nhịn, hận không thể nhập Thanh Hoan vào người. Hắn lập tức ôm người đẹp nhào lên long sàng.
Bên này hoan hảo ân ái tạm thời không đề cập tới, lại nói tới Lăng Miếu.
Thanh Hoan thành công bám trụ Minh Thành Đế mười ngày, nói là kéo dài, kỳ thật cũng không đúng. Bởi vì mỗi ngày trừ chuyện Minh Thành Đế thượng triều nghị sự ra, thời gian còn lại đều cùng nàng ở bên nhau. Hơn nữa, bởi vì nàng đã dọn đến Kim Long điện, Minh Thành Đế cũng không đi dạo những nơi khác, cho nên phi tần nhiều lần có ý muốn vờ ngẫu nhiên gặp được Hoàng thượng cũng vồ hụt.
Thời gian mười ngày chớp mắt đã qua, Thanh Hoan trong lòng nhớ thương cái hệ thống gọi là trừng phạt, nàng cũng không muốn mạng của Lăng Miếu, bất quá nàng chỉ muốn nhìn xem Lăng Miếu biến thành cái dạng gì mà thôi. Nhưng vừa nhìn thấy, Thanh Hoan tức khắc đại kinh thất sắc!
Nguyên bản Lăng Miếu chính là mỹ nhân tuyệt thế, đặc biệt đẹp là ở khí chất siêu phàm thoát tục. Hôm nay gặp lại, dung mạo vẫn đẹp như cũ, nhưng cả người lại tục khí không ít, mỹ nhân tiên khí không như người phàm đã không bao giờ xuất hiện nữa!
Mà tiên nữ không có tiên khí, dù có đẹp, cũng bất quá chỉ là một túi da, Minh Thành Đế từng hưởng qua mỹ nhân mập ốm cao thấp căn bản coi thường.
Rất có ý tứ nha!
Lăng Miếu dĩ nhiên cũng phát hiện sự khác biệt của mình, trên thực tế, nàng ta đang hối hận muốn chết! Sớm biết như vậy nàng ta đã không thèm ngượng ngùng bảo trì hình tượng băng thanh ngọc khiết, nên trực tiếp lớn mật thị tẩm, nói như vậy, Lăng Miếu không chỉ không biến xấu xí, ngược lại sẽ càng đẹp!
Nói không chừng, Hoàng Thượng chính là thích nữ nhân như Thục phi thì sao? Nếu như vậy, nàng ta cần gì phải một hai phải đi lộ tuyến tiên nữ?! Hiện tại hệ thống thu đi rồi khí chất [ Tiên khí phiêu phiêu ] của nàng, không biết đến bao giờ mới có thể kiếm trở về!
Sau khi thiếu khí chất [ Tiên khí phiêu phiêu ], cả người Lăng Miếu đã trở nên bình thường. Dung mạo nàng vẫn là cực kỳ mỹ lệ, nhưng ngồi giữa một đống phi tần oanh oanh yến yến, Lăng Miếu cũng không quá xuất sắc.
Thanh Hoan đột nhiên cảm thấy có lẽ chính mình căn bản là không cần ra tay, khi các phi tần nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Nàng chú ý thấy Lăng Miếu vẫn luôn sờ một chiếc nhẫn ban chỉ bằng phỉ thúy.
Nếu nói cái nhẫn ban chỉ kia có chỗ nào kỳ quái... Đại khái cũng chính là do màu phỉ thúy xanh biếc thập phần không hợp với cung trang đạm phấn của nàng ta. Lăng Miếu là người cực kỳ chú trọng bề ngoài, trăm triệu không có khả năng phạm sai lầm như vậy. Nghĩ kỹ lại... Dường như vài lần gặp mặt trước đó, nàng ta vẫn luôn mang cái nhẫn ban chỉ như vầy?!
【 Đinh! Giá trị ác cảm Phi tần trừ , trước mắt là 】
Bởi vì mỹ mạo Lăng Miếu không còn xuất sắc, không thể so sánh cùng Thục phi nữa, vì vậy chúng phi cũng không còn coi trọng nàng ta như lâm đại địch, có lẽ do đó giá trị ác cảm chậm rãi giảm xuống.
Lăng Miếu vừa nghe, trong lòng nóng nảy, nàng ta không chỉ muốn thu hoạch giá trị khuynh tâm của Minh Thành Đế, mà giá trị ác cảm của các phi tần ắt không thể thiếu được! Bọn họ càng chán ghét Lăng Miếu, nàng ta mới có thể càng trở nên xinh đẹp!
- --
Lạc: À, nhân tiện, thì vụ cắt giảm cảnh nóng là do tác giả đề cập, ta không cắt mà, đừng chửi ta tội nghiệp T___T