Canh Mạnh Bà

bảy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Canh Mạnh Bà - Ai Lam

Chén canh số

Bảy

Editor: Lạc Tiếu - //

- ---

Ngoài lề

Hi mọi người, đúng như đã nói thì hiện tại ta đang được nghỉ lễ, thời gian cũng không nhiều lắm, tầm tuần, mà ta còn có những việc khác phải làm, nên chúng ta sẽ tranh thủ thời gian một chút.

Ta sẽ mở vote cho chương truyện tiếp theo. Mọi người chỉ được chọn trong bộ, đó là ""Con trai là nam phụ"" của Hà Lam, hoặc là ""Canh Mạnh Bà"" của Ai Lam.

Dĩ nhiên là mọi người có thể chọn cả , nhưng vui lòng nói rõ ra. Ví dụ như chương bộ ""Con trai là nam phụ"" và chương ""Canh Mạnh Bà"" hay sao đó. Hãy ưu tiên truyện mình thích nha Còn nếu thích cả thì.. tự mọi người đấu tranh tâm lý vậy. =))

Nơi vote sẽ là wall nhà ta, mỗi người comment lần, ít nhất là người vote thì mới ta bắt đầu tính. Thời gian sẽ là từ bây giờ cho tới h ngày //.

Nếu như hết thời hạn mà hông đủ điều kiện tính vote hay không ai comment thì trong tuần tới đây ta sẽ trả chương theo ý thích, và không hứa chắc chương à nghen

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

- ---

Nhìn chung, những năm gần đây, Nguyên Châu hắn luôn là tâm điểm trong mắt mọi người, từ khi nào phải chịu nhiều lạnh nhạt như bây giờ?

Người vắng vẻ hắn kia, lại là thê chủ đã từng yêu hắn như điên! Một nữ nhân luôn xem ngươi như trân bảo, đột nhiên có một ngày, ánh mắt của nàng không hề vì ngươi mà dừng lại, ôn nhu của nàng cũng không hề vì ngươi mà bày ra, ngược lại là toàn bộ đều dành cho một nam tử khác.

Bởi vậy, cho dù nữ nhân này không phải là người ngươi ái mộ, trong lòng ngươi nhất định cũng sẽ không thoải mái.

Tâm lý Nguyên Châu giờ phút này chính là như vậy. Trước kia Đại Hoàng nữ đối xử với hắn quá tốt, hắn xua như xua vịt, hiện tại, người xưa nay lại đối xử lãnh đạm với hắn..

Nhìn Thanh Hoan nhu tình mật ý, ôn thanh mềm giọng với Bùi Thiên Hoa, trong lòng hắn có chút không thoải mái. Nguyên Châu quy chuyện này là do sợ nhà mẹ đẻ bị thất thế, trấn an chính mình.

Nguyên bản hắn định ở bên cạnh chờ Thanh Hoan để ý tới, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy đối phương liếc mắt một cái, ngược lại là Bùi Thiên Hoa kia, nhịn không được mà nhìn về phía mình, còn thấp giọng nói cái gì đó, Nguyên Châu suy đoán, đại khái là nói bậy về mình sao?

Lại đợi thêm đại khái khoảng nửa nén hương, Nguyên Châu rốt cuộc chờ không được. Hắn tiến lên một bước, cái miệng vừa mới mở ra định nói, đã bị Thanh Hoan làm dấu ngăn trở.

Nàng ngăn cản hắn là vì cái gì? Thì ra, là bởi vì Bùi Thiên Hoa đang viết chữ tới một bút cuối cùng, cũng là thời khắc mấu chốt nhất, trăm triệu không chấp nhận được nửa điểm phân tâm.

Thanh Hoan nắm tay Bùi Thiên Hoa, giúp hắn viết xong một nét cuối cùng, lúc này mới có tinh lực chú ý Nguyên Châu. "Chuyện gì?"

Thanh âm của nàng thực lãnh đạm, Nguyên Châu cũng nghe ra được. Ngữ khí này khác với loại ngữ khí lãnh đạm lại bao hàm ôn nhu trước kia, lần này là cực hạn lạnh nhạt, không có nửa điểm nhu hòa. Nhưng hắn cần phải đáp lời: "Điện hạ... ngài đã, đã có hơn tháng không đến viện của ta..."

Nói nói, lại nghĩ đến mình vậy mà phải khom lưng uốn gối cầu xin nữ nhân này tới sủng hạnh chính mình, Nguyên Châu bất giác cảm thấy mình thập phần ti tiện, đặc biệt người hắn cầu cũng không phải là người mình ái mộ, làm dưới đáy lòng hắn lại lặng lẽ oán hận Thanh Hoan.

Vừa nghe Nguyên Châu nói lời này, Bùi Thiên Hoa cả người cứng đờ, bút lông trong tay ""lạch cạch"" một tiếng rơi trên giấy Tuyên Thành, quẹt ra một khối nét mực thật lớn. Nhưng ngay sau đó hắn lại một lần nữa cầm lấy bút, giả vờ như mình cái gì cũng chưa nghe được, ra vẻ trấn định cúi đầu tiếp tục luyện chữ.

Thanh Hoan ""Nga"" một tiếng, nói: "Không chỉ là hơn một tháng, ngày sau chỉ sợ Hoàng Phu ngươi độc thủ không khuê."

Nguyên Châu nghe xong, trong lòng quýnh lên: "Điện hạ! Điều này không hợp lễ..."

Nếu như hiện tại hắn có thể quang minh chính đại mà rời đi phủ Hoàng Nữ, cùng Tam Hoàng nữ ở bên nhau, tất nhiên Nguyên Châu sẽ không nôn nóng như thế, nhưng mà hiện tại hắn còn thân phận Đại Hoàng phu, nếu bị người ngoài biết được mình bị đại hoàng nữ vắng vẻ...

Chỉ cần vừa nhớ tới những ánh mắt hoặc đồng tình hoặc cười nhạo kia, Nguyên Châu liền cảm thấy không có cách nào chịu đựng được! Hắn trước nay đều là đệ nhất, đẹp nhất, xuất sắc nhất, tuyệt không cho phép có chuyện như vậy phát sinh ở trên người mình!

"Không hợp lễ nghĩa?" Thanh Hoan cẩn thận cân nhắc bốn chữ này, đột nhiên cười. Nàng cũng không phải là nữ quỷ Thu An, một lòng bị người nghiền nát còn muốn đơn giản chịu đựng, thậm chí còn sợ hắn hủy ditệ không đủ hoàn toàn.

Nguyên Châu này có phải đầu óc có vấn đề hay không, sau khi làm chuyện thương thiên hại lí xong, vẫn có thể yên tâm thoải mái với thân phận Đại Hoàng phu, được Đại Hoàng nữ bảo hộ, người như vậy a...

Cũng khó trách lại thích Bùi Thục Nam, rốt cuộc hai người nói cho cùng có thể gọi là kẻ tám lạng người nửa cân, cũng coi như tuyệt phối. "Vậy theo ý ngươi thì sao?"

Nguyên Châu khẽ cắn môi, không nói cũng không được. "Dựa theo quy củ, mỗi tháng mùng một cùng mười lăm, điện hạ ngài hẳn là phải qua đêm ở trong viện của ta, còn những thời điểm khác... Đều Điện Hạ ngài chính mình làm chủ."

Lời này chỉ là hắn thuận miệng nói, đợi cho Đại Hoàng nữ thật sự tới sân của mình, hắn tự sẽ có biện pháp làm nàng không thể rời khỏi hắn, từ nay về sau không hề vắng vẻ hắn nữa.

Nhìn đáy mắt Nguyên Châu ẩn ẩn chờ đợi, Thanh Hoan hơi hơi mỉm cười, lúc này nàng thật đúng là cảm thấy thú vị. Nữ quỷ Thu An cho hắn tất cả những gì tốt nhất, hắn cũng chưa từng cân nhắc lại quá nửa phân.

Nhưng sau khi mình tới đây rồi, chỉ là vắng vẻ hắn một đoạn thời gian, lại có người mắt trông mong mà chạy tới tranh sủng. Coi trọng nam nhân như vậy, nữ quỷ Thu An thật đúng là có phẩm vị, có ánh mắt.

Lạc: Thật ra ta không thích Thanh Hoan mỉa mai nữ quỷ Thu An ở điểm này. Nàng ấy ngốc, nhưng cũng không tới lượt Thanh Hoan tới bình phẩm về khẩu vị và ánh mắt. Mỗi người có một tiêu chuẩn, một cảm tính riêng. Thu An cũng có thể từng ước mình không yêu Nguyên Châu, nhưng tình cảm thì làm sao có thể kiểm soát được..? Nhìn và phán xét từ bên ngoài lúc nào cũng đơn giản hơn người trong cuộc.

"Không cần, quy củ này từ giờ trở đi sửa lại, mùng một và mười lăm ta đều ở trong viện của mình, ngươi có thể đi rồi."

Nguyên Châu giật mình đương trường, hắn không thể tin được mình mới nghe cái gì. Chớp chớp mắt, hắn tựa hồ không ngờ Thanh Hoan sẽ nói vậy, cũng có lẽ trong tiềm thức của Nguyên Châu, Đại Hoàng nữ yêu hắn muốn chết đi sống lại kia vĩnh viễn cũng sẽ không thể nói lời tàn nhẫn với hắn.

Nhưng mà... "Điện hạ... Này, này...... Chuyện này nếu như truyền ra, ngài sẽ trở thành trò cười cho người trong thiên hạ!"

Làm lơ lễ pháp, không hiểu quy củ, chuyện như vậy...... sao lại là chuyện người xưa nay nổi tiếng nghiêm cẩn như Đại Hoàng nữ làm được?!

"Không có biện pháp nha." Thanh Hoan quay đầu thấy đáy mắt Bùi Thiên Hoa che dấu không được nét mừng như điên, tâm lại mềm nhũn.

"Chẳng lẽ muốn kêu Bổn Cung ngủ ở bên cạnh một nam nhân đồng sàng dị mộng sang biên giới hay sao? Mạng của Bổn Cung là thật vất vả mới từ trên chiến trường nhặt được. Không thể da ngựa bọc thây, chính là một loại tiếc nuối, nhưng nếu bị người hại chết, còn không bằng dứt khoát lưu loát mà chết ở trên chiến trường. Thiên Hoa, ngươi nói có phải hay không?"

Bùi Thiên Hoa dịu ngoan ngẩng đầu nói: "Điện hạ nói cái gì cũng đúng."

Nguyên Châu hoảng hốt, giống như ngũ lôi oanh đỉnh! Hắn hoảng sợ nhìn chằm chằm Thanh Hoan, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại kịp.

Vì thế Thanh Hoan thực hảo tâm lại nhắc nhở hắn một lần: "Ngươi đưa cho Bổn Cung ba tháng bữa ăn khuya, cách một đêm, đều hạ lượng dược tương đồng.""

""Rồi sau đó, lại uốn mình theo người, nhịn nhục trước khi Bổn Cung xuất chinh một đêm, thừa dịp ta chưa chuẩn bị, động tay động chân ở Thượng Tâm Kính, không chỉ vậy, còn vào thư phòng ăn cắp Trận Đồ. Ngươi cho rằng — ngươi làm thiên y vô phùng sao?"

Nàng biết! Nàng thế nhưng biết! Nàng đều đã biết!!!!

Khuôn mặt nhỏ của Nguyên Châu sợ đến trắng bệch, hắn cứng đờ đứng ở tại chỗ, nhìn nữ nhân cao cao tại thượng đang dùng lạnh băng khinh thường nhìn mình. Từ trước đến giờ, khi nàng nhìn hắn, luôn là vô cùng ôn nhu cẩn thận, sợ kinh hách đến hắn, mà hiện tại, ánh mắt này lại giống như là nhìn một con kiến.

Lúc này, Bùi Thiên Hoa lên tiếng: "Ngươi có biết, Trận Đồ ngươi đánh cắp đưa đến trong tay địch quốc, vì vậy hại chết bao nhiêu binh sĩ Chuyên Húc hay không? Ngươi động tay chân trên Hộ Tâm Kính của Điện Hạ, có biết vì ngươi mà người suýt nữa chết ở biên cương?""

""Ngươi hạ dược ở đồ ăn cho Điện Hạ, làm sao từng nghĩ tới nàng là chủ soái của mấy chục vạn đại quân Chuyên Húc? Tựa như ngươi, cái loại người bất trung bất nghĩa này, ngươi có gì tư cách gì sống ở trên đời này!"

Nguyên Châu bị chỉ trích á khẩu không trả lời được. Giờ phút này hắn cái gì cũng không nghĩ, hắn sợ hãi chính là, Đại Hoàng nữ có khi nào sẽ vì vậy mà lấy mạng mình hay không.

Rốt cuộc, ba chuyện hắn từng làm, tùy ý lấy ra một kiện cũng có thể làm hắn chết trăm ngàn lần!

"Ngươi không phải vẫn luôn thực thích Tam Hoàng muội hay sao? Qua một thời gian, Bổn Cung sẽ mang ngươi đưa cho muội ấy." Thanh Hoan lạnh như băng nói, thời điểm đối mặt với Nguyên Châu, Điện Hạ lãnh khốc lại lần nữa trở lại.

Ánh mắt hàn băng của nàng chỉ khi nhìn thấy Bùi Thiên Hoa mới nhiều mấy phần độ ấm. "Bổn cung tuy rằng chinh chiến bên ngoài, nhưng trong phủ này đâu cũng là người của ta. Chuyện ngươi cùng tam hoàng muội ám thông xã giao, tình chàng ý thiếp, thật sự cho rằng có thể giấu tai mắt của Bổn cung?"

"Làm phu của người, lại chưa từng thủ tiết, ngươi căn bản là không xứng làm phu lang của Điện Hạ!" Bùi Thiên Hoa khinh thường nói.

Nguyên Châu lúc này đã nói không ra lời. Vốn dĩ Thanh Hoan cũng không định hôm nay cùng Nguyên Châu ngả bài, chỉ là người này quá mức phiền phức, luôn đợi lúc nàng cùng Thiên Hoa thân thiết nhảy xổng ra, hết chuyện này đến chuyện kia, cho nên nàng mới muốn trực tiếp đem hắn kết thúc, nói như vậy sau này sẽ không cần lo lắng không khí vừa lúc ấm áp lại có người gây mất hứng xuất hiện.

Bất quá chỉ là một nam nhân mà thôi, nàng hà tất cố kỵ cái này cố kỵ cái kia không dám động thủ với hắn, nàng đã sớm không muốn làm chính mình sống vất vả như vậy.

Người tốt với Thanh Hoan, nàng trăm ngàn lần hồi báo, mà người đối với nàng không tốt... dĩ nhiên nàng cũng tính toán chi li.

Không phải có câu châm ngôn như vậy hay sao, ""Chịu người từng tí chi ân, đương dũng tuyền tương báo"", lời này cũng đúng.

"Ngoan ngoãn lăn trở về Lạc Hà Uyển của ngươi đi, ngày sau không có mệnh lệnh của Bổn cung, không cho phép ra ngoài, nghe được sao?"

Ánh mắt của nàng quá đáng sợ, làm cho Nguyên Châu một chữ cũng nói không nên lời. Cũng may Thanh Hoan cũng không định muốn hắn phải trả lời, sau khi chơi bài ngửa, nàng không tin đối phương còn dám không biết liêm sỉ mà ở nàng trước mặt nhảy nhót.

Kế tiếp chỉ cần đem Bùi Thục Nam kéo xuống ngựa là được, đến lúc đó, Hoàng Phu của nàng đột nhiên "Chết bất đắc kỳ tử", cũng là thực bình thường.

Rốt cuộc có rất nhiều người đều biết chuyện giữa Đại Hoàng phu cùng Tam Hoàng nữ, nghĩ đến chỉ có một mình nữ quỷ Thu An vô tri không biết, Thanh Hoan cũng không có cách nào hiểu được trong đầu người nọ, không, là quỷ nọ chú ý đến cái gì.

Sai người đem Nguyên Châu dẫn đi, Bùi Thiên Hoa thần sắc lo lắng: "Điện hạ, như vậy được chứ? Nguyên Châu làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ngài không những không giết hắn, cũng không đem hành động của hắn thông báo thiên hạ, như vậy thật sự được chứ? Sau khi hắn trở về, chẳng lẽ sẽ không lần thứ hai hạ độc hại ngài sao?!"

Nói đến đây, Bùi Thiên Hoa cũng có chút nóng nảy, bởi vì Thanh Hoan thoạt nhìn một chút cũng không vội.

"Yên tâm đi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không." Thanh Hoan cười thần bí. "Đại Hoàng phu của ta yêu thích Tam Hoàng muội như vậy, mặc kệ sao đi nữa, ta cũng không thể chỉ đứng nhìn một lòng say mê này của hắn nước chảy về biển đông nha!"

"... Ý của Điện Hạ là......"

"Chính là điều mà ngươi nghĩ."

Bùi Thiên Hoa tức khắc trừng lớn mắt, có chút không dám tin tưởng, đang định hỏi lại, Thanh Hoan đã một lần nữa cầm tay hắn, ôn thanh nói: ""Được rồi, chữ này đã viết không sai biệt lắm, chúng ta đổi một cái khác."

Sau khi Nguyên Châu trở lại viện của mình, mất ngủ vài ngày, điều này làm cho làn da của hắn trở nên không có ánh sáng, quầng thâm mắt cũng xuất hiện, càng không phải nói tới chuyện rảnh rỗi đi dưỡng da cho tốt.

Hắn cho rằng dung mạo trước giờ mình luôn tự hào giờ phút này đã hoàn toàn không dùng được. Bởi vì hắn biết rõ, trên đời này không có bất luận nữ nhân nào có thể chịu đựng được phu lang của mình như vậy!

Không có thần phục thì thôi, còn cậy sủng mà kiêu, ương ngạnh tùy hứng, càng đáng sợ chính là muốn mưu sát Thê Chủ! Mà Thê Chủ này còn không phải người khác, mà là Đại Hoàng nữ của Chuyên Húc quốc, cũng là Đại tướng quân chưởng quản mấy chục vạn binh mã!

Người như vậy... muốn nghiền chết hắn, chẳng lẽ còn không đơn giản hơn so với nghiền chết một con con kiến hay sao?

Truyện Chữ Hay