Trên đường rút lui, Cảnh Hiên biết được số đã chết nhưng họ cũng đã mang được thi thể ra ngoài những người khác chỉ bị thương nhẹ. Cảnh Hiên vết thương tuy nhỏ nhưng viên đạn xuyên thẳng bả vai, máu chảy ồ ạt, thuốc cầm máu không mấy tác dụng. Nhìn anh hai, cảnh Ngôn vô cùng lo lắng: “ Mau đến bệnh viện đi, cứ thế này chưa tới nhà anh cũng sẽ chết vì mất máu”.
“Nhóc con, em rủa anh đấy à, vết thương này tuyệt không thể đi bệnh viện, hôm nay dạy em một chiêu”.
“Số , giúp tôi tháo mấy trái hỏa dược xuống”
“Đại thiếu gia, ngài sẽ không dùng đến phương pháp kia đi” số động tác rõ ràng chậm lại.
“Mau lên, còn chần chờ tôi thật sự chết mất đó” Cảnh Hiên vô lực nói. Số đem hỏa dược rắc vào miệng vết thương, Cảnh Hiên kêu thảm một tiếng, thân thể đau đến run rẩy. Loại phương pháp dùng hỏa dược cầm máu này là khi bị buộc đến bước đường cùng mới có thể sử dụng.
Hai mươi phút sau, đoàn người về tới Lan gia, bác sĩ tiếp nhận chăm sóc Cảnh Hiên, Số cũng được an táng, những người khác đều trở lại tổng bộ phục mệnh. Cảnh Ngôn không chịu nổi áp lực mà nói:
“Ba, con biết sai rồi”.
“Nhị thiếu gia còn biết mình sai a” Lan Lăng Phong kéo đứa con đến thư phòng.
Cảnh Ngôn chậm rãi quỳ xuống: “Ba là con không đúng, con không nên tùy hứng, còn làm hại anh bị thương. Ba phạt con đi”.
“Con không thể cho ta một ngày tĩnh tâm sao, hôm nay phụ huynh bạn học đến công ty tìm ta nói bị ngươi xúi giục đánh nhau trở về một thân thương, sau đó lại nghe tin ngươi bị bắt cóc, Nhị thiếu gia hôm nay thật sự là phạm không ít chuyện đi” bình thường ba chỉ gọi mình là Ngôn nhi, hôm nay lại gọi Nhị thiếu gia chứng tỏ ba thật sự rất tức giận.
Cảnh Ngôn lập tức nhận sai: “là con không tốt, không nên gọi người đi đánh anh, cũng không nên tùy hứng chạy ra ngoài thậm chí còn làm hại anh bị thương”.
“Người ngươi gọi bọn chúng đánh là anh ngươi?”
Nghe thế Cảnh Ngôn ngẩn cả người, chẳng lẽ ba không biết mình muốn đánh ai sao?
“Ngươi lại đây, bị phạt quy củ không cần ta nói đi” Cảnh Ngôn hôm nay thái độ khác thường, không có chần chờ cũng không có cầu xin tha thứ, đứng lên, cởi quần, ghé vào trên ghế sô pha.
“Đối huynh trưởng bất kính roi, tùy hứng roi, không nghe khuyên bảo roi, ba nghĩ anh ngươi đã nhắc nhở qua ba không cho ngươi ra ngoài đi”. Ngoài miệng nghiêm khắc nhưng Lan Lăng phong trong lòng là vô cùng cao hứng, hai đứa con thật là hoàn hảo.
“Không cần điểm số nhưng cũng không thể động nếu không trừng phạt gấp bội”.
Cảnh Ngôn cũng hiểu được chính mình nên đánh nhưng hôm nay ba không cho mình điểm số có thể thấy tình huống thật sự không tốt lắm, trong lòng sớm muốn chạy trốn.
Roi thứ nhất mang theo tiếng rít gió dừng ở mông, Cảnh Ngôn đau đến mức run rẩy. Hai..ba..hai mươi roi đầu cậu còn có thể cố gắng kiên trì, mông lúc này đã sưng lên, bầm tím. Trách đánh vẫn tiếp tục, Cảnh Ngôn bắt đầu khóc lên vẫn là cố gắng không để cho mình di động.
Nhìn đến lão gia đem Nhị thiếu gia đến thư phòng sau, Lý quản gia cũng đi theo, chính là thư phòng càng vốn không có cái chìa khóa, ông cũng chỉ có thể lo lắng suông, nghe được Cảnh Ngôn tiếng khóc sau, tim cũng đau theo.
“Nên làm sao bây giờ? Đúng rồi nhanh đi tìm Đại thiếu gia” vì thế ông vội vàng đi đến bệnh thất tìm Cảnh Hiên.
Nhìn Cảnh Hiên sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, ông thật sự không muốn quấy rầy nhưngtưởng tượng đến tình cảnh của Nhị thiếu gia cũng chỉ có thể kiên trì đi đến Cảnh Hiên giường. Cảnh Hiên tính cảnh giác vẫn tốt lắm, nghe được có người tới gần liền mở mắt, nhìn đến Lý quản gia vẻ mặt lo âu đang đứng trước mặt mình.
“Đại thiếu gia cậu tỉnh rồi nhanh đi thư phòng nếu không Nhị thiếu gia sẽ bị lão gia đánh chết” Nghe nói như thế, Cảnh Hiên cũng bất chấp chính mình còn ghim kim truyền máu liền rút xuống chạy đến thư phòng.
Lúc Cảnh Hiên chạy đến cửa thư phòng đã nghe tiếng Ngôn nhi than khóc thảm thiết
“Lý thúc, người không có chìa khóa dự phòng hay sao?”
“Không có, bằng không ta cũng sẽ không đi quấy rầy cậu”
Lập tức Cảnh Hiên nói: “Lý thúc lui ra một chút đi để tôi phá cửa xông vào”.
Một cú đá khá mạnh, cửa phòng có chút chấn động đồng thời Cảnh Hiên cũng cảm nhận vết thương bị động đã nức ra, cố định thân mình lại thử thêm một lần, cửa phòng thành công bị phá vỡ.
Trong phòng, vết thương trên mông Cảnh Ngôn vô cùng dữ tợn, nhiều chỗ gần như tróc da chảy máu nhưng Lan Lăng Phong vẫn không hề có ý định dừng tay, đỡ lấy cây roi trong tay ông, CảnhHiên rống lên: “ ba đủ rồi, cứ tiếp tục sẽ đánh hư Ngôn nhi mất”.
“Anh là lỗi của em, em đáng bị đánh” Cảnh Ngôn người đầy mồ hôi lạnh run rẩy nói. Mà Cảnh Hiên nào có nghe lọt tai, đoạt lấy cây roi rướm máu quăng sang một bên, kỳ thực là cậu muốn đem nó bẻ gãy nhưng thân thể hôm nay không đủ khí lực. Nhẹ nhàng kéo quần Cảnh Ngôn: “ Lý thúc người mang Ngôn nhi về phòng trước đi”. Lý quản gia nhìn Lan Lăng Phong thấy hắn gật đầu liền dìu Ngôn nhi trở về phòng.
Nhóc con nằm sấp trên giường, đau đớn không ngừng rên rỉ.
“Nhị thiếu gia, ráng chịu đựng một chút” nhìn cảnh Ngôn như vậy, Lý quản gia không thể nào hạ thủ.
Lúc này Cảnh Hiên mang đến một lọ thuốc nhỏ, cầm lấy băng gạc lau đi vết máu trên người Cảnh Ngôn: “Ngôn nhi, kiên trì một chút thoa thuốc xong sẽ không đau nữa”.
“Anh…em xin lỗi”
“Ngốc à, với anh thì có gì mà xin lỗi”.
Lý quản gia nhìn đến bả vai Cảnh Hiên bị máu tươi nhiễm đỏ hốt hoảng: “Đại thiếu gia, vết thương của cậu đã nứt ra rồi này”
Cảnh Ngôn vội vàng nhỏm dậy nhưng liền nằm bẹp xuống giường rên la đau đớn. Lý quản gia vội nói: “Tiểu tổ tông của ta cậu cũng đừng có động đậy” sau đó chuyển hướng sang Cảnh Hiên: “Đại thiếu gia, cậu vẫn là nên đi băng bó trước, nơi này đã có lão chăm nom”.
“Được rồi, ngài lát nữa dùng lọ thuốc kia thoa cho Ngôn nhi, gọi bác sĩ đến xem qua một lát, vết thương như thế nhất định sẽ phát sốt”.
Cảnh Hiên bước ra ngoài liền gặp Lan Lăng Phong đứng trước cửa: “ba không vào xem Ngôn nhi một chút sao?”
Nhìn thấy bả vai đỏ thẫm, Lan Lăng Phong tức giận quát: “Theo ta, trước hết giải quyết một chút vấn đề của ngươi”.
Mang Cảnh Hiên về phòng, cởi áo, mở băng gạc trên vai chung quanh miệng vết thương ứa máu da thịt có điểm đen: “ Nhóc con sao dám dùng đến phương pháp này cầm máu” cố nén tức giận trong lòng, hắn giúp đứa con băng bó.
Băng bó xong, Lan Lăng Phong nắm lấy Cảnh Hiên đặt trên đùi, cởi quần cậu, một cái tát vỗ xuống mông rát bỏng: “Con có biết hỏa dược làm không cẩn thận sẽ càng làm tổn thương lan rộng, biết bao phương pháp cầm máu đi lại dùng phương pháp tệ hại này”.
“A…” Cảnh Hiên kêu lên không phải đau mà bị dọa đến chết, chính mình không phải không bị phạt mà phần lớn đều là đánh ở lưng thế nào hôm nay đánh ở mông còn cởi quần. Bàn tay lại vỗ tới, Cảnh Hiên biểu tình hét lớn: “ Ba đừng vậy mà rất mất mặt”.
“Đại thiếu gia không phải không sợ trời không sợ đất sao, cả thư phòng cũng dám xông vào còn sợ mất mặt”.
Nghe thế, Cảnh Hiên không dám nói thêm nữa, đỏ mặt ghé vào trên đùi Lan Lăng Phong. Cũng không biết đánh bao nhiêu cái cho tới khi mông Cảnh Hiên sưng đỏ Lan lăng Phong mới dừng tay. Kéo Cảnh Hiên quần cảnh cáo: “Sau này còn dám dùng hỏa dược cầm máu, ba đem ngươi ra giữa đại sảnh mà đánh”.
“Kia ba cũng không cần dùng loại phương pháp trừng phạt trẻ con này có được không? Cũng đã hai mươi tuổi” Cảnh Hiên đỏ mặt.
“Con nghĩ ta thích thế a, đánh đến tay ta còn đau đây này, nếu trên người con không có vết thương ta nhất định đánh một trận nên thân để xem có dám xông loạn vào thư phòng nữa hay không” Lan Lăng Phong nhìn đứa con lớn cười mắng, sau đó lại gọi bác sĩ đến.
“Ngôn nhi thế nào rồi?”
“Nhị thiếu gia vết thương có điểm nghiêm trọng nhưng bất quá thuốc của đại thiếu gia rất là tốt không chỉ giảm đau tiêu sưng mà dược lực cũng rất nhẹ nhàng, tôi cũng cho nhi thiếu gia uống thuốc hạ sốt qua mấy ngày sẽ khỏi” cung kính nói đồng thời nhìn về phía Cảnh Hiên mong chờ một hồi đáp.
Cảnh Hiên bị ánh mắt kia làm mất tự nhiên nói: “Đó là thuốc của một người bạn, dùng tốt lắm nên mới đem đến cho Ngôn nhi”.
Nghĩ đến Lan Lăng Phong còn đứng bên cạnh vị tư nhân bác sĩ vội vàng hỏi: “Lão Đại còn có cái gì phân phó sao?”
“Ngươi truyền cho nó cc máu dùng thêm một ít thuốc an thần để tránh nó lại chạy loạn khắp nơi làm vết thương nứt ra”.
Không biết Lan Lăng Phong có phải hay không trời sinh thích hợp vai phản diện, vốn là muốn đứa con có thể thoải mái ngủ một giấc lại bị hắn diễn đạt thành cái lý do như vậy.