Cảnh Hiên

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảnh Hiên mỉm cười: “Đại ca, có phải hay không từ miệng mấy tên kia moi được tin tức gì?”

“Ừm”- Tắc Lý Kỳ ngồi xuống sopha, Cảnh Hiên cũng đi qua ngồi đối diện với Đại ca chỉ là khi ngồi xuống thì nhíu mài, có chút không thoải mái.

“Đại ca, có phát hiện gì vậy?”

“Chúng thực sự đến để phá hoại chuyện hợp tác của chúng ta, điều quan trọng là cao thủ còn chưa lộ diện, bọn chúng vì muốn tranh công mới tự ý hành động trước.”

Cảnh Hiên thoáng trầm tư: “Ca cảm thấy lời bọn chúng có bao nhiêu phần đáng tin?”

“Lấy thân thủ của bọn chúng, khả năng thành công rất thấp, còn cao thủ ở phía sau là chắc chắn. Ngoài ra ta nghĩ đến một khả năng khác….” Tắc Lý Kỳ chậm rãi nói.

Cảnh Hiên nhanh chóng tiếp lời: “Ý của Đại ca là phe đối địch ở Italy nhân cơ hội này muốn thủ tiêu Đại ca hay ít nhất cũng hạ bệ uy tín của ca, dù sao chuyện này cũng do ca toàn quyền phụ trách!”

“Ưm, nhưng ta cảm thấy không đơn giản như vậy, có thể là chiêu dương đông kích tây.”

“Xem ra, chúng ta cần đến khách sạn mà bọn chúng ở để điều tra một

chút.” – Cảnh Hiên cảm thấy hơi lo lắng.

Lúc này, Tắc Lý Kỳ lấy ra một hộp gỗ tinh xảo giao cho Cảnh Hiên.

“Ta mang Vân diễm đến cho đệ, tuy hiện tại không có gì nguy hiểm nhưng mang theo phòng thân vẫn tốt hơn.”

Cảnh Hiên cầm thanh chuỷ thủ trong tay thưởng thức. Lúc nhập cảnh, do chế độ kiểm soát vũ khí nghiêm ngặt, cậu không có cơ hội mang theo Vân diễm, không ngờ Đại ca lại…

“Đại ca, cảm ơn người!” – Cảnh Hiên mỉm cười cảm kích.

Vân diễm là chủy thủ nhưng hình dạng giống như một thanh kiếm nhỏ vô cùng sắc bén. Gọi là Vân diễm bởi vì hai bên mặt đều khắc hình ngọn lửa sắc sảo, đâm vào sẽ tạo nên vết thương rất sâu, chảy rất nhiều máu, tựa như một ngọn lửa đỏ đang bùng cháy.

Ly Á luôn nói Vân diễm sắc bén so với tính cách của Cảnh Hiên không hợp chút nào nhưng trong lòng Cảnh Hiên lại nghĩ: “Chỉ có loại sắc bén này mới đủ sức bảo vệ người quan trọng nhất”.

—————- Phiên ngoại —————-

Đây là năm thứ ba Cảnh Hiên học tại trường huấn luyện đặc biệt. Mỗi ngày trôi qua vô cùng thú vị bởi cậu đã tìm thấy đươc người cả đời cậu sẽ quý trọng nhất, cũng như người anh em sinh tử chi giao.

Hết tiết môn Kinh tế học, Cảnh Hiên ôm sách vở đi đến phòng tự học tìm Ly Á. Ở trường huấn luyện này yêu cầu đối với học viên vô cùng nghiêm khắc, dù là học văn hoá hay vận động thực chiến, đồng phục phải luôn sạch sẽ, chỉnh tề.

Lúc cậu vừa đến đã nhìn thấy có mấy nam sinh khoá mới đang chăm chú nhìn Ly Á. Quá trình học ở nơi này, yêu cầu rất cao lại rất gian khổ nên không có mấy nữ sinh mà một mỹ nhân như Ly Á lại càng hiếm, rất có sức thu hút.

“Nếu có thể cùng mỹ nhân này uống một ly rượu thiệt là tốt.” – Một nam sinh nói với ánh mắt đầy khao khát.

Một tên khác đứng bên cạnh cười nhạo: “Có biết bạn trai của người ta là ai chưa mà đòi cùng uống rượu?”

“Bạn trai của cô ấy là ai chứ?”

Lúc này, Cảnh Hiên từ phía sau đi tới, cười lạnh nói:

“Chính là ta.”

Nhìn thấy Cảnh Hiên, bọn họ liền run rẫy.

“Gavin học trưởng, chúng em thật không biết, xin lỗi… rất xin lỗi!” – Nói rồi chạy nhanh như bay biến mất.

Ly Á đi đến bên cạnh cười cười: “Sao lại doạ bọn họ chạy mất a?”

“Ta còn chưa nói cái gì?” – Cảnh Hiên kéo tay Ly Á.

“Chiến thần Gavin có ai mà không biết, giỏi nhất là dùng cái tên để doạ mấy đứa nhát gan.” – Ly Á nổi hứng trêu đùa.

“Nếu không như vậy sao có thể bảo hộ đại mỹ nhân của ta.”- Cảnh Hiên cười nói.

Vào phòng tự học, hai người không nói thêm gì, im lặng mà ôn bài. Ngay lúc bọn họ tính rời đi thì Tắc Lý Kỳ lại đến.

“Vợ chồng hai người tình cảm thắm thiết ghê a.”

“Còn chưa bằng với mấy chị dâu của chúng ta.” – Cảnh Hiên không khách khí.

Ly Á cùng hùa theo: “Về phương diện này, Hiên không so được với ca đâu?”

“Quên đi, ta không đấu lại cái miệng của vợ chồng hai người. Hiên, tối nay có muốn đi đua xe không?” – Tắc Lý Kỳ cắt ngang.

Đua xe là đam mê đặc biệt của Cảnh Hiên, dù xe đua của cậu không nhiều nhưng toàn là xe chiến.

Cảnh Hiên chưa kịp trả lời, Ly Á đứng bên cạnh đã lên tiếng:

“Hai người muốn trốn ra ngoài đua xe, nếu bị phát hiện sẽ phạt nặng đó. Thân thủ hai người có tốt nhưng không chắc lần nào cũng qua mặt được cảnh vệ.

Dù Ly Á đã cảnh báo nhưng cả hai vẫn quyết tâm phải đi ra ngoài. Phía sau trường huấn luyện có một ngọn núi nhỏ, địa hình nơi đó rất thích hợp đua xe mạo hiểm mà Cảnh Hiên cùng Tắc Lý Kỳ đều nổi danh là những ông hoàng tốc độ.

Hôm nay tâm trạng của Cảnh Hiên cực kì tốt, tốc độ lẫn kỹ thuật đều vượt hơn mọi lần, không chỉ đánh bại các đối thủ khác mà ngay cả Tắc Lý Kỳ đều bội phục nhường bước. Thoả mãn đam mê, hai người liền nhanh chóng trở về.

Hai người nhanh nhẹn phóng qua hàng rào lưới kẽm gai, sau đó đi dọc theo con đường mòn hẻo lánh trở về kí túc xá, trên đường không ít lần trốn ở một góc tránh các cảnh vệ cầm đèn đi kiểm tra nhưng không ngờ đúng là bị Ly Á nói trúng. Đi nửa đường thì gặp phải một “Trình giảo Kim” cao lớn chặn đường bọn họ.

“Cuộc đua vừa rồi kết quả rất hài lòng đi?” – Giọng trầm thấp thăm hỏi.

Lúc này, Cảnh Hiên cùng Tắc Lý Kỳ chậm rãi quay đầu cười trừ.

“Xin chào, Leo!”

Leo nổi danh là huấn luyện viên mặt sắc lạnh lùng, tuy ngày thường khá coi trọng năng lực của Cảnh Hiên, đối với cậu coi như cũng không tồi nhưng tình huống hiện tại rất khó nói a. Học viên trừ khi có tiết dã ngoại đều không được tự ý rời khỏi trường, huống chi là lệnh cấm túc về đêm. Lúc này Cảnh Hiên bật cười nói.

“Huấn luyện viên, ta bị mộng du không biết sao lại đến chỗ này!”

“Hai người đúng là anh em tốt, ngay cả mộng du cũng đi cùng nhau. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi, tôi vừa từ sau núi xem một trận đua xe về, trong đó có hai người rất giống Gavin và Saric (Tắc Lý Kỳ) đây, hai người không mộng du đến sau núi đua xe đó chứ?”- Lời nói nhẹ nhàng nhưng trong ánh mắt tràn đầy tức giận.

Cảnh Hiên và Tắc Lý Kỳ lập tức cúi đầu, nếu đây là một cảnh vệ bình thường, họ sẽ trực tiếp đánh xỉu rồi chối tội nhưng với người trước mặt thì không thể làm càng được.

“Hai người các ngươi cái đều là học viên xuất sắc, nổi danh trong trường, vậy mà cũng làm việc không có đầu óc sao? Ta biết các ngươi sẽ không thường xuyên vi phạm nhưng hôm nay đã bị ta bắt được thì phải cho hai người một chút giáo huấn. Vi phạm cấm túc, tự ý rời khỏi trường, theo ta đi đến hình thất.”

Trừ bỏ nghe theo còn có thể làm gì được, hai người lầm lũi đi theo Leo.

Tắc Lý Kỳ lại nén giận nhìn Cảnh Hiên: “Ngươi nói cái gì không nói, lại nói bị mộng du.”

“Vậy ta biết nói cái gì? Ta cũng không thể nói là ngươi cùng chị dâu ở trong này yêu đương vụng trộm còn ta ở bên ngoài canh chừng a.”- Cảnh Hiên nhỏ giọng mắng.

Tắc Lý Kỳ tức tối: “Xú tiểu tử, ngươi…”

Lúc này Leo quay đầu, giận dữ nói: “Hai người các ngươi thì thầm cái gì đó?”

“Không có gì!” Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng đuổi kịp huấn luyện viên.

Đi đến cuối hành lang ở tầng áp chót đó là hình thất. Bởi học viên ở trường huấn luyện đều là người có tư chất đặc biệt, vô cùng kiêu ngạo, phải cần đến thủ đoạn trừng phạt để phần nào quản giáo. Tuy nhiên, người nào bị đưa đến nơi này quá nhiều lần sẽ lập tức bị trục xuất khỏi trường vô điều kiện.

Đương nhiên, nơi này luôn có người túc trực không chỉ vì để quản lí mà còn do thường xuyên có những buổi huấn luyện về đêm và nó được chọn làm tổng bộ chỉ huy.

Vì để bảo toàn danh tiếng, lão sư hay huấn luyện viên đều là người có học thức uyên bác, danh tiếng lẫy lừng. Mỗi năm đều có một đợt sát hạch, lão sư hoặc huấn luyện viên không đạt yêu cầu đều được mời đi và thay thế bằng những người khác tốt hơn. Đứng trước mặt những vị này, nói không có áp lực là giả.

Sau khi bọn họ thảo luận xong, ngồi ở vị trí chủ thượng cũng chính là huấn luyện viên thể năng Frank bắt đầu phán xét.

“Tự tiện ra ngoài, các ngươi có cái gì giải thích?”

“Không có!”

“Tốt lắm, theo quy định phạt tiên bối, cấm túc ba ngày, sau đó trong vòng một tháng, mỗi sáng sớm chạy thêm km đường trường đồng thời phải đem chương trình học trong ba ngày hoàn thành. Đương nhiên, hai người cũng có thể dùng thành tích để xoá bỏ nhục hình, hai người lựa chọn đi?”

Cảnh Hiên không chút do dự nói: “ tiên bối!”

Kêu hắn dùng thành tích để đổi lấy nhục hình thì thà rằng chịu chút nỗi đau da thịt, còn hơn mệt nhọc đầu óc lẫn thể xác.

“ tiên bối, nhưng huấn luyện viên, ta có thể nói một câu.”

“Nói đi!” – Frank không nói dư thừa một chữ.

“Tự tiện ra ngoài là chủ ý của ta, cho nên, có thể hay không để ta thay Gavin chịu phạt?”

Nghe lời đại ca nói, Cảnh Hiên vội vàng lắc đầu.

Nhưng Frank liền lập tức bác bỏ: “Quy củ là không cho phép biện bạch, dẫn bọn họ đi.”

Tiếp theo, liền có hai người dẫn bọn họ vào gian phòng phía trong, hai người không do dự mà cởi bỏ áo sơ mi, đặt hai tay lên tường.

“Quy củ không cần nhắc thêm, đánh xong trở về cho huấn luyện viên nghiệm hình. Chuẩn xác điểm số, không được kháng hình!”

“Đã rõ!”

Hai người chấp hình đồng thời giơ lên roi da nhắm tấm lưng trần trụi của Cảnh Hiên cùng Tắc Lý Kỳ đánh xuống.

“One”

Roi da vung lên không trung lại hạ xuống tạo thành vệt đỏ dài chói mắt. Roi da ở đây tuy nặng nhưng đều là dựa theo thể chất của học viên mà lựa chọn ra, vì vậy vừa đủ mức răn dạy mà không gây thương tổn nặng nề.

“Two”

“Three”

“Four”

Cảnh Hiên thân thể gầy gò không mấy cường tráng, cho nên roi đánh vào người cũng gần như đánh vào xương cốt, đau đớn tăng lên gấp bội. Người chấp hình xuống tay luôn đúng mực, sẽ không tổn hại đến gân cốt.

“Twenty”

Đánh roi, trên lưng Tắc Lý Kỳ đã vẽ loạn vết máu nhưng gương mặt không chút biến sắc. Ngày trước ở nhà, bị đánh xem như cơm bữa, không chút nhân tình, hắn đối với người nhà đã sớm không còn hy vọng, nên càng thêm trân trọng người đệ đệ thâm tình Cảnh Hiên này.

Cảnh Hiên thở dốc, khí thế hiện ngang ban đầu dần bị đau đớn phía sau đánh tan.

“Twenty-one”

Tiếng roi chan chát chạm vào da thịt, tuy không thương tổn gân cốt nhưng đau đớn thật sự khủng bố.

“Twenty-nine”

“Thirty”

“ roi đã xong, hai người có thể đi ra ngoài.”

Sau khi nghiệm hình, Franck nghiêm khắc nói:

“Lần này là cho hai người một chút giáo huấn nhỏ, đều là người có thân phận đặc biệt, làm việc gì đều phải nghĩ đến hậu quả, lấy cục diện làm trọng.”

“Cám ơn huấn luyện nhắc nhở.”

“Hai người trước đến phòng y tế sơ cứu vết thương, sau đó sẽ có người đưa đến phòng tạm giam.”

Tại học viện này, xử phạt thể xác không mấy thường xuyên, chủ yếu vẫn là nhắc nhở răn đe. Tạm giam đối với hai người không chỉ vì tự kiểm điểm sai lầm mà còn vì cho họ thời gian điều dưỡng thương tích. Huấn luyện tuy có khắc nghiệt nhưng tuyệt đối có trách nhiệm với từng một học viên một. Đây mới chính là mỹ danh mà Học viên được nhiều người tán thưởng.

Ngày hôm sau Ly Á bất đắc dĩ nói: “Không ngờ bị ta nói trúng, hai người thật sự bị tóm.”

Sau chuyện này. Cảnh Hiên mới cho rằng bởi vì Ly Á nói lời xui xẻo bọ họ mới gặp nạn. Cái miệng hại cái thân, Ly Á vì nó không thèm nhìn mặt Cảnh Hiên một thời gian dài, trải qua bao phen giải thích cùng hối lỗi mới có thể chấm dứt chiến tranh lạnh cùng mỹ nhân.

—————- Kết thúc phiên ngoại —————-

“Đại ca, chúng ta có cần đến khách sạn bọn chúng ở để tra xét một lần không?”

Tắc Lý Kỳ ngồi ở phòng khách, ánh mắt đăm chiêu lại chậm rãi nói:

“Chuyện này hiện tại không cần quá bận tâm, ta đã cho người báo về tổng bộ bên kia, họ sẽ tự có biện pháp tra xét. Đương nhiên chuyện nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến lần hợp tác này. Yên tâm, có ta ở đây sẽ không để Lan gia chịu thiệt!”

“Đại ca, cám ơn người. Sau này bất luận xảy ra chuyện gì, đệ thề sẽ luôn đứng về phía ca.” – Cảnh Hiên kiên định cất tiếng.

Tắc Lý Kỳ mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt giao nhau ánh lên vẻ tín nhiệm không cần phải mở lời.

Ngay khi nói chuyện cùng Cảnh Hiên không lâu, Lan Cảnh Thụy cũng tìm đến Tắc Lý Kỳ. Cảnh Thụy tựa hồ xem Tắc Lý Kỳ chính là người nắm quyền sau này, cũng là liên minh nhất định phải hợp tác mà đối đãi. Nhưng nếu sau này hắn biết được mối quan hệ giữa Cảnh Hiên cùng Tắc Lý Kỳ, sẽ biết việc làm ngày hôm nay của mình là vô cùng ngu xuẩn, thừa thải.

“Bố Lý Nặc thiếu gia, chuyện lần trước ta nói với ngài, ngài suy nghĩ thế nào?” – Trong mắt Lan Cảnh Thụy thể hiện rõ ràng khát khao quyền lực, bộc lộ dã tâm muốn đoạt lấy Lan gia chủ vị.

Tắc Lý Kỳ không phải loại người để ý nghĩ bản thân dễ dàng bộc lộ hết ra bên ngoài, dù không có mối quan hệ cùng Cảnh Hiên thì hắn đối với chuyện chọn người liên minh cũng đắn đo suy xét ở nhiều khía cạnh. Không biểu lộ chút cảm xúc, chỉ đơn giản nói:

“Không biết Lan thiếu gia đây cho ta lợi gì để ta đồng ý liên minh cùng cậu? Nói cách khác Lan thiếu gia làm sao chắc chắn sẽ nắm được Lan gia chủ vị. Theo ta biết hình như vị trí đó không đến lượt của cậu a.”

“Ta không có mười phần nắm chắc nhưng nếu có ngài hỗ trợ, chuyện này nhất định sẽ xuôi chèo mát mái. Ngài đây có nguyện ý cùng ta mạo hiểm một phen, ta đây nhất định sẽ hồi báo thoả đáng.”

“Italy bên kia ta còn có rất nhiều sự phải giải quyết, không có nhiều thời gian để giúp ngươi?”

Lan Cảnh Thụy mất hứng vẫn là xuống một bậc: “Nếu ngài nguyện ý giúp ta, có điều kiện gì cứ nêu ra, ta quyết không từ chối.”

Tắc Lý Kỳ nghe hắn nói mà cả kinh. Lan Cảnh Thụy này dã tâm đã muốn bộc lộ rõ đến thế.

“Ta còn nhiều sự phải suy xét, mời Lan thiếu gia tạm thời dời bước.”

Rõ ràng ý tứ đuổi khách, Lan Cảnh Thuỵ cũng không dây dưa thêm mà rời đi. Hắn dẫu bực bội cũng vẫn chưa từ bỏ ý định, âm thầm nghĩ ngợi.

Mình đã đưa ra điều kiện tốt như vậy mà hắn ta không có một chút động tâm, là giả vờ để bức mình thêm phần lợi ích hay là… Xem ra cần phải điều tra thêm tên Tắc Lý Kỳ này, thăm dò lợi ích hắn thật sự mong muốn mới có cơ hội thuyết phục thành công.

Đương nhiên, Tắc Lý Kỳ cũng đem chuyện này nói lại với Cảnh Hiên. Tuy rằng Cảnh Hiên đã có một chút phòng bị nhưng dù sao hắn ta cũng là con trai của bác cả đã khuất, lại liên đới đến quyền lợi thừa kế. Nếu cậu lắm lời rất dễ dàng mang tội danh sinh sự, gây bất hoà trong gia tộc.

Ngày Tắc Lý Kỳ rời khỏi, Cảnh Hiên đến đưa tiễn: “Đại ca, không biết đến khi nào chúng ta mới có thể gặp lại, ca nhớ bảo trọng.” – Đương nhiên lúc này không có người ngoài Cảnh Hiên mới có thể không cùng Tắc Lý Kỳ diễn trò khách sáo.

“Đệ cũng vậy.”

Lúc Tắc Lý Kỳ bước chân lên phi cơ lại đột nhiên dừng bước, nhìn Cảnh Hiên mà nói:

“A Hiên, Đại ca vì lợi ích, dục vọng cùng một chút bất đắc dĩ, đã làm vô số chuyện chuyện sai lầm, nhưng có được một đệ đệ như ngươi, coi như đời này đã làm được một chuyện chính đáng, thật, không hối hận!”

Truyện Chữ Hay