Cố Du luôn dùng thái độ nghe vào tai trái ra tai phải với cảnh cáo của Từ Trạm, nhưng tự do thân thể thật không thể không bị anh hạn chế.
Sau đó Cố Du dần dần phát hiện, mặc dù Từ Trạm không hạn chế, cô cũng không thể tự nhiên hoạt động.
Đứa nhỏ trong bụng thật là yêu quái, thời gian cô mang thai phản ứng tương đối mãnh liệt, ngay cả chị dâu Nguyệt có kinh nghiệm phong phú tới chăm sóc cô cũng kinh ngạc.
Nôn nghén là phản ứng nhẹ, mỗi ngày Cố Du cơm nước xong gần như phải nôn ra những món đã ăn vào, sau đó đầu choáng váng buồn nôn, một ngày đã không dậy nổi khỏi giường, may mà có thai phản ứng theo tháng tăng cao rồi từ từ biến mất, nhưng khẩu vị lại càng kén chọn, không phải là món ăn Từ Trạm làm thì không ăn, vì vậy mỗi buổi trưa Từ Trạm phải từ tập đoàn chạy về tự mình nấu cơm cho cô.
Ngay cả Vu Duệ không nhịn được cảm khái, vốn là nuôi con dâu da dày thịt béo tốt nhất sao đột nhiên phiền toái muốn chết.
Cố Du không có mẹ, dĩ nhiên không biết phải làm mẹ thế nào, chị dâu Nguyệt để cô nghe nhạc dưỡng thai bản thân cô đã ngủ thiếp đi trước, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm gì đó Cố Du một mực không có hứng thú, cả ngày ở nhà cô lật lật tạp chí quân sự, TV cũng bị hạn chế không thể nhìn lâu.
Cho nên khi cô mang thai năm tháng, trong một ngày thời gian tốt nhất là buổi tối Từ Trạm bồi cô đi tản bộ.
Hai người không khó tìm đề tài nói chuyện giống như trước vậy, giống như sau khi trải qua sự kiện ngòi nổ, có gì đó đã thay đổi một cách vô tri vô giác, nhưng nếu như hỏi Cố Du, chính cô cũng không biết rốt cuộc là chỗ nào.
Có lẽ gọi là loại chuyện gì đó cuối cùng nở hoa kết quả, vào mùa tươi tốt nhất.
Đầu xuân Ở Dương Cảng luôn tới trễ hơn, thân thể của cha Từ không tốt muốn đi Phương Nam tịnh dưỡng, Từ Trạm lo lắng Cố Du không chịu nổi luồng khí lạnh, hỏi cô có muốn đi trước hay không, bị Cố Du cự tuyệt.
Anh lo lắng cũng cao hứng, vì mình ích kỷ cảm thấy xấu hổ hơn, anh đã không thể rời bỏ Cố Du từ lâu, dường như mùa xuân không thể tách rời gió nhẹ và cành liễu đâm chồi đầu tiên. Cho nên anh mới phải nhận được đáp án của Cố Du sau đó cảm thấy may mắn như vậy.
Cố Du không chú ý tới tâm lý hoạt động phức tạp của Từ Trạm, bởi vì tâm lý hoạt động cô cũng đã quá sức.
Bụng càng lúc càng lớn, dần dần, bên trong có thể cảm giác được dấu hiệu của sinh mạng, có lúc cô đang đi bộ, bé gấu đang trong bụng thình lình đạp cô.
"Đứa nhỏ này lớn lên nhất định không nghe lời," Cố Du đưa ra kết luận, lo lắng nhìn Từ Trạm, "Nhất định là con trai."
Từ Trạm vuốt sợi tóc mềm mại của cô an ủi: "Khi còn bé em cũng cực kỳ bướng bỉnh, không phải là bé gái."
Vì Cố Du tin vào lời đồn vẫn nghĩ con trai sẽ giống mẹ, cho nên rất sợ sinh ra đứa nhỏ giống mình khi còn bé như vậy, ngược lại nếu như con gái giống như Từ Trạm, vậy thì hoàn mỹ.
Kết luận này khiến Phương Nhàn khịt mũi khinh bỉ, cô ngôn ngữ chính nghĩa nói cho chị gái, nếu như con gái giống như Từ Trạm đây mới thực sự là cơn ác mộng.
Ở Mĩ công việc của Phương Nhàn thuận lợi, đã sắp xếp xong khi nghỉ đông sẽ trở về vào ngày sinh dự tính của Cố Du, cô không tham gia vào mấy vụ khiện tụng lớn của Sở Sự Vụ, mà là thi đậu Kiểm sát viên, tương đương nhân viên công tố ở Trung Quốc, lúc gọi điện thoại cố du thật cao hứng, nhưng lo lắng thân phận như vậy gây ra phiền toái cho Phương Nhàn, từ nhỏ em gái muốn học luật pháp lại ghét ác như thù, sau này chỉ sợ cô đưa không ít người vào ngục giam.
"Ở bên kia em phải chú ý an toàn," Cố Du chỉ có thể nhắc nhở cô như vậy, "Nếu như có nguy hiểm thì nhanh chóng trở về."
"Chỉ cần còn sống sẽ gặp nguy hiểm," Phương Nhàn nói rất phóng khoáng, "Làm chuyện mình thích mới quan trọng nhất."
Mặc dù Cố Du lo lắng nhưng không thể không đồng ý lời nói như thế, hai chữ nguy hiểm này cô rõ ràng hơn bất luận kẻ nào, ban đầu mình cũng khư khư cố chấp lấy du học làm ngụy trang tiếp tục thích kiếp sống quân lữ, làm sao cô có thể chỉ trích Phương Nhàn có hành động trung quy trung củ (phù hợp quy tắc phù hợp phép tắc) hơn cô gấp trăm lần.
"Mới nửa năm em đã đưa nhiều tội phạm vào như vậy, hiệu suất cũng quá cao." Cố Du chuyển đổi đề tài không nhịn được trêu chọc.
"Điều này có gì khó," Phương Nhàn cũng cười, "Đều là người cặn bả, không phải là em thì có những Kiểm sát viên khác."
"Chị có thể tưởng tượng dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của em." Cố Du cười lên trong điện thoại, nhất thời khiến Phương Nhàn cảm giác như trở lại khi còn bé, Cố Du yêu cười yêu nháo, cô luôn nhắm mắt theo đuôi sau lưng chị ấy, chị ấy cười mình sẽ cười, chị ấy chơi gì cô liền chơi theo. Không biết sao, Phương Nhàn hơi thương cảm, giọng nói cũng thấp lại, "Em cắn răng nghiến lợi muốn đưa vào trong ngục giam nhất..."
"Cái gì?" Cố Du không có nghe, vội vàng hỏi.
"Không có gì," Phương Nhàn phát hiện mình lỡ lời, vội vàng đền bù, "Chị, nếu chị muốn ly hôn em trở về nước giúp chị lên tòa án."
Cố Du cười đến sắp lạc giọng, "Tốt, nếu Từ Trạm thật không tốt với chị, chúng ta đưa đứa nhỏ đi."
Buổi tối, sau khi hai người thân thiết, Cố Du nói giỡn với Từ Trạm đến chuyện này, nghe anh cười cười trong bóng tối, nhưng không nói gì.
Chịu đựng qua mấy tháng đầu, cuối cùng cả hai có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường, nhưng động tác của Từ Trạm luôn cẩn thận gấp đôi, từ lâu đã thành thói quen anh hung hãn Cố Du cảm thấy đặc biệt khó nhịn, cầu khẩn mọi cách anh mới không chịu được nhanh hơn để cô thống khoái. Hai người càng lúc càng phù hợp về tinh thần và thân thể, nhưng nghĩ đến trong phòng sẽ xuất hiện thêm một sinh mạng thuộc về hai người, Cố Du hơi hoảng hốt.
Lúc này cô rốt cuộc tìm được ký thác tinh thần của mình.
Ban ngày Từ Trạm không có ở đây, Cố Du bắt đầu vẽ bản thiết kế súng ống lần nữa, Từ Trạm sợ cô mệt nhọc, cô gạt Từ Trạm, đã học nhiều năm đến nỗi dùng kinh nghiệm để cô bắt đầu lại cũng không phải là rất khó, đây là mơ ước của cô trước nay, thiết kế một khẩu súng thuộc về mình, thiêng liêng giống như sinh mệnh chính mình thai nghén.
Sao Từ Trạm có thể không phát hiện?
Nhưng anh hiểu Cố Du hy sinh cho anh rất nhiều, hai người mấy lần cửu tử nhất sinh, anh sẽ không ích kỷ chỉ khát vọng cô làm bạn bên cạnh cả đời, dĩ nhiên anh hi vọng Cố Du có thể thật sự cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Thời gian từng ly từng tý, từ kinh tâm động phách trở lại quỹ đạo ấm áp, Cố Du nói sẽ kết thúc trước ngày sinh dự tính, Từ Trạm đang lập kế hoạch trang bị cho quý tới với người quân ủy, Nhan Tư Ninh gọi điện thoại, anh vô cùng khẩn cấp chạy hỏi phòng họp, không biết vượt bao nhiêu đèn đỏ mới tới bệnh viện.
Không ai ngờ Cố Du máy thai trước ngày sinh dự tính, Từ Trạm cảm thấy khi đó, cô nhanh chóng cào nát khăn trải giường, cửa tử cung mới mở một khe hở mà thôi.
Từ Trạm chưa từng thấy Cố Du như vậy, cô bất lực như vậy thống khổ như vậy, tự nhiên giương năm ngón tay tới anh. Trái tim anh giống như bị lưỡi dao sắc bén cạo quá, hai bước chạy vội tới trước người của cô, cầm thật chặc tay cô đang run rẩy.
"Từ Trạm... Đau quá..." Cố Du đã phân không rõ trên mặt là mồ hôi hay là nước mắt, cô bị vô số vết thương lớn vết thương nhỏ, không có lần nào đau đớn thấu xương như thế này, cô giống như là bị dao cùn bổ ra, từng phát từng phát, không bằng chết thống khoái.
Trong trí nhớ của Từ Trạm, Cố Du chưa từng nói chữ đau, lúc ở Châu Phi cô gần như cả người là vết thương, thương tổn bầm tím cộng thêm đạn trầy da, thậm chí bị Trịnh An Hà đâm một dao, cô cũng không làm nũng với anh, nói mình có nhiều đau đớn. Nhưng giờ phút này sắc mặt Cố Du tái nhợt, bất lực giãy dụa trong ngực anh, trong cổ họng phát ra nức nở nhỏ, kêu tên của anh, khóc nói cô đau quá. Anh chỉ hận chuyện mình từng nói muốn đứa nhỏ, mới bắt đầu cô không muốn đứa nhỏ, nếu như hai người vẫn luôn có biện pháp phòng tránh, cô sẽ không cần chịu những thứ thống khổ cùng dày vò.
"Anh ở đây, ngoan, anh ở đây." Từ Trạm thấp giọng an ủi cô, dùng sức cầm lại tay trắng bệch của Cố Du, hận không được chịu đựng tất cả thay cô.
Cửa tử cung của Cố Du mở rất chậm, bảy tám tiếng, người cô đã đau đến mệt lả, không thể nói hoàn chỉnh một câu, bác sĩ cau mày nói tiếp tục như vậy lúc sanh con không biết có còn khí lực hay không, Từ Trạm lập tức hỏi bác sĩ có thể sanh mỗ hay không, lúc này Cố Du vẫn co rúc trong ngực anh đột nhiên mở miệng.
"Em không sao..." Cô cau mày, giống như là dùng khí lực rất lớn, lại nói rất rõ ràng, "Có thể..."
Từ Trạm vừa muốn mở miệng phản bác, trên mặt đột nhiên chợt lạnh, tay Cố Du không biết đặt lên mặt của anh lúc nào, "Từ Trạm, tin tưởng em..."
Bác sĩ nhìn Từ Trạm bị hành hạ khó cả đôi đường đến sắp sụp đổ, cũng khuyên giải: "Sanh con chính là như vậy, bác sĩ chúng tôi đã thấy nhiều, chủ tịch Từ không cần lo lắng, tố chất thân thể của bà xã anh tốt hơn nhiều các sản phụ khác, hoàn toàn có thể sinh sản tự nhiên."
Quả nhiên bác sĩ kinh nghiệm phong phú, không lâu lắm, Cửa tử cung của Cố Du rốt cục mở ra đến mức có thể snih con, cô bị đẩy mạnh vào phòng sanh, Từ Trạm bị cản ở ngoài cửa.
Bệnh viện lớn có cơ sở thiết bị hoàn mỹ, bố cục hợp lý, ngoài phòng sanh cao cấp thậm chí không nghe được thanh âm bên trong, lòng Từ Trạm như lửa đốt, nửa tiếng trôi qua cũng không có động tĩnh, bây giờ anh không nhịn được, cuối cùng vọt vào.
Cả đời này Từ Trạm không có nóng nảy thống khổ như vậy, không có bác sĩ hay hộ sĩ có thể ngăn được anh, mới vừa đến cửa, anh đã nghe tiếng khóc la tê tâm liệt phế bên trong, quen thuộc khiến anh gần như sụp đổ.
Cố Du đang thời điểm nguy cấp, bác sĩ thúc giục cô dùng sức, đã có thể nhìn thấy đầu đứa bé, cô thống khổ phải hô to, đau đến đã mất đi thần trí, bác sĩ bên cạnh nói cho cô biết không cần kêu, tiết kiệm khí lực, cô cắn môi nuốt tiếng la trở vào.
Lúc này Từ Trạm vọt vào.
Cố Du vừa nhìn thấy Từ Trạm, nước mắt mãnh liệt không thể tự chế, nhưng rốt cuộc vẫn không có hét thành tiếng.
Từ Trạm vịn chặc vai cô trước giường sinh, cúi đầu nhẹ nói, "Du Du đừng sợ, anh ở đây, nào, cố gắng lên!"
Lần đầu tiên Cố Du thấy nước mắt của Từ Trạm.
Cô cắn chặc hàm răng, dùng sức gật đầu.
Trẻ con khóc kinh động giống như sấm nổ, cuối cùng Cố Du hết sức nằm trên giường há mồm thở dốc, Từ Trạm làm sao còn nhớ được đứa bé, thậm chí ngay cả bác sĩ đưa cho anh đứa bé đã bao bọc tốt anh cũng không đón nhận, tất cả tâm tư đều đặt trên người Cố Du đac mệt lã, nắm chặc tay của cô, lần lượt nói bên tai cô những lời vừa triền miên vừa mạnh mẽ.
Cuối cùng bác sĩ không có biện pháp, ôm đứa bé ra ngoài, Vu Duệ nhận lấy đứa bé.
"Là con gái, rất khỏe mạnh," bác sĩ cười nói, "Ba mẹ đứa bé bên trong xem ra là không có thời gian quan tâm rồi."
Nhan Tư Ninh vừa nghe là con gái, lập tức hưng phấn, không ngừng nhìn vật nhỏ tròn nhiều nếp nhăn trong ngực Vu Duệ, "Con gái ngoan, nếu con lớn lên giống như mẹ, tính tình giống như ba ba, quá mức hoàn mỹ!"
"Em cũng quá lạc quan," Vu Duệ cười nói, "Nếu tính cách đứa nhỏ này có suy nghĩ mạnh mẽ giống mẹ bé lại dùng tốt giống ba bé, mặc kệ lớn lên giống người nào, vậy mới là thật kinh khủng."
Sự thật chứng minh, trên đời này rất nhiều nói luôn là tốt thì không linh hỏng thì lại linh.