19.
Xưng hô thân mật sau sáu năm xa cách.
Suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi như thông suốt.
Tay tôi cứng đờ.
Dần tỉnh táo hơn.
Thật ra tôi có thể chọn say rượu để phóng túng một hồi.
Không chút kiêng dè mà ôm, hôn anh ấy.
Nhưng tôi không dám. Tôi sợ lại gieo hy vọng cho Tạ Tùy lần nữa.
Dù chỉ là một chút xíu như vậy.
Nếu muốn anh ấy hoàn toàn từ bỏ, phải triệt để. Dù chỉ là một chút như vậy cũng không được.
Thế nên, tôi đưa tay ôm cổ anh ấy vờ như muốn hôn. Sau đó lại gọi tên một người đàn ông khác.
Ấm áp trở nên lạnh lẽo.
Tay Tạ Tùy giữ chặt bả vai tôi, không cho hôn.
Lông mi anh ấy run rẩy, khó khăn hỏi: “Anh là ai?”
“Giang Yến.”
“Còn Tạ Tùy thì sao?” Anh ấy lại hỏi.
“Em không quan tâm anh ta.”
Sau một hồi im lặng, Tạ Tùy chầm chậm đứng lên. Ánh sáng dần biến mất trong đôi con ngươi đen nhánh, chỉ còn lại tro tàn.
Ánh mắt anh ấy đỏ đến đáng sợ, gằn từng chữ một: “Anh hận em đến chết.”
Sau đó đi ra ngoài.
20.
Tôi giả vờ tỉnh táo, đứng dậy muốn đi.
Cảnh đêm yên tĩnh.
Ánh đèn nê ông của cao ốc gần đó, chiếu vào ban công rộng rãi.
Cánh tay của Tạ Tùy chống lên lan can, trên cổ tay lộ ra bên ngoài có hình xăm một con bướm.
Sáng tối đan xen, con bướm như bay trong không trung.Làn khói trắng hòa cùng gió, từ từ bay lên không trung.
Chàng trai ngửa đầu, miệng ngậm điếu thuốc.
Như một màn nhạc dạo buồn bã trong những bộ phim điện ảnh.
Đuôi lông mày của anh ấy lộ rõ vẻ mỏi mệt.
“Nghê Điệp, anh có lòng tự trọng, cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.”
“Anh rất mệt, sắp không cố gắng nổi nữa rồi.”
Thời gian sáu năm, hận đến tận xương. Nhưng đồng thời, cũng càng yêu sâu sắc hơn.
Hơi thở của Tạ Tùy trở nên dồn dập, anh ấy cắn răng, rút ra con át chủ bài cuối cùng.
“Hôm nay em mà bước ra khỏi đây thì anh…anh sẽ không tiếp tục yêu em nữa.”
Ánh mắt tôi có chút mơ hồ.
Rõ ràng đây là đáp án mà tôi muốn nghe, không hiểu sao vành mắt lại bất ngờ đỏ lên.
Tôi cắn môi dưới, ngón tay ghim mạnh vào lòng bàn tay. Tâm trạng tồi tệ đến cực điểm.
Sau vài giây im lặng, câu nói cuối cùng của tôi như bản án tử hình dành cho anh ấy.
“Tốt nhất là nên như vậy.”
Tôi mở cửa đi ra ngoài.
Tiếng gào thét của Tạ Tùy ở sau lưng vang lên.
“Em nhớ cho kỹ, lần này tôi sẽ không cần em nữa!”
Tôi vẫn không quay đầu lại.
21.
Bữa tiệc từ thiện.
Khách khứa đông đúc, áo quần lộng lẫy.
Những ông trùm trong giới kinh doanh, những nghệ sĩ nổi tiếng trong giới giải trí cùng tề tựu nơi đây.
Giang Yến tuyên bố thông tin bọn tôi sắp kết hôn.
Tất cả mọi người đều vui vẻ chúc mừng.
Chỉ có Tạ Tùy đứng ở một góc, đưa tay che khóe mắt, mặt không biểu cảm.
Tôi duy trì nụ cười, cầm chén rượu nâng ly với Giang Yến từ phía xa.
Lễ cưới có đoàn đội chuyên nghiệp sắp xếp chuẩn bị, từ chuyện lớn cho đến sắp xếp vị trí chỗ ngồi, danh sách khách khứa, cho đến những chuyện nhỏ như dùng hoa gì trang trí trên bàn.
Sau khi hoàn thành công việc, tôi cũng nộp đơn từ chức.
Lại một lần nữa chuẩn bị sẵn sàng để làm cô dâu.
Tất cả đều được thực hiện đâu vào đấy.
Giang Yến đến xem tôi thử váy cưới, lần nào cũng trêu: “Nếu cô ấy không đến, cưới em cũng không tệ.”
Tôi cười trào phúng.
Anh ta có mạng để cưới, nhưng tôi không có mạng để gả.
Đến gần ngày cưới, công ty trong nước của nhà họ Giang phát sinh biến cố.
Mấy đối thủ cạnh tranh cố ý hợp tác chèn ép, muốn nhà họ Giang rời khỏi thị trường.
Giang Yến loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, lễ cưới chỉ có thể tạm hoãn.
Người ngoài cũng thấy, nhà họ Giang loạn thành như vậy.
Hôn lễ này căn bản là không thể tiến hành.
22.
Thỉnh thoảng tôi vẫn đi thử váy cưới.
Một ngày nọ, tôi thấy bộ vest được đặt may riêng của Tạ Tùy trong cửa hàng.
Anh ấy đi đến, nhìn hai nhân viên cửa hàng cẩn thận bưng chiếc váy cưới đính hạt lấp lánh, ánh mắt lạnh như băng, liếc nhìn tôi.
“Em còn nằm mơ bản thân có thể gả cho Giang Yến sao?”
“Người phụ nữ độc ác này, em chơi đùa tôi vui như vậy, tôi phải khiến em trả giá thật nhiều.”
Anh ấy không hề kiêng dè gì mà tiết lộ, việc nhà họ Giang bị chèn ép, chính là ý của anh ấy.
“Em muốn gả cho cậu ta, anh không cho em như ý.”
Tạ Tùy nhấn mạnh lần nữa, anh ấy là kiểu người cầm lên được thì buông xuống được.
Nói không thương là không thương nữa, chỉ đơn giản là không muốn thấy tôi sống tốt mà thôi.
Tôi cầu xin sự tha thứ từ anh ấy: “Mong anh giơ cao đánh khẽ buông tha cho tôi.”
Anh ấy cười lạnh: “Làm không được.”
Tên ngốc này.
Anh ấy không biết, tất cả mọi người đều phải tuân theo cốt truyện trong sách.
Vậy nên dù có sự cố phát sinh.
Nhân vật chính cũng có thể dùng mối quan hệ của mình, để mọi chuyện lần nữa đi vào quỹ đạo.
Quả nhiên.
Chưa bao lâu, khó khăn của nhà họ Giang đã sớm được giải quyết.
Thời gian vừa vặn cũng gần đến ngày cưới.
23.
Váy cưới rất đẹp, chiếc váy cưới trắng tinh chấm đất, lúc đi lại hiện rõ đường cong xinh xắn.
Ba người thợ trang điểm vây quanh tôi tỉ mỉ trang điểm.
Vừa trang điểm xong, máy tôi chợt có số lạ gọi đến.
Tôi ấn nghe, bên kia đầu dây truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tạ Tùy: “Em đừng tưởng hôm nay bản thân có thể được như ý nguyện.”
“Phải khiến em thất vọng rồi, nữ chính đang trên đường đến cướp hôn đấy.”
Anh ấy còn độc ác bắt tôi đoán, Giang Yến sẽ chọn ai.
Tôi không trả lời, trong đầu suy nghĩ đến một chuyện khác.
Do dự một lúc, cuối cùng tôi vẫn nói: “Tạ Tùy, trước khi buổi lễ bắt đầu anh có thể ôm em một cái được không?”
Đến cuối cùng.
Tôi cũng chỉ muốn một cái ôm, chẳng có gì quá đáng đâu nhỉ.
Tiếng hít thở đầu dây bên kia bất chợt cứng đờ, trở nên rối loạn.
Tạ Tùy đã phản ứng lại, anh ấy tức giận nói: “Em xem tôi là gì vậy? Em thật sự cho rằng tôi không dám đánh em sao?”
“Vào ngày cưới đi ôm tình cũ, em chơi cũng vui đấy nhỉ?”
Anh ấy nghĩ rằng tôi đang trêu anh ấy.
Không nhịn được nữa nên trực tiếp ngắt máy.
Tôi khụt khịt mũi, có chút tủi thân.
Tôi không có trêu đùa gì hết mà.
Chỉ là tôi, đột nhiên nhớ đến cảm giác ấm áp trong lòng anh ấy.