Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot

chương 32

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Nhật Nhật

...

Sau khi gỡ bịt mắt xuống, Quỳnh Nhân nhìn một lượt, hầu hết đều là những gương mặt mới. Nhưng cũng có hai người quen, một là Miêu Triết Ngôn, một là Cố Mộng Tang. Hai người họ vừa nhìn thấy cậu thì y như được gặp lại người thân, yên lặng nhích tới gần.

Còn có hai người khác Quỳnh Nhân cũng nhận ra mặt, là thực tập sinh cùng khóa "Ngôi sao chuyển động " với Mạnh Thanh Hành, lần lượt là Hạ Hồi cùng Khương Diệc Minh.

Hai người họ còn có CP với nhau, nghe đâu cũng rất hot.

Tất cả mọi người đều được phát cho một chiếc di động, thí sinh có thể dùng điện thoại này để xem phòng trực tiếp cá nhân của mình, có thể thấy số lượng người đang xem kênh của mình, nhưng không thể xem được phần bình luận của khán giả, cũng không nhìn thấy xếp hạng của bản thân.

Lý Quỳ nói làm như vậy mới kích thích.

Ngay từ lúc mười người họ lên xe, phòng trực tiếp đã bắt đầu phát sóng rồi.

Lượng người xem trong từng phòng như thế nào vừa nhìn là biết ngay.

Trước mắt, bốn người đứng đầu theo thứ tự là Cố Mộng Tang, Hạ Hồi, Khương Diệc Minh, Quỳnh Nhân.

Fan của ba người ở vị trí đầu đã có nhiều kinh nghiệm trong việc bình chọn bỏ phiếu ở các cuộc thi khác nhau, phòng phát trực tiếp vừa mở ra, bọn họ đã lập tức chen vào, điên cuồng đánh bình luận.

Lý Quỳ quay lưng lại với tòa nhà, sắm mặt âm u, giọng nói trầm thấp, bắt đầu giới thiệu về bối cảnh câu chuyện trong kỳ đầu tiên của chương trình.

Chuyện kể, tòa nhà trước mặt này từng bị dùng là nhà âm cốt.

Nhà âm cốt là gì? Chính là nơi chuyên môn được dùng để cất giữ tro cốt người chết.

Giá nhà đất ở Long Thành ngày một tăng cao, đất chôn ở nghĩa trang ít thì mấy vạn, nhiều thì mấy chục vạn, đối với người sống mà nói cũng là một loại gánh nặng.

Vì thế một kiểu nhà đặc thù đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.

Đây là những ngôi nhà ở vị trí tương đối hẻo lánh, mặt sàn không được vuông vức đẹp đẽ, ế ẩm, chỉ có thể bán ra với giá rẻ

Tuy những căn nhà kiểu này so với đất nghĩa trang thì đắt đỏ hơn nhiều, nhưng quyền sử dụng đất bao giờ cũng lâu hơn là nghĩa trang. Vả lại, tuy bây giờ giá rẻ, nhưng dù sao đất ở còn có cơ hội tăng giá, vẫn tốt hơn là đất nghĩa trang.

Tòa nhà trước mặt này, trước đây đã từng được sử dụng làm nhà âm cốt.

Mới ban đầu, bên trong không phải là không có người dân bình thường cư ngụ, nhưng sau khi tro cốt được gửi vào càng lúc càng nhiều, âm khí trong tòa nhà trở nên dày đặc, người dân bắt đầu cảm thấy sinh hoạt hàng ngày càng lúc càng không thoải mái, thân thể lúc nào cũng lạnh run, mùa hè mà vẫn phải đắp chăn bông, nếu không sẽ bị lạnh đến mức ngủ không được.

Trong tòa nhà thường xuyên vang lên tiếng nhạc đám ma, mùi đốt vàng mã tiền giấy quẩn quanh khắp các tầng, được một thời gian, người dân sống ở đây cũng không chịu nổi nữa, dần dần chuyển đi hết.

Tòa nhà này hoàn toàn biến thành một nghĩa trang.

Nhưng!

Lý Quỳ đột nhiên cất cao giọng, làm nhóm thí sinh đang chăm chú lắng nghe sợ run lên một cái, ông ta hài lòng mỉm cười, thấy Quỳnh Nhân không chút phản ứng thì tự an ủi ở trong lòng, đây không tính là người, không dọa được cậu ấy không phải là vì mình không biết kể chuyện.

Ông ta lại nói tiếp.

Nhưng, những người đặt tro cốt của người thân trong tòa nhà này dần đần phát hiện cuộc sống của bọn họ càng lúc càng khó khăn, không ít người buổi tối còn nằm mơ thấy thân nhân đã mất.

Nội dung người thân bọn họ báo mộng về đại khái đều giống nhau, đều nói nơi này phong thủy cực kỳ không tốt, sinh ra một ác quỷ vô cùng đáng sợ, ác quỷ đày đọa bọn họ, nếu không muốn vận mệnh của mình hao sạch, thì phải nhanh chóng chuyển tro cốt của bọn họ đi.

Chủ nhà ban đầu còn không tin, ông ta vì muốn có chỗ để tro cốt nên mới mua chỗ này, nếu chuyển tro cốt đi, vậy chẳng phải lại tốn thêm tiền mua đất nghĩa trang hay sao?

Chuyện báo mộng vẫn không ngừng lại, ban đầu chỉ là nói chuyện thương lượng bình thường, sau đó dần dần trở nên mất khống chế, thậm chí sau khi tỉnh dậy chủ nhà còn phát hiện có vết ngón tay xanh tím trên người.

Lần này, không còn ai dám không tin nữa.

Tro cốt được chuyển đi, nhưng cũng không có người sống nào dám tới ở.

Cả tòa nhà cứ thế bị bỏ hoang.

Nhưng, bên trong, vẫn còn một số hộ dân đang nán lại.

Họ đang chờ mọi người ghé thăm.

Nghe Lý Quỳ nói, Cố Mộng Tang và Miêu Triết Ngôn đều run bắn lên, những người khác cũng thấy sởn tóc gáy, Khương Diệc Minh cố gắng tỏ vẻ không hề sợ hãi, mạnh miệng nói trước ống kính: "Ha ha, may mà tôi là người theo chủ nghĩa vô thần."

Quỳnh Nhân mặt mày vô cảm, cậu nhìn tòa nhà trước mặt, nhớ đến lời cam kết thề non hẹn biển của Lý Quỳ.

Trước khi chính thức ghi hình, Lý Quỳ nói với cậu, chuyện xưa đáng sợ ở nơi quay chụp đều là do ông ta tự biên tự diễn, dù sao cũng chỉ là show giải trí thôi, không nhất thiết phải tới quay ở hung trạch thật, nhỡ ra mà có vấn đề gì thì biết làm sao.

Nhưng tòa nhà trước mắt lúc này, nói nó là hung trạch thì có hơi gượng ép quá đáng, vấn đề là...

Quỳnh Nhân nhìn mấy tấm biển hiệu treo lít nha lít nhít trên tòa nhà.

Văn phòng Dương: Nơi tiếp nhận hồ sơ của Điện thứ nhất, Văn phòng Dương: Văn phòng đại diện của điện thứ hai, Tổng cục Địa Phủ Long Thành... Cộng hết lại cũng phải đến mười mấy cái.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà còn có một biển quảng cáo cỡ lớn, bên trên lần lượt ghi tiêu chí phán xét của mười vị Đại Vương.

Lý Quỳ thực sự là nhân tài.

Long Thành nhiều nhà bỏ không như vậy, một ngàn cái mới có một cái là tài sản cố định của Địa Phủ.

Trong tòa nhà trước mặt, tiếng quỷ ồn ào, quỷ hồn ra ra vào vào vô cùng tấp nhập, Quỳnh Nhân không tự chủ sờ lên chuỗi vòng trên tay, vòng này cậu dùng cánh sen Ngôn Mặc đưa để làm.

Ở đây ngoại trừ Quỳnh Nhân không có người nào thấy lớp lớp sóng quỷ bên trong, chỉ có chiếc vòng tay này mang lại cho cậu chút hơi ấm.

"Quỳnh Nhân! Là Quỳnh Nhân kìa!"

"Con trai Mị đến văn phòng Dương, đầu của Mị không được đẹp lắm, liệu có làm con trai sợ không?"

"Em rốt cục cũng có thể tận mắt trông thấy chồng rồi, rớt nước mắt."

"Đừng có gây áp lực cho Quỳnh Nhân, cậu ấy tới đây để quay show, mấy người đừng có quấy rầy cậu ấy!"

Bị đồng nghiệp nhắc nhớ, mấy quỷ hồn kia đồng loạt im miệng, rón rén đi vào cửa lớn.

Sau đó bọn họ cùng nhau quay đầu lại, nắm tay cổ vũ cho cậu.

Quỳnh Nhân: "..."

Cậu khẽ nhoẻn miệng cười, hơi gật đầu về phía cửa.

Các quỷ hồn phấn khích vô cùng.

"A a a a, con trai đáp lại chúng ta kìa!"

"Con trai quay chương trình nào vậy, tôi muốn xem."

"Tui chỉ vào được Wiffi cõi âm thôi, không xem được show của con trai, nhìn Weibo tuyên truyền của cậu ấy mà buồn thối ruột."

Aiz, Quỳnh Nhân không nhịn được thở dài, có máy quay ở đây cậu không thể phát huy được. Bằng không cậu sẽ lập tức nói cho bọn họ biết, không cần phải buồn, video chương trình này sẽ đăng lên Web Đằng Phi. Mọi người đều có thể xem tôi!

Thấy cậu thở dài, thần kinh Cố Mộng Tang và Miêu Triết Ngôn lập tức căng như dây đàn, Lý Quỳ đã đảm bảo với bọn họ quá trình ghi hình sẽ không xảy ra vấn đề gì hết, nhưng người như Quỳnh Nhân mà còn phải thở dài, vậy nghĩa là ở đây không những có quỷ, mà quỷ còn dữ nữa là đằng khác!

Lý Quỳ kể xong chuyện xưa, thấy trên mặt mọi người đều viết hai chữ hai sợ hãi thì vô cùng thỏa mãn, nói: "Ý nghĩa cái tên "Ma Quái " của chương trình chúng ta chính là, muốn trong mười thí sinh tham gia, chọn ra một ngôi sao ma quái. Mỗi một thí sinh đều có một thân phận đặc biệt riêng, mọi người hãy tìm kiếm thông tin, khám phá thân phận thật của mình cùng ca khúc mình phải biểu diễn. Buổi biểu diễn sẽ được tổ chức vào h đêm mai, chỉ có bốn người ở đây giành được cơ hội lên sân khấu biểu diễn tiết mục của mình mà thôi. Hiện giờ, thi đấu chính thức bắt đầu, chúc mọi người may mắn."

Nhóm thí sinh có người sợ thật, có người sợ giả, đều đồng loạt đi vào phía trong tòa nhà.

Quỳnh Nhân đi rất chậm, tụt lại phía sau cùng, Miêu Triết Ngôn và Cố Mộng Mang cứ thế rập khuôn, đi theo sau cậu.

Quỳnh Nhân quay lại, bó tay hỏi: "Hai người đi theo tôi làm gì?"

Cố Mộng Tang vẻ mặt đau thương nói: "Nhờ cậu bảo vệ mạng chó của tôi!"

Miêu Triết Ngôn rốt ruột, vặn vặn nắm nắm móc khóa Dora đút trong túi quần: "Anh đại, cầu anh mang theo tôi với."

Fan hâm mộ đang theo dõi phòng trực tiếp của hai người mê mang.

[ Đây là sao?]

[ Bọn họ có quen nhau à? Người qua đường xin được giải đáp.]

[ Tôi là fan hâm mộ của Cố Mộng Tang năm năm rồi, bây giờ cũng mới biết là họ có quen nhau đó.]

[ Cảm giác hôm nay Tang Tang rất sợ hãi, trước đây anh ấy mạnh mẽ lắm mà, ôi chao.]

[ Đừng nói là chỗ này có vấn đề thật nhé.]

Cố Mộng Tang thậm thà thậm thụt hỏi: "Cậu nói thật đi, tòa nhà này, có sạch sẽ không thế?"

Miêu Triết Ngôn cũng sốt sắng gật đầu phụ họa, anh ta cảm thấy tòa nhà này vô cùng âm u.

Quỳnh Nhân nhìn một âm soa vừa bay ra khỏi cửa sổ: "Tôi nghe không hiểu, sạch sẽ gì cơ?"

Cố Mộng Tang: "Chính là cái, cái kiểu đặc biệt... Biết bay, lại còn nửa trong suốt ý."

Quỳnh Nhân ân cần nhìn hai người họ, tốt bụng đánh trống lảng: "Đây là chương trình tạp kỹ, chương trình tạp kỹ giải trí sao có thể thật sự để chúng ta tới nơi bị quỷ ám được? Huống hồ trên đời này căn bản làm gì có ma quỷ, xin hai người đừng tuyên truyền mê tín dị đoan."

Miêu Triết Ngôn cắn cắn đốt ngón tay: "Vậy sao cậu lại thở dài?"

Quỳnh Nhân: "Đói bụng, tùy tiện than thở một chút thôi."

"Thật sự không có vấn đề gì à?" Cố Mộng Tang cố xác nhận thêm một lần nữa.

Quỳnh Nhân gật đầu: "Thật."

[ Cái đệch, này là thế nào đây? Hai người bọn họ thực sự coi Quỳnh Nhân thành thiên sư à?]

[ Nick marketing té xa anh nhà này ra tí đi, đừng có bình luận ác ý.]

[ Tiểu Tang đẹp nhất nói mệt rồi.]

Ba người Quỳnh Nhân cùng nhau đi vào trong tòa nhà.

Lúc này ở các phòng phát sóng đều hiện lên thông báo nhắc nhở riêng.

Góc trên bên trái trong phòng trực tiếp của Quỳnh Nhân ghi:

Toàn bộ thí sinh đã đi vào, thi đấu chính thức bắt đầu.

Họ tên: Quỳnh Nhân

Thân phận: Huấn luyện viên Ma Quái .

Bởi vì hình thức của chương trình lần này rất đặc biệt, là hình thức phát sóng trực tiếp cùng lúc cả mười người, đồng thời cũng có màn hình phát sóng tổng hợp, đạo diễn chính là người chịu trách nhiệm thuyết minh cho khán giả.

Fan chương trình để tiện cho việc thảo luận đã lập một topic trên siêu thoại Weibo.

từ thông dụng trên Internet, là viết tắt của siêu chủ đề. Đây là một tính năng do Sina Weibo đưa ra. Những người có chung sở thích sẽ tập hợp lại với nhau để tạo thành một vòng kết nối, có thể trao đổi trực tiếp với nhau.

[ Chương trình quái dị này lại còn có cả huấn luyện viên à? Huấn luyện viên có thể làm gì, giúp thí sinh bắt quỷ sao?]

[ Vốn Quỳnh Nhân trước đó đã PR theo kiểu mê tin dị đoan rồi còn gì, có lẽ là muốn nâng cao thiết lập đi.]

[ Sao tôi lại có cảm giác cậu ta đang muốn tẩy trắng nhỉ, chuyển sang thiết lập người theo chủ nghĩa vô thần.]

[ Chả trách sao hôm nay thái độ của Miêu Triết Ngôn và Cố Mộng Tang lại là lùng như vậy, địa vị trong giới của bọn họ so với Quỳnh Nhân cao hơn nhiều mà, nịnh nọt như vậy, có phải vì đã biết cậu ta là huấn luyện viên trước rồi không?]

[ Chờ đã, mọi người không cảm thấy lạ ở đâu à? Sao Quỳnh Nhân lại có thể làm huấn luyện viên?]

[ Tôi cũng thấy rất không hợp lý! Quỳnh Nhân là huấn luyện viên, vậy thí sinh thứ mười là ai?]

[ Shit... Nghĩ kỹ lại, thực không hổ danh là Lý Quỳ!]

[ Thí sinh thứ mười đừng nói là quỷ ở trong tòa nhà kia nhé...]

[ Mị ôm hộp mì ăn liền ngốc đớ ra.]

Nhóm fan chương trình lần lượt đảo qua từng phòng trực tiếp một, xác nhận ngoại trừ Quỳnh Nhân, thân phận của tất cả những người khác đều là thực tập sinh Ma Quái, phòng phát sóng của bọn họ có cài đặt thời gian là ba tiếng, đồng thời trên màn hình có ghi họ có ba cơ hội xin trợ giúp, nhưng nút cơ hội này vẫn đang là màu xám.

Khán giả rất thông minh, lập tức phản ứng lại, cơ hội xin trợ giúp này nhất định phải đạt đủ điều kiện nào đó mới có thể mở khóa, đến lúc đó hai chữ "Trợ giúp" này mới biến thành màu đen giống như những chữ khác.

Quỳnh Nhân đi vào trong tòa nhà, nhìn hai người bên cạnh chỉ hận không thể đu luôn lên người cậu, nói: "Tôi đi bên trái, hai anh đi bên phải."

Miêu Triết Ngôn và Cố Mộng Tang tuy không muốn, nhưng lại chẳng dám nói câu phản đối, chỉ có thể tủi thân gật đầu.

Quỳnh Nhân chỉ đành nhấn mạnh thêm lần nữa: "Thật sự không có gì cả, hai người yên tâm đi. Chương trình của chúng ta là chương trình dương gian cơ mà?"

Miêu Triết Ngôn nhỏ giọng lầm bầm: "Nhưng Lý Quỳ là đạo diễn nổi tiếng âm phủ."

Một ma nữ ôm tập tài liệu đi lướt qua bên cạnh nghe thấy thế bèn trợn mắt lườm Miêu Triết Ngôn: "Người cõi âm thì làm sao hả, bộ bọn tui ăn hết gạo nhà anh hay gì? Sớm muốn gì anh cũng thành người cõi âm thôi! Xí!"

Sau đó cô nhìn sang phía Quỳnh Nhân, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi ⁰, cười tươi như hoa, ngại ngùng bẽn lẽn: "Cục cưng, quay chương trình tốt nhé. Má mi yêu con."

Quỳnh Nhân nhanh nhẹn gật đầu một cái.

Ma nữ hớn hở lướt đi.

Quỳnh Nhân lập tức rẽ sang bên trái, Cố Mộng Tang và Miêu Triết Ngôn không muốn tí nào, những cũng chỉ đành đi về bên phải.

Lý Quỳ ở phòng phát sóng trực tiếp thuyết mình: "Trong cuộc thi, ngoài huấn luyện viên thì còn một thực tập sinh bí ẩn nữa."

"Trong thi đấu, huấn luyện viên có vai trò vô cùng quan trọng. Cậu ấy sẽ có ba đặc quyền."

"Thứ nhất, huấn luyện viên sẽ tùy lúc tiến hành kiểm tra thí sinh, nếu thí sinh kiểm tra thất bại, sẽ bị khấu trừ thời gian tìm kiếm manh mối, nội dung kiểm tra sẽ do huấn luyện viên tự mình quyết định."

"Thứ hai, huấn luyện viên có thể tùy cơ nhắc nhở thí sinh về manh mối ca khúc họ phải biểu diễn, có ba lần nhắc nhở, mỗi thí sinh chỉ được nhận gợi ý một lần duy nhất.

"Thứ ba, huấn luyện viên là đối tượng duy nhất các thí sinh được xin trợ giúp, ngược lại huấn luyện viên cũng có quyền từ chối yêu cầu của thí sinh."

"Thí sinh bí ẩn này đang có mặt trong tòa nhà, nếu các thí sinh khác không thể tìm ra ai là thí sinh bí ẩn, vậy người này sẽ tự động trở thành một trong bốn người đứng đầu. Nói các khác, chính là chín thí sinh tranh đoạt ba cơ hội biểu diễn sân khấu."

Khu bình luận lập tức nổi sóng.

Thực sự không thể nghĩ ra được, Lý Quỳ quả nhiên vẫn là Lý Quỳ, cứ tưởng đây chỉ là một chương trình ca nhạc kiêm trốn thoát khỏi mật thất, không ngờ đối phương lại còn chơi trò này.

Ngoại trừ nhóm fan hâm mộ đang vì các anh giai nhà mình mà lo lắng ra, thì các khán giả thuần túy của chương trình lại hết sức phấn khích.

Trên nhóm riêng của Quỳnh Nhân trong diễn đàn thần quái Long Thành cũng có topic thảo luận mới được mở.

Tên topic vừa xem là hiểu ngay: "Click vào để xem con trai online giả làm thực tập sinh".

Trong tòa nhà này hễ phòng nào để cửa mở thì mọi người đều có thể đi vào tìm kiếm. Không mở mà có thể vào tìm thì ê kíp chương trình sẽ cố ý đánh số cho căn phòng đó, chỉ cần tìm được chìa khóa tương ứng thì có thể mở cửa đi vào.

Quỳnh Nhân là huấn luyện viên, không cần phải đi tìm manh mối, nhưng cậu vẫn phải giả vờ một chút, dù sao việc phát hiện ra người nào là huấn luyện viên cũng là một trong những thử thách của thí sinh mà.

Cậu đi vào một gian phòng, vừa đi vừa nhìn về phía bên trái, hai mắt không khỏi trợn to.

Khương Diệc Minh đang đè Hạ Hồi lên tường, bàn tay để lên eo nhỏ của đối phương, hai mắt hơi đỏ lên khàn giọng nói: "Cho cậu manh mối đã là gì, cả đời này của tôi cũng có thể cho cậu."

Quỳnh Nhân mặt không đổi sắc lội ngược trở lại.

Quá liều mạng.

Hiện giờ tạo CP làm fan service không thể chỉ phát đường thôi là được, còn phải có kịch bản hoàn chỉnh, diễn ra đủ các cung bậc cảm xúc, yêu hận tình thù, vui buồn đan xen, khiến người hâm mộ phải đau lòng kêu gào, nói bọn họ thật là real, như thế mới được tính là thành công.

Lăn, lăn ngay không có là chết.

Khương Diệc Minh lập tức đuổi theo ra ngoài, vóc dáng của cậu ta trong giới giải trí cũng được cho là cao ráo, luôn được biết đến như một model thần tượng, tục xưng vóc người được thần ban tặng.

Quỳnh Nhân săm soi nhìn mấy lượt, hoàn toàn không thể so sánh với bạn hàng xóm của cậu được.

Nhưng mà cái này cũng không thể trách Khương Diệc Minh, cho dù có đúng là vóc người được thần ban tặng thì cũng làm so sánh với thần linh thật được chứ.

"Nếu anh dám nói chuyện mình vừa thấy ra ngoài..."

Thần sắc Khương Diệc Minh trông vô cùng dữ tợn, Quỳnh Nhân khó hiểu nhìn cậu ta.

Đôi mắt đẹp quá... Khương Diệc Minh nhìn mà không giữ được bình tình, ngữ khí lập tức mềm xuống: "Chuyện vừa rồi, hi vọng anh không nói lung tung ra ngoài."

Quỳnh Nhân thấy khó hiểu từ tận đáy lòng: "Nhưng mà... Chúng ta bây giờ không phải đang phát sóng trực tiếp à?"

Cậu chỉ chỉ máy quay được đặt ở khắp mọi nơi: "Tôi cảm thấy những người nên thấy đều đã thấy cả rồi, không thể coi là tôi nói lung tung được."

[ Phụt, ha ha ha ha, cười chết ông đây rồi, Khương Diệc Minh muốn hot điên luôn, mỗi tội không được thông minh cho lắm, nóng lòng bán hủ lại thành ra bán luôn cả quần của mình đi.]

[ Tôi có qua siêu thoại CP của bọn họ nghía thử một lần, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng nói Khương Hạ là chân ái, nhà này từ thần tượng đến fan, ai cũng là diễn viên hài hết.]

[ Cái tư thế kia cùng lời thoại của cậu ta nhất định là copy lại từ trên Tấn Giang, hình như là từ bộ "Cậu ấm thật, cậu ấm giả" mà gần đây đang hot thì phải, hi vọng Khương Diệc Minh nhanh chóng thu xếp để diễn tiếp, tôi tình nguyện trả tiền để xem.]

[ Cười đau cả bụng, bạn tui còn rủ tui đi xem tiểu phẩm hài nữa chứ, cười ẻ, làm gì có hài nào xem hay hơn cái này.]

Fan của Khương Diệc Minh ở trong phòng phát trực tiếp điên cuồng đánh bình luận, muốn nhắc cậu ta Quỳnh Nhân là huấn luyện viên, đáng tiếc thực tập sinh không thể xem được bình luận.

"Cho nên..." Quỳnh Nhân nói, "Cậu có thể tránh ra không chút không? Cậu đang chắn đường đấy."

Khương Diệc Minh giận đến đỏ cả mặt: "Ở đây chỉ có mỗi anh với tôi, tôi có thể chắn được ai?"

Quỳnh Nhân nhìn một chuỗi quỷ hồn dài dằng mặc phía sau lưng đối phương, đúng là cậu không chặn người, nhưng mà cậu chặn quỷ nha.

Truyện Chữ Hay