Editor: Temo
Sau ngày sinh nhật, Tiêu Quả Quả liên tục bận rộn hơn một tháng.
Mỗi ngày, sáu giờ sáng đã vội vàng tới công ty, thường xuyên tăng ca đến mười một mười hai giờ tối, sát giờ ký túc xá đóng cửa mới gấp gáp trở về, sau khi về ký túc xá, tắm rửa xong nằm xuống là ngủ mất. Mỗi ngày, trường học công ty hai nơi cứ thế tới lui.
Có lẽ vì thật sự quá bận rộn, nên một tháng sau khi thất tình vốn phải thống khổ nhất gian nan nhất lại trôi qua trong nháy mắt như vậy.
Ngẫu nhiên suy nghĩ lại, thậm chí ngay cả status tâm trạng trên QQ, Quả Quả cũng chưa gửi nữa.
Trước giờ vẫn chỉ có một câu ‘Tôi béo, vì thế tôi tồn tại’.
Mà trong khoảng thời gian cô bận rộn này, bất kể là hiện thực hay trên mạng, ngày nào Diệp Vi cũng đều trình diễn màn ân ân ái ái.
hiện tại toàn trường đều biết đôi Kim Đồng Ngọc Nữ nổi tiếng rốt cuộc đã tu thành chính quả, hai người nghiễm nhiên thành một đôi được nhiều người ca ngợi, còn cô trong mắt người ngoài luôn luôn là cô gái mập theo đuổi Thẩm Nham, thất bại cũng là chuyện trong dự liệu, nhận được đánh giá chỉ có không biết tự lượng sức mình.
Vết phỏng trên đùi Diệp Vi vốn không nghiêm trọng lắm, hoàn toàn không tới mức chẳng thể đi nổi, có điều lại khiến Thẩm Nham cõng hơn hai tuần, sau này vì Tiêu Quả Quả đi sớm về muộn, số lần gặp được hắn càng ngày càng ít, nên coi như nhắm mắt làm ngơ.
Chẳng qua, rất rõ ràng, hôm nay vận may của cô không tốt lắm.
Gần mười hai giờ rồi, vậy mà còn hai người anh anh em em dưới lầu ký túc xá.
Thoạt nhìn tâm trạng Diệp Vi rất tốt, thấy Quả Quả còn lên tiếng chào hỏi, "Quả Quả, lại muộn nữa à?"
Tiêu Quả Quả trực tiếp không để ý cô ta.
Diệp Vi bĩu môi, khẽ xì một tiếng, "rõ ràng cậu có thể nói rõ với anh trai và gia đình là được, lại còn liều chết, cũng chẳng biết làm cho ai coi..."
Thẩm Nham đuổi theo vài bước, "Quả Quả, anh có bạn mới mở công ty, anh có thể giới thiệu em vào làm, tuy rằng công ty mới mở, nhưng ít ra sẽ không mệt như em bây giờ! Em là con gái ngày nào tăng ca đều trễ thế quá cực khổ, chưa kể còn không an toàn nữa..."
Diệp Vi nghe vậy dậm chân, rất bất mãn, sợ Tiêu Quả Quả thật sự đồng ý.
Bước chân của Tiêu Quả Quả không chậm lại chút nào, cũng chẳng xoay đầu đi thẳng lên lầu, "Chuyện của tôi, còn chưa tới lượt anh quan tâm."
Đối với sự dịu dàng của hắn, trước kia có bao nhiêu say mê, hiện tại chỉ chán ghét bấy nhiêu.
Thái độ của Tiêu Quả Quả khiến Diệp Vi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thân mật kéo cánh tay Thẩm Nham làm nũng: "anh thấy chưa, cậu ấy đối với anh như vậy, chứ đừng nói đối với em, cả ngày bày cái dáng vẻ như mọi người đều thiếu nợ cậu ấy thế, cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã, ôm mặt nóng dán mông lạnh chứ!”
Thẩm Nham khe khẽ thở dài, nét mặt thoáng mất mát, mấy ngày qua sự lạnh lùng của Tiêu Quả Quả đã tiêu hao hết kiên nhẫn của hắn, nếu nói ngay từ đầu hắn còn chút áy náy, muốn dốc hết toàn lực bù đắp, thì đến bây giờ chỉ còn lại sự mệt mỏi, có lẽ tới lúc nên buông xuống hết rồi.
"Đúng rồi, ba em nói muốn gặp mặt anh, khi nào... anh rảnh vậy?" Diệp Vi thử thăm dò một câu.
Nhìn cô gái nhỏ bé yếu ớt, vẻ mặt dè dặt, ánh mắt tràn ngập mong đợi, một lòng ỷ lại mình, trong lòng Thẩm Nham bỗng nhiên mềm nhũn, dịu dàng nói, "Còn hơn một tháng nữa mới tốt nghiệp, đợi qua đợt này, anh nhất định tự mình tới nhà thăm hỏi!"
Đầu tiên Diệp Vi nhìn hắn một cách không thể nào tin nổi, tiếp theo là vui sướng không thôi, sau đó vui vẻ nhón chân lên hôn lên môi hắn.
Phản ứng lấy lòng của Diệp Vi cuối cùng đã san bằng tia mất mát còn sót lại dưới đáy lòng hắn.
Gần đây, thời tiết ở thành phố A càng ngày càng nóng bức, mấy ngày trước còn có sinh viên ôm chăn ra phơi nắng trực tiếp làm cái chăn bị cháy toàn bộ thành tro bụi, việc này còn được lên bản tin địa phương.
Dưới sự kháng nghị của tập thể mọi người, nhà trường bèn mở hết máy điều hòa ở các nơi như sân vận động và thư viện, cung cấp nơi tránh nắng nghỉ ngơi cho sinh viên.
Vì thế sinh viên rất phấn khởi, đây không phải là ‘Nam nữ cùng lăn lộn ở ký túc xá’ trong truyền thuyết sao?
Trước đó Tiêu Quả Quả vẫn tăng ca, cho đến cuối tuần này, rốt cuộc Phương Cảnh Xán ban ơn cho cô nghỉ một ngày, trong ký túc xá thật sự nóng đến mức chịu không nổi, cô cũng dọn chăn đệm đến sân vận động.
Chăn đệm của mọi người căn bản lấy ký túc xá làm chuẩn, tuy nam nữ phân sân thể dục ra hai bên trái phải, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho mọi người ‘giao lưu’ khắp nơi, nhất là cung cấp sự tiện lợi rất lớn cho các đôi tình nhân.
Sau khi trải chiếu xong, Tống Kiêm Gia nằm trên chiếu chơi PSP, Hùng Bảo Đình cùng Diệp Vi còn có mấy bạn nam nữ khác vây quanh nhau đánh bài, Thẩm Nham cũng ở trong đó, hai tay vòng qua Diệp Vi, hai người cùng đánh một tụ, vừa nói vừa cười.
Tiêu Quả Quả trải chiếu xong, dựng bàn để laptop rồi lau mồ hôi ngồi xuống.
Tống Kiêm Gia buông máy chơi game liếc nhìn cô, "Ông chủ mày rốt cuộc lương tâm bộc phát thả mày một ngày hả! Trong khi trước đó mày còn nói ông chủ tụi mày là người tốt, chuyện này quả thực là dùng phụ nữ thành đàn ông, dùng đàn ông thành gia súc mà bóc lột đấy! nói chung tao đã biết cái gì gọi là người đẹp rắn rết! Dáng dấp đẹp trai thì có lợi gì, lòng dạ đen tối quá!"
Người đẹp rắn rết? Tiêu Quả Quả dở khóc dở cười lắc đầu, "Đừng nói nhảm, ông chủ tụi tao là người rất tốt!"
Tống Kiêm Gia đương nhiên không tin, bày nét mặt mày bị tẩy não đến mức hết thuốc chữa rồi.
Tiêu Quả Quả mở những quyển sách chuyên ngành khó hiểu và bản ghi chép chi chít chữ, có lẽ bình thường cô đã quen bận bịu, giờ cho cô nghỉ ngơi, ngược lại cả người không quen, thừa dịp lúc này tiếp tục nghiên cứu những quyển sách Phương Cảnh Xán đề cử cho cô xem.
Cùng lúc đó, mấy người ở chỗ Diệp Vi đang bàn luận xôn xao.
"Này, Diệp Vi, Tiêu Quả Quả cùng phòng với cậu đang thực tập ở tập đoàn Phương thị ư?" Có người hỏi.
"Đúng vậy!" Diệp Vi gật đầu.
"Wow! Thiệt hả! Lợi hại quá!" Mấy người chung quanh đều sôi nổi, lộ vẻ mặt hâm mộ không thôi.
Diệp Vi không chút để ý nói: "Cũng không tốt như mọi người tưởng tượng đâu, ngay từ đầu mình cũng tưởng đó là công việc tốt ngàn năm có một, rất vui mừng cho cậu ấy, ai ngờ cậu ấy thoải mái không được mấy ngày, mỗi ngày đã bận rộn như con chó! Liên tục tăng ca hơn một tháng, vất vả lắm hôm nay mới có thể nghỉ ngơi một ngày..."
Mọi người nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt lập tức thay đổi, nhất là nghĩ đến dáng người củaTiêu Quả Quả.
Có người nhỏ giọng nói: "Vài ông chủ muốn sa thải nhân viên nhưng chưa tìm được cớ, thông thường đều dùng cách này ép người ta đi..."
"Á... Khó trách..."
"Cũng phải..."
Lúc này trong lòng mọi người mới cân bằng, đều lộ nét mặt ngầm hiểu nhau.
Thẩm Nham nghe mọi người thảo luận, khe khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nét mặt Diệp Vi không biểu hiện ra, song trong lòng khoái chí gần chết, Tiêu Quả Quả, không có sự che chở của gia đình, quả nhiên mày chẳng có gì cả.
Tiêu Quả Quả đang đắm chìm trong đống sách vở nên không chú ý tới những lời thảo luận của đám người kia.
Thời gian bất giác trôi qua hơn một tiếng, Quả Quả gặp một vấn đề không hiểu lắm, tự mình cố gắng suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra, vì thế bèn bấm số gọi cho Phương Cảnh Xán.
một tháng qua, từ lúc mỗi lần Quả Quả xin chỉ giáo đều rất sợ làm phiền anh, đến bây giờ vừa gặp vấn đề bèn rất tự nhiên điện thoại hỏi anh.
Mà loại thay đổi bất tri bất giác này, chính cô hình như còn chưa ý thức được.
Nhận được điện thoại tâm tình Phương Cảnh Xán rất tốt, giống như bình thường kiên nhẫn giải đáp vấn đề của cô.
Phương Cảnh Xán nói một lúc, đột nhiên dừng lại, giọng điệu thoáng hưng phấn đề nghị: "Trong điện thoại khó nói rõ, anh đến tìm em nhé!"
"Hả?" Tiêu Quả Quả ngẩn người, "anh muốn đến trường học?"
"Ừ, chờ anh, hai mươi phút sau tới ngay."
"Alo..." Tiêu Quả Quả còn chưa kịp nói, Phương Cảnh Xán đã cúp máy.
Tiêu Quả Quả nhìn điện thoại bị cúp thở dài, ít nhiều tính tình Phương Cảnh Xán đã thành thói quen nói là làm ngay, gửi tin nhắn bảo anh mình đang ở sân vận động, sau đó tiếp tục đọc sách.
Tống Kiêm Gia còn tưởng Quả Quả đang thỉnh giáo giáo sư nào đó, cũng không để ý.
không biết trôi qua bao lâu, đáng nhẽ sân vận động ồn như cái chợ đột nhiên yên tĩnh.
Ngay sau đó là tiếng nghị luận đè nén và tiếng thét chói tai hưng phấn, âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng gần như muốn lật ngược nóc sân vận động.
Tiêu Quả Quả còn chưa biết chuyện gì xảy ra, bên hông đã bị Tống Kiêm Gia hung hăng nhéo một cái mới ngẩng đầu lên, sau đó liếc mắt bèn thấy bóng người thảnh thơi ngay cổng sân vận động cao lớn.
"Tròn Tròn, đó không phải ông chủ mày sao? Tao chỉ thấy anh ta ở trên tạp chí kinh tế tài chính, hình trên tạp chí hình như không trẻ thế đâu, có phải anh ta không đó?"
Hoàn toàn khác với sự trầm ổn xen lẫn chút trầm lắng nghiêm trang ngày thường, hôm nay Phương Cảnh Xán mặc đồ thể thao thuộc gam màu kẹo, một tay nhàn rỗi đút túi, chẳng qua vô cùng đơn giản đứng ở đấy, cả người lại giống như ánh mặt trời gay gắt mùa hè, lấp lánh đến mức khiến người ta không có cách nào nhìn thẳng.
Tiêu Quả Quả thực sự sửng sốt một lúc lâu, vì không ngờ một Phương Cảnh Xán luôn mặc gam màu tối lại có thể mặc gam màu sáng vậy, hơn nữa đặc biêt thích hợp, mê người giống như quả đào mật vừa rửa qua.
"A a a, trời ơi! Phương Cảnh Xán! Phương Cảnh Xán! Là Phương Cảnh Xán đó! Tôi không nhìn nhầm chứ?"
"Ai vậy, ai vậy?"
"Là Phương Cảnh Xán trong truyền thuyết có dáng dấp họa thủy suýt bị nhà trường cưỡng chế đuổi học, em trai của bác sĩ Phương, tổng giám đốc tập đoàn Phương thị! Kim cương vương lão ngủ chất nhất toàn thành phố đó!”
"Mẹ kiếp thiệt hay giả? Sao anh ấy chạy tới đây?"
"Hình như đến tìm người..."
"Tìm ai thế? Ở đây toàn là sinh viên mà! không phải anh ấy đã tốt nghiệp nhiều năm rồi sao? A a a anh ấy đang nhìn bên này kìa! anh ấy nhìn tôi, nhìn tôi kìa!!"
"Bớt tự kỷ đi, hình như đang nhìn Diệp Vi thì phải?"
...
Ánh mắt Phương Cảnh Xán lướt qua đám người Diệp Vi, dừng ngay trên người Tiêu Quả Quả ở phía sau bọn họ, ý cười nơi đáy mắt giống như nước hồ se lạnh dưới ánh mặt trời lăn tăn từng đợt sóng, chọc cả sân vận động thét hết tiếng này tới tiếng khác.
anh trực tiếp bước tới chỗ ánh mắt mình dừng lại, lúc đến trước mặt Diệp Vi thì thoáng dừng một chút, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt cô ta, rồi lập tức dời đến trên người Thẩm Nham.
Diệp Vi bị nữ sinh bên cạnh đùa giỡn xô đẩy một chút, lập tức phát giận liếc cô ta, cố hết sức bình tĩnh vươn tay vén tóc, trái tim sắp nhảy đến cuống họng rồi.
Mặc dù thời gian đối mặt ngắn ngủi, nhưng không hiểu sao Thẩm Nam lại lạnh cả sống lưng, giống như bị vật gì đó đáng sợ theo dõi, do đó nhịn không được nhìn thêm bóng lưng người kia, tiếp theo… chứng kiến một màn hắn không thể ngờ nổi.
Chỉ dừng một lát, Phương Cảnh Xán tiếp tục tiến lên phía trước, sau đó dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, anh đặt mông ngồi bên cạnh Tiêu Quả Quả, vừa từ bên ngoài oi bức bước vào, đầu nóng hừng hực chảy mồ hôi dán lên bờ vai se lạnh của Tiêu Quả Quả, lộ vẻ mặt thoải mái như con mèo được gãi cằm vậy.