Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
( lâu lâu phải có hình có mặc đồ đầy đủ chứ nhỉ!!)
Dụ Phong, mồ hôi nhễ nhại, cau mày, mắt nhìn xuống thân hình bé nhỏ của Tử Hân, rồi nắm lấy đôi bàn tay đang gỡ cúc áo của cô ta giật phăng ra. Anh ôm lấy eo, Tử Hân cười nhẹ nhàng, vuốt lên mái tóc và gò má của anh. Anh rưng rưng nước mắt, hôn lên trán của Tử Hân rồi hôn lên đôi môi căng mộng gợi cảm, anh không hôn sâu như khi anh yêu cô gái nồng nàng.
_ Em không nghĩ anh có thể lãng mạn như thế này đâu, anh sẽ ăn em mà...!! - Tử Hân tỏ thái độ ngạc nhiên, thách thức tình cũ.
Dụ Phong ngồi xuống ghế, mỉm cười tự nhiên:
_ Thế thì anh cũng muốn một cái combo như tình đầu của chúng ta...!!
Đúng thật, lần đầu họ lên giường với nhau, sung sướng và nóng bỏng đến kì lạ nhưng đôi bên chẳng mất đi thứ gì, trừ hơi tay của người tình vẫn luôn quanh quẫn. Tử Hân lùi ra xa, tháo đôi cao gót đỏ đô sang trọng, cô xé phần chân váy lên một chút, tháo vài ba cái cúc áo sơ mi và tô thêm ít son. Tử Hân bắt đầu phô trương những đường nét khiêu gợi, cô múa bài múa cũ mà Dụ Phong đã một thời say đắm, cô tiến lại gần, đặt mông lên " cậu bé " rồi xoa xoa theo nhịp bài múa chốc quay sang vuốt từ mang tai xuống cổ, ngực, bụng và cậu bé. Tiếp tục điệu múa, hồi sau cơ thể cả hai chẳng còn mảnh vải, Dụ Phong tiến lại khít lấy eo của Tử Hân, ẳm lên chiếc bàn dài, cả hai ngấu nghiến môi nhau. Dụ Phong hôn xuống cổ, cắn và nút hay còn gọi là hickey, tay xoa nắn cặp vú căng hồng đang mời gọi. Tử Hân uốn éo, đau nhưng rất sướng, tay ôm lấy cơ thể to con của Dụ Phong.
Vết hickey đã hằng đỏ, đối với họ là một dấu vết đẹp đẽ cuối cùng còn đối với chúng ta đó là "vết son" lãnh thổ hạnh phúc. Dụ Phong hôn xuống ngực, nhoạm lấy đầu ti mà mút, anh dùng tay nựng nựng nắn nắn cặp vú rồi dùng hai ngón tay ấn hai đầu ti kéo lại vào nhau. Cặp ngực khít lại, trương lên, Tử Hân thở gấp hồi lại rên ư ử. Cô nằm im xoa bóp cơ thể bạn tình một cách điêu luyện. Lần này mỗi người đều có thay đổi những động tác gây kích thích hơn khiến cả hai đều thích thú.
Tử Hân trượt khỏi vòng tay của Dụ Phong, tìm đến con chim của cậu ta, nó chưa thực sự đứng lên vì khoái cảm, cô ta thích thú nghịch ngợm và cười khúc khích
_ Lần này anh lại yếu thế hơn em rồi! hihi... - Bất chợt cô ta ngoạm lấy đầu khấc mút khi bao chưa mở hẳn, sâu đó dùng lưỡi tách nhẹ lớp da mỏng rồi tuột xuống, đầu khấc đỏ hỏn nhạy cảm lồ lộ ra trước mắt được Tử Hân chăm sóc khiến anh rùng mình, thở gấp. Đã bao lâu không gặp, cô ta trở nên điêu luyện và dâm đãng hơn, các ngón tay khít chặt nhanh thoăn thoắt chụp lấy con chym mà sục. Dụ Phong sung sướng, bật người ra sau xoa nựng cặp ngực, gẫy gẫy đầu nhũ hoa đang nở hồng, thúc mông mạnh hơn cho Tử Hân có thể ăn trọn cả cậu bé to lớn. Anh chịu không nổi, rên lên ư ử thế mà Tử Hân dừng lại khiến anh ta cụt hứng tức khắc.
_ Đang vui mà em sao vậy!
_ Anh không làm cho em vui, ứ ừ, không làm nữa...! - Tử Hân nũng niệu, bóp vào con chym nhạy cảm đang ấm nóng trong bàn tay.
Dụ Phong đau đớn hít hà : " Ơ anh xin lỗi, anh không dám... không dám nữa!" - cố gỡ bàn tay sắt lạnh của Tử Hân ra khỏi " của quí ". Anh ta lồm cồm quay ra sau, vào tư thế , anh ta hành động trước, tách đùi thật rộng, dùng tay dọc khu rừng bé nhỏ rồi tách các mép ra xem, dm thủy đã tráng ướt qua các bộ phận, nó đã căng lên mà anh không hề hay biết, chiếc lưỡi điêu luyện mút chùn chụt hột le bé nhỏ đang ẩn khuất sau lớp da mỏng . Hai cơ thể cọ xát, nhịp nhàng đưa nhau lên đến đỉnh điểm của dục vọng. Đột nhiên, Dụ Phong ôm chầm lấy cô từ phía sau, cả hai đã mệt, cơ thể toàn là dâm vị, anh ta thủ thỉ nhỏ.
_ Em không còn "nó" như lần trước anh đã thấy! chắc là em đã trao cho người xứng đáng hơn rồi!
_ Đúng vậy,... anh thật tình vẫn còn mơ đến nó sao? - Tử Hân đưa ngón tay quệt qua đôi môi của Dụ Phong rồi áp bàn tay ấm áp lên má.
Dụ Phong bật cười như thích thú, siết chặt Tử Hân vào lòng hơn, Tử Hân bất cũng cười theo rồi dựa vào lòng người đàn ông ấy. Nhưng không, anh ta quật cô ta ra, hôn nồng nàn một lần nữa và mĩm cười xen cả nước mắt, anh ta dùng tất cả thú tính để "đâm" con thú của anh ta vào... Tử Hân gượng cong cơ thể như bất ngờ bị xé toạt, nhắm tịt cả hai mắt, cắn chặt răng. Sau đó, Dụ Phong mạnh mẽ hơn, thúc thúc ghiềm chặt cơ thể đang đau nhói và vùng vẫy. Tử Hân sung sướng cắn lấy tay, rên rĩ không ngừng .... Sự chủ động của cả hai đã tạo nên những động tác thuần mỹ, có lẽ đêm nay, họ là người hạnh phúc nhất.
Lúc này, Viên Viên một mình trên con phố, cô ta khóc và khóc, không như những tính cách đanh đá thường ngày mà cô hất hủi anh ta nữa, cô ta trách người đàn ông khốn khiếp kia đã bỏ đi mà không nói, lại càng hận khi nghĩ rằng anh ta đang trả thù... Viên Viên trở nên lạnh lẽo và tội nghiệp ở đất lạ quê người.