Sau khi ăn sáng xong, Triệu Dương giúp dọn dẹp bát đĩa, đang định ra ngoài đi dạo thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Khổng Nguyệt gọi đến.
"Anh Dương, anh đang ở đâu?"
"Anh ở nhà, có chuyện gì vậy?"
Cô tỏ vẻ thần bí nói: “Có một bí mật động trời!"
"Bí mật gì vậy?"
Triệu Dương đoán khả năng lớn là liên quan đến Tôn Vệ Đông, nếu không thì Khổng Nguyệt đã không nói như vậy.
Chẳng lẽ là Khương Anh đã bắt đầu hành động rồi?
Anh kiên nhẫn lắng nghe.
"Khương Anh - vợ của Tôn Vệ Đông đã tố cáo với lãnh đạo của tập đoàn, nói rằng Tôn Vệ Đông đã biển thủ công quỹ, ăn chặn tiền lợi ích, bố trí tay sai trong phòng an ninh và chiếm đoạt tài sản của tập đoàn, hơn nữa còn có quan hệ nam nữ bất chính với đồng nghiệp!"
Triệu Dương sững sờ, không ngờ chuyện này lại đến sớm như vậy.
Khương Anh đã ra tay, vả lại còn hành động mạnh mẽ, đi thẳng vào vấn đề!
Dùng danh tính thật để tố cáo Tôn Vệ Đông, vậy liệu cô ta sẽ gặp nguy hiểm lớn đến mức nào đây?
Triệu Dương uống một ngụm nước và hỏi: "Sau đó thế nào, phản ứng của bên tập đoàn ra sao?"
"Đội điều tra vừa tới đây, trưởng phòng Tôn và trưởng phòng Lý đều đã bị đình chỉ công tác. Mấy ngày nay trưởng phòng Khương cũng không đến làm việc. Vừa rồi em gọi điện liên lạc mới biết chị ấy đang ở bệnh viện!", Khổng Nguyệt đáp.
Triệu Dương hỏi thêm một số chi tiết rồi cúp máy.
Sau khi do dự, anh gọi cho Khương Anh.
Không có gì ngạc nhiên khi cuộc gọi bị từ chối.
Triệu Dương không gọi lại, anh đoán chắc bên kia không tiện nghe máy.
Không lâu sau, một tin nhắn gửi đến: “Có rất nhiều người ở đây nên hơi bất tiện, chị sẽ gọi lại cho em sau”.
Triệu Dương không trả lời lại, anh châm một điếu thuốc và bắt đầu suy nghĩ về tình hình trước mắt.
Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc chắn Tôn Vệ Đông không thể thoát khỏi chuyện này.
Không biết tại sao, Triệu Dương luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
…
Buổi chiều Triệu Dương xách một giỏ trái cây vào bệnh viện.
Sợ Khương Anh không tiện nên anh đã gọi điện báo trước.
Kết quả vừa bước vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng Khương Anh than thở: “Tiểu Dương, em cũng thật là, chị đã bảo em đừng tới mà sao em vẫn tới vậy?”
"Em rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến thăm chị”.
"Em nghe chuyện bên tập đoàn rồi chứ?"
Triệu Dương không đáp mà đặt trái cây xuống và thu dọn đồ trên bàn.
Mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, bình được thay nước và thay hoa mới.
Anh đắp chăn cho Khương Anh, sau đó mới ngồi xuống.
Khương Anh chăm chú quan sát những hành động của anh, đôi mắt dần dần ướt những giọt lệ.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, cô ta cảm nhận được cảm giác ấm áp từ một người đàn ông.
Cô ta nhìn Triệu Dương chằm chằm, luôn cảm thấy người đàn ông này có sức hấp dẫn khó tả, dịu dàng, cẩn thận, ân cần và bá đạo.
Triệu Dương cầm lên một quả táo, vừa gọt vừa nói: "Chuyện lớn như vậy sao có thể không nghe thấy được chứ?"
Triệu Dương nói tiếp: “Rồi sao, Tôn Vệ Đông có tới quấy rầy chị không?"
"Buổi sáng anh ta có đến nhưng đây là bệnh viện nên anh ta cũng không dám làm gì, hơn nữa cô bạn của em cũng rất biết cách chăm sóc người khác”.
Triệu Dương cười gượng, hôm qua còn hứa sau này sẽ cố gắng tránh tiếp xúc với Thư Tình, không ngờ bây giờ lại nợ cô ta một ân tình nữa.
"Đúng rồi, Tiểu Dương, em mau đi đi, nếu lát nữa Tôn Vệ Đông mà gặp em thì sẽ rất khó giải thích”.
Triệu Dương tỏ vẻ chẳng sao đâu: “Gặp thì gặp thôi, không phải lần trước chúng ta đã nói rồi sao, một khi chị và Tôn Vệ Đông trở mặt với nhau thì em sẽ bảo vệ chị?"
"Chị đổi ý rồi, em đừng xen vào chuyện này, đây là việc riêng của chị và Tôn Vệ Đông”.
Triệu Dương không hiểu lắm: “Không cho em xen vào sao?"
"Ngốc lắm, chị không muốn em đắc tội với Tôn Vệ Đông, chị là phụ nữ nên anh ta cũng chẳng dám làm gì chị đâu, em tuyệt đối đừng xen vào chuyện này”.
Triệu Dương cảm động, càng thêm kiên định nói: "Chị Khương, chuyện của Tôn Vệ Đông sao lại không liên quan đến em chứ, em đi rồi thì chị phải làm sao?"
"Chị tự giải quyết được”.
Hai người tranh cãi một lúc lâu, Triệu Dương vẫn không chịu đi, anh không có mục đích gì khác mà chỉ suy nghĩ đơn giản là muốn giữ lời hứa bảo vệ Khương Anh và không thể hèn nhát chạy trốn như vậy được.
Khương Anh cắn môi nói: “Em thật sự không rời đi à?"
"Không đi!"
Cô ta bảo Triệu Dương rời đi cũng là vì muốn cảm ơn Triệu Dương đã chăm sóc cho mình hai ngày qua.
Giờ Triệu Dương như vậy khiến cô ta rất cảm động, sau này chắc chắn cô sẽ đối xử tốt với cậu em trai này.
Đang suy nghĩ miên man, bên ngoài có người gào lên: "Đồ đàn bà đê tiện, tao đang nghĩ sao mày lại muốn liều chết với tao, hóa ra là mày đang nuôi trai bao!"
Giọng nói không nhỏ, không chỉ có Khương Anh sững sờ mà mấy bệnh nhân trong phòng cũng bị đánh thức.
Cô ta vội vàng đẩy Triệu Dương và nói: “Tiểu Dương, em mau đi đi”.
Tôn Vệ Đông bước tới, chặn cửa lại và nói: "Đi? Đi đâu? Đôi gian phu dâm phụ, hôm nay ông đây ôm cây đợi thỏ suốt một ngày cuối cùng cũng đợi được thằng ranh mày”.
"Giữ mồm miệng sạch sẽ chút đi, Khương Anh là chị gái tôi”.
Triệu Dương chậm rãi đứng dậy, không hề sợ hãi, đáp.
"Tình chị em à? Mẹ kiếp, đôi nam nữ chó má, bọn mày ở bên nhau từ khi nào?"
Quan sát tỉ mỉ hơn, đột nhiên hắn phát hiện có gì đó không đúng lắm: “Mày là ai, sao tao thấy mày hơi quen?"
"Đội trưởng Tôn đúng là mau quên, lần trước tôi đã làm lỡ việc tốt của anh trong phòng tài vụ, anh quên nhanh thế sao?"
Triệu Dương không giấu giếm, vì anh đã quyết tâm can thiệp vào chuyện của Khương Anh nên cũng sẽ trở mặt với Tôn Vệ Đông.
Bây giờ đã gặp thì không cần trốn tránh nữa.
Vả lại, mâu thuẫn giữa anh và anh em nhà họ Tôn đã có từ lâu, cũng không cần khách sáo với Tôn Vệ Đông.
"Lại là mày!"
Sau lời nhắc nhở của Triệu Dương, cuối cùng hắn cũng nhớ ra.
"Tao nhớ ra rồi, mày tên là Trương Vũ, bạn trai của Liễu Nhiên!"
Lúc này, Tôn mập cũng đi vào trong, hoảng hốt nói: "Anh họ, Trương Vũ gì chứ, tên khốn kiếp này là Triệu Dương mà em đã nói với anh!"
"Triệu Dương?"
Tôn Vệ Đông sửng sốt, sau đó mới hiểu.
Buổi sáng hắn đến gặp Khương Anh và muốn thuyết phục cô ta hòa giải, đưa tiền hoặc ly hôn đều được, miễn là đừng tiếp tục làm lớn chuyện.
Bởi vì hắn thực sự không biết bao nhiêu năm qua Khương Anh đã cất giấu bao nhiêu chứng cứ phạm tội của hắn.
Không nằm ngoài dự đoán, cuộc thương lượng lúc sáng đã thất bại.
Điều kiện của Khương Anh rất đơn giản, hắn phải đồng ý ly hôn và tay trắng ra đi, hai là từ chức ở Hoa Khoa.
Hai điều này hắn đều không làm được.
Nhiều năm làm vợ chồng, tài sản của hai người cộng lại không ít, hơn nữa phần lớn đều nhờ công lao của hắn, tại sao lại phải trắng tay rời khỏi nhà?
Nếu không có Tôn Vệ Đông thì bây giờ Khương Anh nhiều nhất cũng chỉ là một tổ trưởng nhỏ bé trong văn phòng công ty quản lý tòa nhà.
Còn về việc từ chức thì càng không thể.
Mặc dù chỉ là trưởng phòng an ninh nhưng trên thực tế, hắn có quyền lực rất lớn, chỉ riêng đám đàn em trong vài khu dân cư của công ty quản lý tòa nhà đã hơn hai trăm người.
Chưa kể những lợi ích vô hình mà hắn có được, chỉ riêng tiền lương hàng năm đã lên đến tiền triệu.
Có thể nói, một khi rời khỏi Hoa Khoa thì hắn chẳng là cái thá gì nữa.
Lúc bị đình chỉ công việc, Tôn Vệ Đông còn cảm thấy kỳ lạ, Khương Anh vẫn nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, tại sao đột nhiên lại trở mặt với hắn?
Do lần trước hắn ép Khương anh làm chuyện đó với Tôn mập theo kiểu hai chơi một sao?
Chắc không phải vậy.
Vốn dĩ hắn còn đang băn khoăn, nhưng bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra chuyện này là vì cô ta cấu kết với Triệu Dương.
Tôn Vệ Đông nổi giận đùng đùng, muốn đánh Triệu Dương một trận rồi nói tiếp.