Một lúc lâu sau, Mạnh Kiều mới hỏi: “Lúc nào đi? Chuyển đi đâu?”
Triệu Dương không giấu cô ta: “Hôm nay, tạm thời sẽ về nhà cũ ở Giang Bắc, sau này thì vẫn chưa nghĩ tới”.
“Về Giang Bắc?”
Mạnh Kiều biết quê Triệu Dương ở Giang Bắc, nhưng vì sao lại đột ngột chuyển về đó?
Cô ta nghĩ đến hai khả năng.
Một là hai người họ chia tay, hai là Triệu Dương đến ở rể nhà họ Tô và anh định chuyển đến dinh thự nhà họ Tô.
Bất kể là suy đoán nào, cô ta cũng chưa thể chấp nhận ngay được.
Mạnh Kiều ngẫm nghĩ, lát sau mới lo lắng hỏi: “Vậy anh và Tô Linh...”
Triệu Dương biết tâm tư của Mạnh Kiều, chậm rãi nói: “Cô ấy về đó cùng tôi”.
Cô ta ngạc nhiên hỏi lại: “Về cùng anh?”
Hai người không chia tay, hơn nữa quan hệ lại có bước tiến, Triệu Dương lại thực sự đưa cô chủ nhà họ Tô về nhà mình?
Mạnh Kiều phải mất một lúc mới tiếp nhận nổi thông tin này.
Tâm trạng cô ta hơi phức tạp, đáng lý mối quan hệ của hai người tốt đẹp thì nên mừng cho Triệu Dương mới phải, nhưng cô ta cũng không hiểu vì cớ gì mà trong lòng lại cảm thấy mất mát.
Mạnh Kiều cố gắng giữ bình tĩnh, tỏ vẻ đùa cợt nói: “Tôi còn đang không hiểu sao dạo này anh lại né tránh tôi. Đây là chuyện tốt, cần gì phải giấu tôi. Lẽ nào tôi ngăn cản anh được sao?”
Triệu Dương giải thích: “Có giấu gì đâu, chuyện này hai ngày nay mới quyết định được, lúc trước đang định thuê nhà”.
Mạnh Kiều nghe ra điều khác lạ: “Có phải người nhà họ Tô gây khó dễ cho anh không?”
Cô ta cảm thấy suy đoán này tương đối hợp lý, nếu không phải như vậy thì hai người đang ổn định sao phải chuyển nhà.
“Thôi, không nói chuyện này nữa, tôi đến đây để chào chị, đồ đạc đã thu dọn xong hết rồi”.
“Nhanh vậy sao, hôm nay chuyển luôn ư?”
Mạnh Kiều vốn đã có chút oán giận, lúc này lại chẳng biết nên nói gì.
Cô ta rất ít khi đến Giang Bắc, ngay cả đối tác cũng không có.
Triệu Dương chuyển đến đó càng bất tiện, công việc của Đế Uyển còn khó đảm đương, làm gì có thời gian dành riêng cho cô ta chứ?
“Ừ, hôm nay chuyển đi”.
“Sau này chúng ta còn có thể gặp nhau không?”
“Đâu phải sinh ly tử biệt gì, công việc của tôi vẫn liên quan tới bên này, Tôn mập muốn tống cổ tôi đi đâu có dễ dàng đến thế”.
“Thật à?”
Triệu Dương bị cô ta chọc cười: “Lừa chị làm gì? Với lại, Thiên Châu lớn như vậy, bắt xe đến đó cũng mất hơn nửa tiếng thôi”.
“Nói thì đơn giản! Ở gần mà gặp mặt anh còn khó, xa như vậy chẳng lẽ anh lặn lội về thăm tôi?”
“Nghe chị nói kìa, tôi là kiểu người đó sao?”
Mạnh Kiều ngưng đùa cợt: “Thôi, sau này có cơ hội thì đến gặp tôi”.
Triệu Dương gật đầu, xoay người rời đi.
Mạnh Kiều dõi theo bóng lưng anh, lời đến khóe môi nhưng kìm lại không nói ra.
...
Tầng dưới của căn nhà cũ.
Hai hàng cây xanh bên đường tươi mát, các cô các chú chen nhau đứng dưới bóng râm.
Đây đều là hàng xóm ở khu dân cư, bà Triệu cũng có mặt trong đám đông.
Lần trước bà thuận miệng nhắc đến một câu, hai ngày sau, hàng xóm láng giềng đều biết cậu út nhà họ Triệu sắp về, còn dẫn theo cả bạn gái.
Nghe tin Triệu Dương quay về, một đám cô dì chú bác bàn tán xôn xao.
Thằng nhóc này khá lắm, từ nhỏ đã nổi danh là bá vương của phố, có hẳn một đội theo đuôi.
Suốt ngày bày trò nghịch ngợm, không trèo cây mò tổ chim thì lại lội sông bắt cá nghịch bùn, bày không ít trò.
Nay làm vỡ kính nhà này, mai lại dùng keo bịt lỗ khóa nhà khác.
Vậy mà vẫn luôn là con cưng của bà Triệu, trước giờ chưa từng bị ăn đòn.
Đứa trẻ nhà khác mà nghịch ngợm phá phách như vậy có khi đã bị đánh lên bờ xuống ruộng rồi, Triệu Dương lại chẳng bị sao cả.
Cho dù gây ra chuyện lớn cũng có người lớn nhà họ Triệu chống lưng, tóm lại không thể làm gì được đứa nhóc này.
Lúc lên trung học, anh còn lăn lộn cùng lũ trẻ hư hỏng ở khu phố một thời gian.
Trốn học, hút thuốc, chơi game, đánh bida, có thể nói, trừ chuyện yêu sớm thì tất cả những trò nổi loạn ở độ tuổi đó đều đã thử hết rồi.
Hàng xóm láng giềng nhắc nhở bà Triệu biết bao lần, nói nếu không nghiêm khắc dạy dỗ thì cẩn thận Triệu Dương sẽ rơi vào con đường xấu.
Nhưng bà Triệu chẳng hề để tâm.
Tận đến khi tốt nghiệp phổ thông, phụ huynh nhà khác đều tạo dựng quan hệ, lót đường để con vào được trường đại học lớn, khó khăn đến đâu cũng chạy vào được một trường đại học, hoặc cao đẳng nghề.
Bà Triệu kiên trì đưa Triệu Dương đi lính, đi liền năm năm.
Hàng xóm xung quanh, có người nói bà Triệu nhẫn tâm, có người lại bảo bà Triệu bất công, trước nay bà không thèm để ý.
Quân đội tựa như lò luyện thép, khiến một người thay đổi triệt để.
Vì vậy mà thi thoảng Triệu Dương được về nhà, lần nào cũng thay đổi đến chóng mặt.
Một hàng xóm hỏi: “Bà Triệu, hôm nay con trai út nhà bà về à?”
Tâm trạng bà Triệu khá tốt: “Đúng vậy”.
Người này cảm thán: “Sau này bà được hưởng phúc rồi, con cả có công việc ổn định, hôm nay con út lại đưa con dâu về, sau này không cần lo lắng nữa”.
“Con cháu đều có phúc riêng, mấy đứa nhà bà không phải cũng rất tốt đó sao?”
“Tốt gì chứ, suốt ngày bận bịu tăng ca, cả tháng gặp không nổi mấy lần, bây giờ còn chưa có người yêu nữa!”
Bà Triệu khiêm tốn nói: “Nhà chúng tôi vẫn chưa xem tuổi, chỉ đang là bạn bè thôi, có thành hay không còn chưa biết được”.
Có người ngạc nhiên nói; “Ôi, bà Triệu này, vậy thì bà phải cẩn thận chút, nghe nói khu này chúng ta sắp quy hoạch, cô gái này… không phải vì căn nhà mới đến đấy chứ?”
Lại có người hùa theo: “Rất có thể đó, đúng rồi, cô gái này là người ở đâu? Không phải người Thiên Châu chúng ta à?”
Lập tức có người tiếp lời: “Chắc không phải người Thiên Châu, nếu là người Thiên Châu chúng ta, sao có thể chưa cưới xin đã đến nhà ở được?”
Nhịp sống ở phố cổ chậm rãi, người lớn tuổi rảnh rỗi không có việc gì làm, ngoại trừ bàn tán chuyện công việc thu nhập, thì lại nói đến chuyện kết hôn của con cái.
Lúc trước Triệu Dương là quân nhân, bộ quân phục đặc biệt chói sáng mang đến cho bà Triệu không ít cảm giác hãnh diện.
Bây giờ anh xuất ngũ, đương nhiên có người muốn xoi mói.
Nhưng bà Triệu không hề để tâm, cũng chẳng thích khoe khoang: “Thôi, mọi người nói chuyện nhé, tôi về thu dọn chút, có khi sắp về tới nơi rồi”.
Chờ bà đi xa, một nhóm các dì lại tụ lại bàn tán chém gió.
“Thấy chưa, đây là có tật giật mình!”
“Tôi đoán là tìm được con dâu ngoại tỉnh, xấu hổ nên không nói, vì vậy mới bảo cả hai còn là bạn”.
“Chắc chắn là thế, tôi nghe nói Triệu Dương xuất ngũ sớm, sau khi ra ngoài ngay cả công việc còn chưa có, giờ đang làm bảo vệ cho một khu biệt thự của mấy người giàu có”.
“Bà nói gì cơ, làm bảo vệ á? Vậy thì phải rồi, điều kiện như vậy, có cô gái nào trong vùng lại vừa ý cậu ta được chứ?”
“Cũng phải, nếu không có căn nhà làm điều kiện, có lẽ đến cả người yêu còn chẳng tìm được”.
“Thằng nhóc Triệu Dương này từ nhỏ tôi đã nhìn ra nó không làm nên trò trống gì, bà xem đi, đây còn không phải là về nhà ăn bám à, may là lúc trước không giới thiệu con gái cho cậu ta!”
Lúc Triệu Dương còn trong quân ngũ, rất nhiều cô bác trong khu dân cư muốn giới thiệu con gái mình cho anh.
Anh từ chối tất cả, không một ngoại lệ.
Khi đó trẻ tuổi cao ngạo, đến giờ phong thủy thay đổi, một đám cô bác lại giậu đổ bìm leo, tự an ủi bản thân.