Đấu tay không đòi hỏi sự bùng nổ của sức mạnh cơ thể và sự phối hợp linh hoạt các động tác tay chân.
Trước giờ Triệu Dương đều không giỏi đối kháng, những thứ học được trong quân đội không phải kiểu kỹ năng chiến đấu thông thường.
Từ khi về Thiên Châu rất hiếm khi anh chịu thiệt, chẳng qua là vì anh chỉ đánh nhau với người bình thường.
Còn cao thủ đấu tay đôi hạng tám mươi cân trước mặt, nếu so sánh động tác di chuyển, đòn đánh thì tỷ lệ thắng của anh không quá ba mươi phần trăm.
Nhưng nếu là đòn trí mạng, Triệu Dương dám bảo đảm, trong vòng ba phút có thể hạ gục đối phương.
Mặc dù hôm nay hành động A Quân không minh bạch, mục đích cũng không đơn thuần.
Có điều Triệu Dương không có ý ra tay quá hung ác.
A Quân chẳng là gì cả, nhưng sau lưng ông ta có dì Mai, có câu “đánh chó phải ngó mặt chủ”.
Hôm nay nếu làm căng thì chỉ khiến mâu thuẫn với dì Mai càng thêm sâu, chuyện này không khỏi lợi bất cập hại.
Bằng không, đánh không lại anh có thể chạy.
Ngu ngốc ở lại để bị bao vây, tính làm anh hùng chắc?
Anh không ngốc đến vậy.
Nhưng tình hình lúc này, rõ ràng lại ngoài dự đoán của Triệu Dương.
Kẻ này định chơi xấu!
Bên kia A Quân cũng phát hiện có điểm bất thường, muốn nhắc nhở nhưng lời sắp nói ra miệng lại kìm nén.
Đương nhiên ông ta muốn Triệu Dương biến mất khỏi Thiên Châu, nhưng bởi vì đủ loại băn khoăn, suy đoán nên chưa tự mình ra tay.
Một mặt là vì lý lịch của Triệu Dương vẫn là một ẩn số, bao nhiêu lần điều tra vẫn chưa có kết quả.
Chuyện này tựa như tảng đá đè trên ngực ông ta, tạo ra áp lực không nhỏ.
Mặt khác, dẫu sao Triệu Dương cũng là người đàn ông Tô Linh vừa ý, ông ta không muốn vì chuyện này mà đối đầu với cô chủ.
Bây giờ có người sẵn sàng làm điều này thay ông ta thì đúng là chuyện tốt.
Sau đó, ông ta tất nhiên sẽ có biện pháp thu dọn tàn cuộc sạch sẽ.
Theo thói quen làm việc của dì Mai, chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì đều không thành vấn đề.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tìm được trợ lực từ bên ngoài để xử lý Triệu Dương!
Vừa nghĩ tới đây, bên kia Triệu Dương đã có hành động, anh nâng khuỷu tay, dồn lực, nắm đấm biến thành hai ngón tay, đâm thẳng vào mắt đối phương!
Đại Binh cười nhếch mép, lộ ra mấy phần khinh thường, đồng thời nghiêng đầu tránh, tốc độ hai nắm đấm tăng lên không ít.
Triệu Dương không hề tránh né, tựa như dốc toàn lực liều lĩnh, hai ngón tay thoắt ẩn thoắt hiện, tiến công chớp nhoáng.
Con ngươi của Đại Binh trừng lớn, thần kinh căng như dây đàn.
Hắn không ngốc, năm mươi nghìn tệ còn chưa đủ để hắn liều lĩnh bất chấp hậu quả mà làm việc cho nhà họ Tô.
Sở dĩ muốn đánh nhanh thắng nhanh là do tình cảnh ép buộc, bị Triệu Dương dồn vào hoàn cảnh rối loạn.
Những lần đối kháng trước đây, hắn ta luôn chiếm ưu thế, chịu được áp lực vượt xa người bình thường.
Không giống lần này, thắng bại chỉ định đoạt trong chớp mắt.
Đánh nhau chẳng qua là so nghị lực, sức bền và khả năng chịu đòn.
Triệu Dương đối với hắn mà nói tựa như lò xo, lại giống bông vải, bất kể hắn ta dùng bao nhiêu sức lực cũng đều bị anh phá bỏ.
Đánh không bẹp, đè không nát.
Mặc dù thấy khá hỗn loạn, kỳ thật lại không chịu bất cứ cú đánh hay thương tích nào.
Vừa tấn công vừa phòng thủ, thế trận nhìn có vẻ đã phân định rõ ràng nhưng thật giả lại lẫn lộn.
Sau một hồi tấn công, thể lực của hắn nhanh chóng cạn kiệt, mà sức Triệu Dương lại không thấy tiêu hao quá rõ.
Không nhìn ra sức chịu đựng của Triệu Dương lại mạnh hơn hắn rất nhiều, thật đáng kinh ngạc.
Đôi mắt của anh cũng vậy, kể từ thời khắc bắt đầu giao đấu không hề chệch hướng hay dao động, khả năng tập trung thật đáng nể!
Hắn chưa từng gặp trường hợp thế này.
Hắn ra đòn càng lúc càng hiểm là muốn ép Triệu Dương cứng đối cứng với hắn để nhanh chóng kết thúc trận đấu này.
Kết quả thật không ngờ, Triệu Dương căn bản không tuân theo.
Không cứng rắn đối đầu, cũng không phòng thủ mà đánh theo kiểu ăn miếng trả miếng.
Sức lực từ nắm đấm của hắn không nhỏ, bị cuốn theo áp lực lại càng thêm ác liệt.
Tương tự như đòn đánh đấm trong quyền anh, chỉ cần bị trúng đòn thì tuyệt đối không hề dễ chịu.
Nhưng Triệu Dương dường như không thèm để ý.
Đối đầu với một cú đấm mạnh mẽ của hắn, anh lại dùng hai ngón tay đâm thẳng vào mắt hắn!
Tuy Đại Binh có tự tin.
Nhưng hắn không muốn đánh cược, cũng cược không nổi.
Dựa vào ưu thế, hắn vặn nắm đấm, hướng về phía cánh tay Triệu Dương.
A Quân quan sát từ xa thấy Đại Binh đổi đòn đánh, đầu tiên khá sửng sốt sau đó liền chửi một câu ngu ngốc!
Triệu Dương đang chờ đợi giây phút này, chiến đấu với kẻ mạnh hơn là phải nhẫn nại đợi thời cơ.
Đại Binh nhận ra mình bị lừa, đáng tiếc là đã muộn.
Lần đầu tiên trong cuộc chiến hắn bị trúng đòn.
Một tiếng “Rầm” vang lên
Cơ thể như bị xe lửa tông trúng, cả người bay xa nửa mét.
Thời khắc này chênh lệch trong trận chiến lộ rõ, không chờ đối phương điều chỉnh tư thế, Triệu Dương thở dốc, nắm bắt cơ hội đối phương bị đánh bay lên, người đã gần tiếp đất.
Anh mượn lực bả vai đập thẳng lên ngực đối phương.
Cơ mặt Đại Binh co giật, khóe miệng cũng co rúm lại.
Dưới cơn đau, hai nắm đấm của hắn vùng vẫy điên cuồng!
Sai một li đi một dặm, lúc này hoảng loạn lại càng lộ rõ nhiều điểm yếu.
Triệu Dương hung hăng đấm một cú, cùng vài tiếng kêu nghẹn trong lồng ngực, cả người đối phương nặng nề ngã xuống đất.
Phản ứng của Đại Binh cũng không tồi, chịu đựng cơn đau, lúc này ưu điểm về thể lực của hắn cũng phát huy tác dụng.
Hắn lấy đà nhanh chóng lùi về sau, khuỵu gối chống đỡ cả người trên mặt đất.
Dù trông khá nhếch nhác nhưng vẫn không để Triệu Dương có cơ hội đến gần.
Trong lúc thở dốc, hắn không ngừng gào thét: “Giúp tôi!”
Mấy vệ sĩ nhà họ Tô nghe lệnh, rời khỏi vị trí xông đến chỗ Triệu Dương.
Gần như cùng lúc, Triệu Dương xoay người nhẹ nhàng nhanh lẹ tránh thoát tấn công của vài người.
Anh nhấc chân lên lần nữa và lao đến chỗ A Quân.
Không một lời khách sáo, anh một đấm thẳng vào yết hầu của ông ta.
A Quân thầm mắng và chống tay xuống đất tránh né.
Đột nhiên phát hiện Triệu Dương như biến thành một con người khác.
Đòn đánh sắc bén, mỗi cú đấm đều không có kẽ hở.
Mấy kẻ phía sau cũng đồng thời ra tay giúp đỡ.
Bên lôi bên kéo, vốn dĩ là vòng tròn chặt chẽ liền xuất hiện khoảng trống.
Triệu Dương nắm lấy cơ hội, thoát ra từ kẽ hở.
Khi bọn họ phát hiện bị lừa sắc mặt đều thay đổi, dường như bị biến thành khỉ trong rạp xiếc.
Có người cảnh cáo: “Tên họ Triệu kia, có ngon thì đừng chạy!”
Lại có người tiếp lời: “Sợ cái gì? Có đáng mặt đàn ông không?”
Từ Tam không phục cũng mắng: “Ỷ đông hiếp ít thì hay lắm à? Giỏi thì ra đấu tay đôi”.
Bên kia liền đáp lại: “Đấu tay đôi cái con khỉ”.
Triệu Dương kéo Từ Tam lại: “A Quân, nể mặt dì Mai, tôi không muốn đối đầu với người nhà họ Tô nhưng ông cũng đừng ép tôi”.
A Quân cười khẩy: “Ép cậu? Triệu Dương, cậu tự đánh giá mình quá cao rồi đó?”
Triệu Dương mở tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc cúc màu đen.
A Quân vô thức sờ lên cổ áo, chiếc cúc áo trên cùng đã không cánh mà bay.
Đột nhiên sắc mặt ông ta khó coi, sống lưng lạnh toát.
Trong lòng ông ta biết mình không giữ chân Triệu Dương được, nhưng nếu cứ vậy mà thả cậu ta đi thì biết ăn nói thế nào với dì Mai?
Đang do dự thì từ xa lại có tiếng bước chân truyền đến.
Đám vệ sĩ nhà họ Tô cúi đầu đứng im tại chỗ, chỉ có A Quân tiến lên đón tiếp.