Triệu Dương ngẫm nghĩ rồi nói: “Còn bên đội bảo vệ thì sao? Bên đó có gây rối gì không?”
Vương Như Nguyệt xoa trán: “Tất nhiên có ảnh hưởng, mấy người thân cận của Mã Cương cũng bị dẫn đi, nói là hỗ trợ điều tra. Kế toán của bộ phận tài chính cũng bị dẫn đi theo, không biết có bao nhiêu người bị bắt, bây giờ người ở quán đều hoảng loạn”.
Ban đầu cô cũng không ngờ sự việc sẽ bị tác động lớn đến vậy.
Kèm theo đó, người trong quán không có tâm trạng làm việc, lời đồn lan đi khắp nơi nên việc kinh doanh càng ngày càng tệ.
Triệu Dương cố gắng giúp cô phân tích tình hình trước mắt: “Chị Như Nguyệt, vậy chị có nghĩ đến nguyên nhân chưa?”
Vương Như Nguyệt lắc đầu, dạo này cô bận đến sứt đầu mẻ trán, phải giải quyết quá nhiều việc không thể phân thân.
“Trước đây khi chị chưa tiếp quản, em đoán tay chân của Mã Cương không trong sạch. Người của đội bảo vệ, từ trên xuống dưới e là đã chiếm không ít lợi lộc, thậm chí có thể có gian dối mà chị không hay biết!”
“Vậy phải làm thế nào?”
Vương Như Nguyệt cũng hoảng hốt, mặc dù trước đây chưa từng kinh doanh quán karaoke lần nào nhưng trải qua một thời gian tìm hiểu, cô ít nhiều gì cũng biết được vài thứ.
Có vài thu nhập trong quán không được sạch sẽ, không phải là phạm pháp mà là nằm giữa cái thiện và cái ác, có thể nói là lách luật.
Không ai truy xét, vậy thì mọi người đều không chịu thiệt gì, cứ im hơi lặng tiếng kiếm tiền thôi.
Nhưng nếu bị người khác phát hiện thì là rắc rối lớn.
Đặc biệt người đứng tên của Huy Hoàng là cô, Mã Cương không thoát được thì Vương Như Nguyệt cũng không tránh được có liên quan.
“Chị Như Nguyệt, chuyện này phải xem chị định làm thế nào”.
Vừa nghe Vương Như Nguyệt không hiểu ý anh nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại: “Ý của em là chuyện này còn có thể thương lượng sao?”
Triệu Dương gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù chuyện bắt cóc Thư Tình là ý muốn trả thù nhất thời của bọn bắt cóc nhưng cũng liên quan trực tiếp tới Mã Cương, thế nên chuyện này không đùa được”.
“Ý em nói là… Thư Tình?”
“Đúng vậy, quan trọng là phải xem thái độ của đương sự!”
“Vậy ý của em là?”
Triệu Dương bật cười: “Không phải là ý của em mà là ý của chị! Chị Như Nguyệt, nếu chị còn muốn giữ Mã Cương lại thì em sẽ ra mặt gặp Thư Tình nói chuyện giúp chị”.
Có vẻ như Vương Như Nguyệt đang suy nghĩ điều gì đó, cô cũng vừa tiếp quản việc kinh doanh của Huy Hoàng nên chưa hiểu hết mọi thứ.
Nhất là khoảng thời gian này quan hệ với Mã Cương ngày càng tệ, cô càng cẩn thận xử lý công việc hơn.
Trong tình trạng kinh doanh ngày càng tệ, cô có thể ứng phó được nhưng cô vẫn lo lắng Mã Cương sẽ giở trò sau lưng.
Nếu Mã Cương có thể thật lòng giúp đỡ cô, vậy thì quá tốt, người này vẫn có chút năng lực.
Nhưng nếu Mã Cương còn giống như trước, ăn cây táo rào cây sung thì không thể giữ người này lại.
Thật ra ý nghĩ ban đầu của cô là muốn gọi Triệu Dương đến giúp.
Thứ nhất là vì anh chịu khó và cô cảm thấy yên tâm.
Thứ hai, cô cũng có thể thấy được Triệu Dương là một người rất có năng lực, có thể ứng phó với mấy rắc rối của quán karaoke như thế này.
Sở dĩ tình hình hiện giờ không tốt, chẳng qua là thiếu mất một cơ hội cho anh thể hiện khả năng của mình mà thôi.
Một khi cho anh cơ hội, vượt trội hơn người chỉ là vấn đề thời gian.
Cô sẵn sàng cho anh cơ hội này, thậm chí có thể cho anh điểm xuất phát cao hơn.
Nhưng hình như Triệu Dương không đặt nặng vấn đề này nên cô cũng không ép buộc anh.
Thấy Vương Như Nguyệt hiểu ý của mình, Triệu Dương lại nhắc nhở: “Nếu chị không muốn giữ lại Mã Cương, vậy nhân lúc còn sớm hãy đuổi anh ta đi!”
Vương Như Nguyệt biết rõ lợi và hại trong đó nhưng cô vẫn không biết phải làm sao: “Chị không có ý kiến, Tiểu Dương, em giúp chị nghĩ thử xem”.
“Em nghĩ có thể giữ Mã Cương lại, có chút dã tâm cũng không phải là chuyện xấu. Chỉ cần có thể biết cách khống chế thì sẽ giỏi hơn một tên vô dụng”.
“Nhưng bác sĩ Thư có đồng ý hòa giải không?”
Vương Như Nguyệt cũng nghiêng về cách giải quyết này nhưng nhất thời không biết nên làm sao.
Chỗ khó nhất trong chuyện này là làm thế nào để thuyết phục được Thư Tình.
Về phần làm sao để thu phục được Mã Cương thì đối với cô mà nói lại là chuyện khá đơn giản.
Nhất là ở thời đại này, lúc người ta đắc ý rồi tặng thêm đồ thì nhiều nhưng giúp đỡ lúc người ta gặp khó khăn thì lại ít.
Nếu cô không giúp đỡ, Mã Cương chắc chắn phải vào tù, đến lúc đó sự nghiệp và gia đình đều sẽ bị hủy hoại.
Triệu Dương biết cô lo lắng: “Chị không cần lo bên Thư Tình đâu, em đi gặp cô ấy. Chỉ cần Thư Tình không truy cứu nữa thì có thể bảo lãnh Mã Cương ra ngoài. Chuyện còn lại, em nghĩ chắc chị Như Nguyệt có thể làm được nhỉ?”
Vương Như Nguyệt vội gật đầu: “Vậy thì quá tốt rồi”.
Dứt lời, cô bỗng cảm thấy không đúng lắm: “Không đúng, thằng nhóc này, chẳng phải trước đây em nói em và bác sĩ Thư chỉ là bạn bè bình thường thôi sao? Sao em có thể nắm chắc được chuyện này thế?”
Triệu Dương thấy không giấu được nữa, Vương Như Nguyệt lại chẳng phải người ngoài nên anh giải thích đơn giản quan hệ giữa hai người.
Nghe xong, Vương Như Nguyệt than thở: “Vẫn còn bồng bột!”
Triệu Dương cái hiểu cái không: “Chị có ý gì?”
“Chị nói bác sĩ Thư đó vẫn quá ngốc! Nếu chị là cô ấy, ở tuổi này gặp được người đàn ông như em chắc chắn sẽ giữ chặt lấy, còn có thể buông em ra sao? Nằm mơ đi!”
“Chị Như Nguyệt, em không dám nhận lời khen này của chị đâu!”
“Em nhìn xem, chị dám đảm bảo chắc chắn hiện giờ bác sĩ Thư đã hối hận lắm rồi!”
Triệu Dương không đáp lời, tốt thì sao chứ, chia tay cũng đã chia rồi, có lẽ duyên phận của hai người chỉ đến đó.
Vương Như Nguyệt như nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, đợi có thời gian em sắp xếp một chút, chị muốn mời bác sĩ Thư một bữa. Nếu không phải vì giúp chị thì cô ấy cũng không đến nỗi gặp phải rắc rối này”.
“Không thành vấn đề”.
Cô bỗng lắc đầu: “Khoan đã, không đúng, bác sĩ Thư làm như vậy không phải là giúp chị mà là vì giúp em, có lẽ em mới là người nên mời bữa cơm này!”
Triệu Dương hỏi lại: “Chứ chẳng phải là vì em muốn giúp chị à?”
Vương Như Nguyệt khẽ cười: “Vậy chị không biết đâu, em giúp chị là điều đương nhiên, ai bảo chị là chị nuôi của em làm gì. Chị không thể giúp em trả cái ơn này được!”
Nói rồi cô đưa một chiếc chìa khóa cho anh: “Đúng rồi, đây là chìa khóa dự phòng, em cứ giữ lấy đi, lát nữa đừng quên đấy. Sáng mai em cứ đến lấy xe, trả trước sáu giờ chiều là được”.
Triệu Dương nhận lấy chìa khóa và cất kỹ.
Vương Như Nguyệt thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy em nói chở vali là vali gì vậy?”
“Em muốn chuyển nhà”.
Vương Như Nguyệt ngơ ngác: “Chuyển nhà? Chuyển đi đâu? Chẳng lẽ chuyển đến nhà vợ của em à?”
Ngôi nhà mà cô nói đến này là biệt thự nhà họ Tô ở Nam Sơn.
Cô cũng biết ít nhiều về chuyện của Triệu Dương và Tô Linh.
Còn về nhà họ Tô, những thứ khác cô không rõ lắm nhưng lại biết rõ mồn một bất động sản của nhà họ Tô.
Biệt thự nhà họ Tô nằm ở Nam Sơn, hơn nữa còn là dinh thự chín phẩm nổi tiếng nhất Nam Sơn, tổng cộng có chín căn, vì thế mới có tên như vậy.
Vì xung quanh tuyệt đẹp, không khí trong sạch, là một trong những khu bất động sản hàng đầu ở Thiên Châu vào thời điểm đó.
Mặc dù đã qua mười năm, địa vị của dinh thự chín phẩm có chút lung lay nhưng giá vẫn ở mức rất cao.
Nguyên nhân là vì cân nhắc đến bảo vệ môi trường, Nam Sơn đã không còn phê duyệt các bất động sản mới từ khá lâu.
Đến nỗi chín biệt thự ở dinh thự chín phẩm đã trở thành tuyệt phẩm trên sườn núi.
Giá trị sưu tập cực cao, giá mỗi căn cũng vô cùng đắt.
Cô cố ý nghe ngóng, biệt thự nhà họ Tô là căn ở cuối cùng trong dinh thự chín phẩm, cũng được gọi là viện số chín Nam Sơn.
Mặc dù vị trí ở nơi tệ nhất trong dinh thự chín phẩm nhưng giá vẫn hơn một trăm triệu.
Sau khi biết người vợ mà Triệu Dương thường nói là Tô Linh, phản ứng đầu tiên của cô là ngạc nhiên, sau đó cảm thấy không mấy lạc quan.
Thân phận và địa vị của hai người một trời một vực, dù Tô Linh đồng ý gả cho Triệu Dương nhưng người nhà họ Tô có thể đồng ý sao?
Thế nên nghe Triệu Dương nói muốn chuyển nhà, phản ứng đầu tiên của Vương Như Nguyệt là Triệu Dương đến ở rể nhà giàu!