Triệu Dương đứng một bên vội giải thích: "Chị dâu à, là thế này, nhà của Tô Linh cần sửa sang lại nên khoảng thời gian này cô ấy qua ở nhờ nhà chúng ta".
Chị dâu ngạc nhiên: "Ý em là con bé muốn ở nhờ á? Chuyển đến nhà chúng ta ư?"
Chị dâu luôn biết gia cảnh nhà Tô Linh rất tốt, còn là lãnh đạo trong công ty, nhưng nhà cô có bao nhiêu tiền thì đến giờ chị dâu vẫn không hỏi kỹ.
Bây giờ nghe thấy cô muốn dọn đến nhà cũ của nhà họ Triệu, nên chị dâu không phản ứng kịp.
Dựa vào xuất thân của Tô Linh, lại đồng ý đến nhà cũ để ở, chắc không phải nói đùa chứ?
Thực ra không phải nhà cũ không tốt, mà là trước kia Tô Linh sống ở biệt thự, liệu cô có sống được ở căn nhà cũ này không?
Mà chuyện chuyển đến ở không thể đơn giản như vậy.
Nếu ở ba, năm ngày thì chị dâu cũng hoan nghênh nhiệt liệt, vì tương lai cũng sẽ là người một nhà.
Nhưng nhỡ hai người họ ở đây lâu dài thì sao?
Nếu tạm nghỉ chân thì cho một cái giường là đủ, đâu cần sinh hoạt hằng ngày?
Trước kia Triệu Dương ít khi về nhà, cũng hiếm khi về nhà ăn, nên thi thoảng về như thế thì chị dâu cũng không tính toán gì.
Nhưng nếu ở lâu dài, thì chắc chắn phải tính toán thêm.
Tiền ăn uống, điện nước, tiền ga, rồi phí dọn rác, mấy chi phí này đều sẽ tăng lên.
Mà quan trọng là, ai chuẩn bị ngày ba bữa cơm?
Nhìn Tô Linh chắc chắn là tiểu thư cả ngày không phải động tay vào bếp, bảo cô xuống bếp nấu cơm là không thực tế.
Mà người ta chưa phải con dâu nhà họ Triệu, nên không thể để cô xuống bếp được.
Nhưng chuyện nấu cơm sao mà giao phó hết cho chị dâu được?
Nếu chăm sóc người già thì chị dâu sẽ làm, nhưng Triệu Dương và Tô Linh đều còn trẻ, sao lại yêu cầu chị dâu phục vụ được?
Một ngày phục vụ ba người cả già cả trẻ đã đủ mệt rồi, giờ thêm hai người họ nữa, chẳng khác gì coi chị dâu là bà vú à?
Nếu ăn riêng thì lại đơn giản, không cần băn khoăn mấy chuyện này.
Nhưng mẹ có đồng ý không?
Triệu Dương nhận thấy sự do dự của chị dâu thì thấy hơi nhức đầu.
Lúc trước anh nghĩ đơn giản quá, tưởng bảo Tô Linh chuyển tới là xong, giờ mới phát hiện ra, anh chưa cân nhắc đến sự ảnh hưởng tới mọi người.
Dù anh và anh cả là hai anh em ruột sẽ không so đo tính toán những điều này, nhưng chị dâu và Tô Linh lại khác.
Thỉnh thoảng gặp mặt thì không sao, nhưng giờ ở chung một chỗ thì mọi thứ phải phân chia rõ ràng, nếu không sẽ xảy ra hiềm khích.
Nên nói mấy lời này thế nào đây?
Lúc này Triệu Dương rất lúng túng.
Còn anh cả thì uống một ngụm rượu, nói: "Ha ha, được lắm, cậu nhóc này có bản lĩnh dám đưa cô Tô về tận cửa?"
Bà Triệu cũng vui vẻ nói: "Nếu Tô Linh đồng ý thì chúng ta hoan nghênh. Nhưng giờ con bé và Triệu Dương chỉ là mối quan hệ người yêu, sống cùng nhau thì không thích hợp lắm, mẹ sẽ nhường phòng mẹ cho con bé".
Chị dâu nhíu mày, phiền phức xuất hiện rồi!
Chị dâu không nói gì, đồ đạc hai bên, mỗi bên ba phòng, sống vậy cũng được.
Nhưng trong lòng chị dâu không thoải mái, mấy năm trước Triệu Dương đi lính sống ngoài, nên một tay chị dâu phụng dưỡng mẹ.
Giờ Triệu Dương giải ngũ, tìm được công việc ổn định ở Thiên Châu, rồi còn kiếm được bạn gái, nhưng sao lại đưa mẹ sang bên chị dâu ở?
Chị dâu hiểu tính em chồng, theo tính cách của anh, thì chắc chắn sẽ không yêu cầu như vậy, chỉ có thể do Tô Linh nói.
Lúc trước chị dâu rất thích Tô Linh, thấy cô có khí chất, có văn hóa, dáng người xinh đẹp, gả được vào nhà họ Triệu thì rất tốt, chị dâu cũng thơm lây.
Nhưng hôm nay thì chị dâu không chịu được, sao lại có kiểu còn chưa làm dâu mà đã có tư tưởng thế này, sao này chẳng lẽ định làm bà tướng à?
Mà chị dâu cũng thấy lập trường của bà Triệu không đúng, thiên vị Triệu Dương thì thôi không nói, nhưng chẳng lẽ lại thiên vị cả bạn gái của con trai mình?
Vậy chị dâu không chịu nổi!
Thấy chị dâu không nói gì, bà Triệu nhíu mày: "Con dâu, con có ý kiến gì?"
Anh cả vội giảng hòa: "Mẹ, sao mẹ lại nói thế, cô ấy liệu còn có ý kiến gì chứ? Đây là chuyện tốt, chúng ta mong còn không được!"
Chị dâu cũng lên tiếng: "Đúng, đây là chuyện tốt, nhưng... mẹ, nếu Tô Linh chuyển đến nhà chúng ta sống, thì chuyện cơm nước tính thế nào?"
Không trách chị dâu được, giờ cơm nước được phân rồi, bà Triệu nấu cơm trưa, chị dâu lo cơm tối.
Mỗi tháng bà Triệu cầm một nghìn năm trăm tệ, chỗ còn lại chị dâu bổ sung nốt.
Thỉnh thoảng Triệu Dương về nhà ăn một bữa thì cũng mặc kệ anh.
Nhưng giờ Tô Linh tới, làm sao mà thế được?
Triệu Dương vội nói: "Chị dâu yên tâm, em sẽ lo chuyện ăn uống. Buổi trưa em và Tô Linh không ăn ở nhà, cơm tối thì xin phiền chị dâu vậy. Chúng em đưa chị năm nghìn tệ mỗi tháng, vậy có đủ không chị?"
Chị dâu nhướng mày, ý định ban đầu của chị dâu thì chỉ cần Triệu Dương đóng góp ba nghìn là được, cũng miễn cưỡng duy trì được sự cân bằng thu chi, chị dâu không cần bù vào quá nhiều.
Ai ngờ cậu nhóc lại hiểu chuyện, xin góp năm nghìn.
Nếu thế, khéo chị dâu còn giữ được không ít tiền cho mình.
Chị dâu chưa kịp nói gì, bà Triệu đã lên tiếng: "Tiền ăn uống cái gì? Con chưa lập gia đình, ở nhà ăn cơm mà cũng phải bỏ tiền sao?"
Cuộc tranh luận mẹ chồng nàng dâu hiếm hoi giờ cũng bắt đầu.
"Mẹ, mẹ không thể nói thế được, nếu chỉ có mình Triệu Dương thì con không nói làm gì, nhưng giờ Tô Linh cũng không trả thì khác gì dồn hết lên đầu chúng ta?"
"Nếu Tô Linh đồng ý tới ở, thì con bé là khách, chẳng lẽ con cũng muốn thu tiền?"
"Ở hai, ba ngày thì còn gọi là khách, nhưng ở hai, ba tháng cũng gọi là khách? Nếu thuê nhà thì phải trả tiền thuê nhà lâu rồi!"
"Ý kiến à, Tiểu Dương về nhà nó ở, chẳng lẽ nó phải trả tiền thuê phòng cho con à?"
"Mẹ, con không có ý đó".
"Dù có ý gì, thì chỉ cần chưa lập gia đình, sẽ không cần đóng góp chuyện ăn uống. Đây là quyết định của mẹ, con bắt buộc phải đồng ý, trừ phi con không phải con dâu nhà họ Triệu!"
Chị dâu thua trận.
Anh cả vội giảng hòa: "Dạ, chúng con theo ý mẹ".
Triệu Dương cũng lên tiếng: 'Mẹ, chị dâu nói đúng, con nên góp chỗ tiền này".
Bà Triệu trợn trừng mắt nhìn anh: "Sao, lớn rồi nên mẹ không quản được nữa hả?"
Triệu Dương đành ngoan ngoãn im miệng.
...
Ăn trưa xong, bà Triệu và anh cả về phòng từng người.
Chị dâu dọn dẹp bếp, Triệu Dương cũng đi thu dọn bát đũa.
Anh hòa hoãn nói: "Chị dâu, đừng giận em chuyện hôm nay, đúng là em nên bàn với chị trước. Nhưng chuyện này gấp quá, chị đừng để bụng nhé".
"Tiểu Dương, em không cần nói gì cả, chị dâu cũng phải người không hiểu chuyện".
"Đúng thế, là người một nhà thì không nên xích mích nhau.
Vừa nói, anh vừa lấy một cái thẻ ngân hàng dúi vào tay chị dâu.
Chị dâu xoa tay: "Triệu Dương, ý gì thế?"
Triệu Dương giải thích: "Chị dâu, thật ra em và Tô Linh bàn bạc với nhau rồi. Chị cứ cầm cái thẻ này đi, mỗi tháng, em sẽ chuyển phí sinh hoạt vào trong thẻ".
"Tiểu Dương, vừa nãy mẹ nói rõ rồi, chị không nhận chỗ tiền này được".
Chị dâu dù không muốn, nhưng quyết định của mẹ là số một.
Triệu Dương kiên quyết: "Nếu chị không nhận thì em và Tô Linh sẽ ra ngoài thuê nhà, sau này không về nhà mình ở nữa".
Chị dâu càng bị làm khó: "Tiểu Dương, em đừng làm khó chị? Nếu anh cả biết, còn tưởng là chị đuổi hai đứa ra khỏi nhà đấy!"
"Vậy chị nhận lấy đi, em không nói cho mẹ, chị không nói cho anh, cứ quyết định thế nhé!"
Nhìn bóng lưng Triệu Dương, chị dâu thấy rất áy náy.
Thậm chí chị dâu còn thấy hối hận, nếu hai người họ ở đây, sống nhiều nhất cũng có ba tháng, đâu cần tranh cãi mấy vấn đề này?