Editor: Tiểu Tam
Chàng lính Lục Phi rốt cuộc cũng về tới nhà, chán nản ngả người trên sô pha, nới lỏng cà vạt, nặng nề thở dài.
Gần đây không biết tại sao, luôn luôn bị môi tinh chiếu trúng, làm cái gì cũng không vừa ý, đi tới quán bar thì bị người đè, đi tìm việc thì phỏng vấn nhầm, thực khiến cho hắn muốn tìm bản hoàng lịch để nghiên cứu một chút, xem thử hắn có hay không lựa trúng ngày xui để ra đường.
Nhắm mắt lại, những nụ cười mỉa mai hiểm ác ở buổi tuyển dụng lại vang lên trong đầu:
“ Giỡn chơi à, đi phỏng vấn mà cũng nhầm sao, ông chú này bị lẫn hả trời?”
“Nhiều khi không phải là phỏng vấn nhầm đâu, nói không chừng là hắn muốn đánh thắng bất ngờ, tạo ấn tượng đáng nhớ với phỏng vấn viên đi? Anh xem, hắn ta nhìn chẳng bắt mắt tí nào, chỉ có thể làm vậy để tăng sự chú ý thôi~.”
“Ai~, chị nói thế nhiều khi cũng có lý nha, bất quá, ông chú đó thực sự xấu nha~”
“Đệch” Lục Phi càng nghĩ càng giận, nện một quyền thật mạnh trên ghế sô pha, nghẹn uất nói không nên lời.
Não mấy người này chứa sầu riêng à? Ai lại dùng phương pháp này làm cho người ta lưu ấn tượng chứ?
Trợ lý thứ của tổng giám đốc công ty nghệ thuật Hồng Sa, Lục Phi có bị thiểu năng cỡ nào thì cũng biết chức vị này chính là ăn trên ngồi trước cao cao tại thượng bao nhiêu, với không thế tới a, hắn sớm đã qua cái tuổi hay nằm mộng giữa ban ngày rồi, đã sớm không còn tin vào cái gì gọi là “Kỳ tích”, nếu đó không phải là phải vấn nhầm, hắn cũng không nắm lấy cơ hội để nhận chức vị này.
Hắn biết vụ này là hắn tự rước lấy nhục, giống như nàng tiên cá trong cái truyện cổ tích buồn cười kia vậy, thậm chí có ảo tưởng cùng hoàng tử kết hôn.
Hóa thành bọt biển cũng là đáng đời.
Bởi chướng ngại vật của bọn họ giữa bọn họ không đơn giản chỉ là “khoảng cách”, mà là thế giới. Họ sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nếu như có khoảng cách có thể rút ngắn khi kết thúc cuộc sống của chính mình, thì liệu bọn họ có đủ tự tin để phá vỡ rão cản giữa hai thế giới?
Lại ở nhà co đầu rút cổ vài ngày, Lục Phi một mặt cố gắng chống chọi bóng ma gây ra ở buổi tuyển dụng, một mặt cắm đầu đấu tranh với máy tính, nỗ lực đem sơ yếu lý lịch của mình chỉnh sửa lại đẹp mắt chút ít, chuẩn bị cho lần phỏng vấn tới.
Lục Phi cũng không ôm mong muốn mình sẽ lại được nhận lời mời làm việc, bởi vì cái vụ Hồng Sa nghệ thuật bữa trước, hắn đã trở thành tiêu điểm chú ý của hội chợ, làm hại hắn, ngay cả mấy công ty khác cũng chưa kịp phỏng vấn liền mặt mày xám xịt trở về, chỉ đưa hồ sơ một lần duy nhất ở công ty nghệ thuật Hồng Sa.
Vì vậy, khi chuông điện thoại reo lên, một giọng nữ lịch sự dễ nghe ở đầu dây kia nói với hắn: “ Lục tiên sinh, anh khỏe, đây là công ty TNHH nghệ thuật Hồng Sa, chúc mừng anh đã vượt qua vòng phỏng vấn đầu tiên của công ty chúng tôi, xin mời anh lúc …”
Sau đó, cô ta nói cái gì nữa, Lục Phi cũng hoàn toàn không nghe thấy, bởi vì điện thoại của hắn đã rơi lạch cạch trên nền nhà.
Tay cầm tờ thông báo phỏng vấn, dựa theo thời gian giao hẹn đi tới công ty nghệ thuật Hồng Sa, Lục Phi vẫn còn có chút khó tin, hắn đi trên nền gạch sáng bóng, các nam thanh nữ tú xung quanh đều tràn ngập khí tức bận rộn.
Lại nhìn tới hắn… đúng là hai cấp độ con người khác nhau, trời và vực.
Hồng Sa tài đại khí thô, đại sảnh được trang trí hết sức xa hoa. Lục Phi đứng trước cái cột nhà to cao gấp mười lần mình bỗng dưng trỗi lên một cảm giác quẫn bách khó xử, thật giống như một người xấu xí, bị xách đến trước gương, buộc phải thừa nhận chính mình, loại cảm giác này…phi thường…khó chịu.
Đại sảnh được trang bị đầy đủ hệ thống sưởi, nhân viên qua lại đều mặc trang phục xuân thu mỏng manh, thế nhưng Lục Phi chỉ cảm thấy lạnh, lạnh đến đầu ngón tay cũng đều run.
Dựa vào tờ thông báo, hắn ấn nút thang máy lên tầng , trong thang máy ngoại trừ hắn thì chả còn ai khác, hắn dựa vào thân ảnh phản chiếu mơ hồ trong thang máy sửa sang lại cà vạt. “Đinh~” một tiếng vang lên, Lục Phi mấp máy môi, ngẩng đầu, bộ dáng bước ra thang máy như chuẩn bị lâm trận.
Ở đây, đồ dùng nội thất đa số đều dùng màu trắng, hoặc kiếng … trong suốt, cách bố trí rất chặt chẽ mà lại thông thoáng, nhưng cũng không khô khan buồn tẻ, trên vách tường kính được thiết kế một hình vẽ grafiti, trên đó còn có rất nhiều nét bút rồng bay phượng múa, vẽ viết loạn thất bát tao, nhìn qua rất có nhân tình ý vị.
Lục Phi mới ra thang máy thì có nhân viên nữa đang kéo dàn móc treo một loạt tinh phẩm nữ trang vội vã đi qua, thiếu chút nữa đụng vào hắn.
Lục Phi nhìn quanh một vòng, cuối cùng tiến về phía người nhân nhiên đang ngồi làm việc nơi bàn bán nguyệt, người nhân viên cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt, mái tóc đen mềm mại, nhu hòa rũ nhẹ trên trán, đôi lông mày nhàn nhạt nhấp nhô, đôi tay trắng nõn với các ngón tay thon dài ‘lách tách’ nhảy trên bàn phím một cách nhanh chóng
” Cái kia,.. thực xin lỗi, quấy rầy một chút” Lục Phi khẩn trương nuốt nước bọt rồi tiếp lời: ” Cho tôi hỏi, phòng làm việc của Trình Duy ở nơi nào? Tôi được anh ta thông báo sáng hôm nay tới phỏng vấn…”
Hắn còn tưởng rằng nhân viên kia chắc chắn sẽ bày ra bộ mặt lạnh băng cao ngạo, thiếu kiên nhẫn mà chỉ hắn, không lường trước người nọ dừng tay, ngẩng đầu chăm chú nhìn Lục Phi.
Lúc người nam nhân này ngẩng đầu lên, Lục Phi phát hiện y lớn lên không đẹp lắm, thế nhưng rất dịu ngoan, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái, quần áo cũng con người y cũng tương tự, giản đơn, thế nhưng phi thường sạch sẽ thích hợp…
Lục Phi thấy trước ngực y có huy hiệu, trên mặt viết: ” Trưởng phòng tiêu thụ: Chúc Lâm”
” Anh là phỏng vấn làm trợ lý đúng không?” Chúc Lâm khẽ cười một chút, càng tăng thêm vẻ ôn hòa.
“Đúng vậy.” Lục Phi nghĩ trên người cậu trai này có lẽ có ma pháp, áp lực từ lúc vào cửa tới nay đều theo dán cười của y tiêu thất, ngữ khí của Lục Phi theo đó cũng trở nên hăng hái hơn: ” Là ngày trước tôi nhận được thông báo”
Chúc Lâm đánh giá Lục Phi, nhưng không phải ánh nhìn dò xét tường tận mà là lịch sự quan sát, trên trán y rơi lạc vài sợi tóc đen, ánh mắt hiền hòa mà yên ả.
Sau đó y nói: “ vậy chúc anh may mắn, phòng làm việc của giám đốc Trình ở ….” Thế nhưng Chúc Lâm còn chưa nói dứt câu, cánh cửa gỗ sơn trắng đã bị đẩy ra, một người nam nhân cao lớn khôi ngô tiến tới, không khách khí cắt ngang lời Chúc Lâm: “ Tôi đây, có người tìm tôi?”
“Giám đốc Trình?” Chúc Lâm có chút hoảng hốt, vội vã đứng lên: “Là vị tiên sinh này muốn tìm anh, anh ấy là đến để phỏng vấn …”
Trình Duy là một người có vóc dáng tiêu chuẩn, y đeo một đôi kính gọng đen, cằm tước thiêm (cằm nhọn v-line), nhưng đường nét lại rất cương nghị, ngũ quan đặc biệt khắc sâu, khiến cho người ta có cảm giác phi thường lãnh đạm bình tĩnh, đôi mắt hẹp dài, con ngươi sắc bén, thân cao khoảng m, đồng phục được mặc phi thường nghiêm cẩn, ăn nói nói rất có ý tứ, khuy áo trên cùng không cài, càng lộ ra anh khí bức người.
Suất khí thì suất khí, có điều bây giờ không phải là lúc săn người đẹp ở Gay bar, Lục Phi thấy y dễ nhìn mà băng lãnh nghiêm trọng như vậy thì cũng không mấy hài lòng, nhất là khi Trình Duy nhíu nhíu mi, từ đôi môi mỏng phun ra một câu: “Tìm người như thế này đến, chỉ số thông minh của phòng nhân lực tới đây thôi sao?” Quả thực lúc ấy, Lục Phi cảm thấy chân mình như muốn nhũn ra.
Trình Duy lấy tay đẩy đẩy kính mắt một chút, lạnh lùng nói: “Người như thế không cần, tôi bề bộn nhiều việc, để hắn về đi.”
Chúc Lâm đứng ở bên cạnh, sắc mặt có chút lúng túng. Nửa ngày sau mới tiếp nhận ấn chế thông báo tuyển dụng tinh mỹ từ tay Lục Phi, rồi đuổi theo giám đốc Trình đang chuẩn bị rời khỏi, nhẹ giọng nói: “ Giám đốc Trình, theo quy củ hắn là nên tiến hành phỏng vấn lại một lần nữa rồi hãy quyết định có hay không thu nhận. Hơn nữa lần phỏng vấn này, Hạ tổng giám đã tự mình thẩm định, lựa chọn, cứ như vậy mà để anh ta đi e là không tốt lắm …”
Trình Duy nheo nheo con mắt nhìn cậu rồi nói: “ Tôi nói không muốn là không muốn, Hạ Chí Anh nếu muốn tôi hỗ trợ cũng phải dựa theo quy tắc làm việc của tôi. Quy củ của công ty, tôi so với cậu rõ nhất, không tới phiên cậu khoa tay múa chân”
Sắc mặt Chúc Lâm vốn đã trắng nay càng trở nên nhợt nhạt, nhếch môi buông hạ tầm mắt, không nói thêm câu nào. Trình Duy âm trầm hừ lạnh một tiếng, tiến thẳng lên phía trước bỏ đi.
“ …Xin lỗi…a… tính tình anh ta không tốt lắm!” Chờ Trình Duy ly khai, Chúc Lâm mới đắn đo tìm từ, nhẹ giọng: “ Nếu không tôi giúp anh đổi người phỏng vấn.. Giám đốc Dư khá điềm đạm ôn hòa, tôi để anh ấy ….”
“Không cần.” Thái độ hách dịch,cao cao tại thượng của Trình Duy đã làm tâm Lục Phi sáng tỏ, tại cái loại công ty lớn này, người như Chúc Lâm là giống loài hiếm có, còn lại đa số đều là như Trình Duy thôi.
Một người nam nhân như hắn, chưa bao giờ biết đến hàng hiệu, không am hiểu thời trang, không rành giao tiếp xã hội, tới công ty Hồng Sa quả là giống như một thằng hề lên sân khấu diễn tấu hài, chỉ biết làm trò cười cho người ta chế giễu.
“ Cảm ơn cậu, tôi nghĩ tôi đã biết kết quả” Lục Phi vẫn là hướng nam nhân tốt tính Chúc Lâm này mỉm cười một chút, rồi phút chốc xoay người, nét cười trên khuông mặt nhanh chóng suy sụp thành sầu mi khổ điểm.
Mất mặt, tốt xấu gì cũng không nên không có tự trọng.
Nếu mà cái thằng cha giám đốc mặt lạnh kia đã hạ lệnh đuổi khách, nói không đi thì so với ăn xin chả có gì bất đồng, chỉ bất quá người ta ăn xin tiền bạc còn hắn thì ăn xin việc làm.
Ông trời dường như rất thích trêu đùa cái vai quần chúng hèn mọn này của hắn thì phải, hạ quyết tâm đem hắn đang thấp thỏm bất an lên ánh đèn sân khấu, rồi sau đó nhìn hắn đỏ mặt lắp bắp, ấp a ấp úng lời kịch, đôi mắt du di mờ mịt, lại trúng lúc gặp phải sự cỗ vũ ngược chiều từ khán giả, sẽ nhìn hắn chỉ có thể ngỡ ngàng vô thố đứng ngây ngốc, không thể dàn xếp.
Thực ác độc đến cực độ.
Lục Phi từ cánh cửa kính xoay đi ra khỏi trụ sở Hồng Sa, đi xa một chút lại quay đầu ngoái nhìn đống cao ốc chọc trời. Tòa nhà cao rất cao, những bức tường kính ánh bạc lạnh lẽo dường như muốn đổ sập xuống, Lục Phi phải tận lực ngưỡng cổ mới thất được cái phòng họp cao nhất và cái cột thu lôi lạnh lẽo đâm thẳng tận trời.
Lục Phi châm một điếu thuốc, sau đó đút tay vào túi quần, chuẩn bị ly khai. Ngay lúc hắn xoay người lại, có một thanh niên đội mũ lưỡi trai từ phía đường cái đối diện vội vã chạy tới. Ba bước … hai bước… bước lên bậc thềm, không kịp thu chân lại, liền đụng phải Lục Phi.
“A~” Người thanh niên lão đảo vài bước rồi té trên mặt hè, cậu dường như là nhân viên giao hàng thì phải, cậu mặc một chiếc áo len màu trắng rộng thùng thình, bên ngoài tròng thêm một chiếc áo khoác nữa, quần jean hơi xù lông, đôi giày chơi bóng đầy bụi đất.
Cậu ngã ngồi xuống hè, trong tay hãy còn giữ chiếc túi plastic, mấy hộp cơm đều bị đổ cả ra ngoài. Lục Phi vội vã loan hạ thắt lưng, có chút khẩn trương hỏi người thanh niên: “ Uy, xin lỗi nha, tôi không chú ý có người chạy tới, cậu có sao không?”
Thanh niên không thèm để ý đến hắn, chuyển tầm mắt đếm mấy hộp cơm rơi vãi, lăng lăng nhìn nửa ngày. Lục Phi biết, cái loại chuyện này xảy ra, cậu trai này không tránh khỏi có chút nan kham, chưa nói đến việc tiền lương không được nhận, cũng có thể bị ông chủ đá ra khỏi cửa hàng đi ~
Nghĩ tới đây, Lục Phi càng thêm boăn khoăn, chân thành ngồi xổm xuống, duỗi tay đưa tới: “ Thực xin lỗi a, trước đứng lên đi, nhìn xem coi thử có té bị thương không?”
Cậu trai chính là vẫn còn bất động, vành nón cúi thấp, Lục Phi có thể nhìn thấy khóe miệng cậu hơi hạ xuống, ngực lại càng thêm hổ thẹn, hắn chần chừ một hồi rồi thẳng thắng nói: “ Nếu không thì thế này vậy, mấy hộp cơm này bao nhiêu tiền, tôi trả cho cậu được không?”
Nói xong đều cảm thấy ruột quặn lại, cái cậu trai này tổng cộng mang theo túi plastic đựng cơm, mỗi túi là phần, mỗi phần ít gì cũng tệ, tất cả là tệ có nguy cơ ra đi a~~~.
Lục Phi còn tưởng cậu trai vẫn còn ngồi thừ người ra đó, ai ngờ cậu trai bỗng dưng cử động, y ngẩng mặt lên nhìn Lục Phi nói: “ ….chân tôi bị vẹo, anh đưa tôi đến bệnh viện được chứ?”
Ngay lúc ánh mắt hai người tương giao, Lục Phi và cậu trai đột nhiên cứng đơ, cơ hồ là đều cùng nhau thốt ra: “ Như thế nào lại là cậu/anh?”
Cậu thanh niên đội mũ lưỡi trai trước mắt toàn thân mặc trang phục sinh viên, cho dù thằng này nó có mặc đồ trẻ em đi chăng nữa thì hắn vẫn không thể không nhận ra – này khuôn mặt tuấn tú còn có vài phần âm nhu, đó chẳng phải là cái thằng nhỏ Luigi để lại cho hắn ấn tượng nhớ đời ở quán bar đó sao ~~.