Càn Quấy

chương 8: không nên làm mặc mặc tức giận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đang lúc nói chuyện thì Tần Việt trở về.

Diêu Dương nhảy nhót bổ nhào tới: “Việt Việt, hôm nay anh có nhớ em không?”

Tần Việt vươn tay đẩy đầu Diêu Dương, tay kia thì cởi giày: “Em có đọc sách không?”

Diêu Dương oai oái nửa ngày cũng không chạm được vào thắt lưng Tần Việt, cậu nổi giận đùng đùng buông tay xuống: “Đọc xong rồi, bây giờ là giờ ăn!”

Trần Mặc đứng ở cửa bếp nhìn Tần Việt đang mặt không đổi sắc đi đôi dép bông kia vào: “Đôi dép kia, thoải mái không?”

Tần Việt nhìn cậu một cái, lại nhìn đôi dép trên chân mình: “Ừm, ngoại trừ tạo hình, cũng tạm.”

Diêu Dương gào khóc, nói: “Đó là đôi em chọn anh còn nói cũng tạm? Anh làm em đau lòng quá.”

Dương Sóc thấy Tần Việt đã về rồi liền bắt chuyện: “Nhanh lên nào, chuẩn bị chuẩn bị ăn thôi.” Vừa nói vừa mở tủ lạnh, lấy thịt bò thịt dê đã xắt miếng dọn ra bàn.

Áo lông của Trần Mặc đã cởi xuống từ lâu, cùng vắt lên giá áo với cái áo của Dương Sóc, bây giờ cậu mặc một chiếc áo len tro nhạt, tay chân lanh lẹ bày bát đũa và ghế ra.

Diêu Dương nhìn Trần Mặc, đột nhiên phun một câu: “Tiểu ca tạo hình thật cổ điển.”

Tay Trần Mặc dừng lại, sắc mặt có chút tôi tối. Cái áo len này là cậu mua trước khi đi làm thuê, mất hai mươi tệ mới mua được ở thị trấn, lúc đó rất lưu hành loại mốt này, nhưng mà so với Diêu Dương mặc theo phong cách tây, quả thực là một chiếc xấu xí thừa thãi. Cậu kéo áo len của mình, buồn bực không nói gì đi vào phòng bếp, ở bên trong không ra.

Tần Việt thấy thế, vỗ phát vào gáy Diêu Dương: “Biết nói tiếng người không?”

Diêu Dương che gáy, biết mình lỡ lời, đáng thương hề hề đứng ở một bên không cãi lại.

Dương Sóc bưng đồ ăn lên bàn, thấy Trần Mặc đứng ở bếp rửa những chiếc bát đã dùng qua, bản thân cậu thì bàn tay tím tái, càng tỏa sáng dưới làn nước lạnh: “Cậu đừng đụng vào nước, mau ra phòng khách chờ ăn.” Anh kéo Trần Mặc qua, nhưng thấy mắt cậu đo đỏ: “Cậu lại làm sao thế? Nhớ nhà?”

“Không.” Trần Mặc rũ mắt xuống: “Tôi rửa xong rồi ra ăn.”

Dương Sóc khó hiểu đi vào phòng khách, cười cười nói nói với Tần Việt: “Thằng bé này, thật là.”

Tần Việt nói mấy câu bên tai Dương Sóc, Dương Sóc cười gằn với Diêu Dương đang đâm chọc một bên, ngón tay làm động tác cắt cổ: “Chết nhá chết nhá.”

Diêu Dương mếu máo, vô tận tủi thân.

Dương Sóc vào bếp, nhấc cái vung lên nhìn: “Yo, ghẹ hấp được rồi nè, tôi một con, Tần Việt một con, Mặc Mặc lát nữa cậu ăn hai con, tên vô lương tâm kia lát nữa ăn gió Tây Bắc là no rồi.”

Diêu Dương khóc lóc om sòm bên ngoài: “Không nên a không nên a, ghẹ của em!”

Dương Sóc một tay bưng đĩa ghẹ, một tay túm Trần Mặc vào phòng khách, ấn cậu ngồi lên ghế: “Ghẹ của cậu? Cậu hô một tiếng, xem bọn nó có trả lời không?”

Diêu Dương mặc kệ, lắc lắc cánh tay Tần Việt: “Việt Việt, ghẹ của em, em muốn ghẹ.”

Tần Việt trơ mặt ra: “Kia không phải anh mua.” Nói xong cũng ngồi xuống, đưa tay cầm một con ghẹ to đùng đo đỏ: “Yo, béo ghê.”

Điều này Diêu Dương biết tỏng rồi, thế là gào khóc ôm thắt lưng Trần Mặc: “Mặc Mặc, Mặc Mặc, ghẹ của em, Mặc Mặc cho em một con ghẹ đi mà… Cho một chân cũng được… Ô ô…”

Trần Mặc có chút xấu hổ, dở khóc dở cười nhìn về phía Dương Sóc.

Dương Sóc cúi đầu lặng lẽ nói: “Bằng phản ứng của cậu ta, ai bảo cậu ta bắt nạt người.”

Tuy rằng là lặng lẽ nói, song âm lượng ai cũng nghe thấy được. Diêu Dương nằm trên đùi Trần Mặc, phô bày ngón tay Lan Hoa Chỉ: “Đáng thương em mười tám, một đóa hoa xinh bị ác lang chà đạp dưới tay, Mặc Mặc à, lẽ nào anh thấy chết không cứu, để rồi thấy em bị đạp chết ư? Mặc Mặc à, anh làm sao nhẫn tâm đành thấy em tàn lụi dưới bùn ~~~”

Dương Sóc cười đau cả bụng, anh quay đầu hỏi Tần Việt: “Cục cưng nhà ai thế này? Ầm ĩ quá đi.”

Tần Việt gỡ mai ghẹ: “Nhà Diêu Cương đó, em trai ruột.”

“Gì a? Em trai của hoàng hậu nương nương á?” Mặt Dương Sóc giần giật: “Vậy là quốc cữu nhỉ!”

Trần Mặc đã sớm bị giỡn đến lắc lư cái đầu, cười liên hồi không ngừng, cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa, chọn một con ghẹ lớn nhất nhét vào tay Diêu Dương: “Cậu… Cậu đừng hát nữa… Thật khó nghe.”

Diêu Dương nhận lấy con ghẹ, hưng phấn nhảy nhót, dùng sức gặm hai miếng trên mặt Trần Mặc: “Mặc Mặc, anh là cục cưng của em.” Nói xong quay sang một bên, ba ba tách chân ghẹ xuống, ngon lành nhai vui sướng.

Ghẹ mùa đông không có gạch, thế nhưng thịt béo, một con cũng to.

Dương Sóc uống rượu với Tần Việt, rượu vàng() nóng hổi nhắm với ghẹ, cực kỳ ngon lành. Nước lẩu uyên ương bắt đầu sôi, Trần Mặc nhìn bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện thỏa thích, vì thế bỏ củ cải, nấm rơm và đậu phụ vào trong nồi chậm rãi đun.

() rượu vàng hay còn gọi là rượu Thiệu Hưng.

Diêu Dương ăn ghẹ tưởng chừng như muốn nuốt cả trời đất, ba hai miếng đã nhai nhồm nhoàm đầy miệng, còn những mẩu thừa thì phun phì phì ra ngoài, một lát sau, một con ghẹ đã bị tiêu diệt hết. Cậu liếc đông liếc tây, Trần Mặc ngồi bên phải, vừa ăn xong chân ghẹ, thịt còn chưa động tới, thế nhưng cậu không dám mó tới đồ của Trần Mặc, đành phải dời lực chú ý đi. Bên trái, ghẹ của Tần Việt đã ăn được nửa con, hai càng ghẹ đỏ rực còn đặt trên bàn, Diêu Dương đưa tay qua lấy, tạp tạp cắn bỏ lớp vỏ ngoài.

Tần Việt không nói lời nào, đem nửa con còn lại bỏ vào đĩa của cậu, Diêu Dương vui sướng cười híp cả mắt, tiến gần tới muốn hôn Tần Việt, Tần Việt mắt trừng lên, lại đẩy cậu về chỗ cũ.

Dương Sóc suy ngẫm về vẻ cao lớn thô kệch của Diêu Cương, với cá tính ổn trọng nhạy bén, nhìn lại dáng vẻ kia của Diêu Dương, không thể làm gì khác hơn là luôn miệng than thở sự kỳ diệu của gien di truyền.

Trần Mặc vừa ăn vừa bỏ đồ ăn vào trong nồi, bỏ lát thịt vào trong, chín rồi thì vớt ra bỏ vào cái đĩa trước mặt Dương Sóc, Dương Sóc ăn cực kỳ yên dạ yên lòng.

Tần Việt quét mắt qua, lại cố ý nhìn đằng Trần Mặc, Trần Mặc cúi đầu gặm ghẹ, yên tĩnh đến mức cơ hồ không gây lên tiếng động gì.

Diêu Dương ăn hết phần của mình và Tần Việt, phát hiện Trần Mặc còn những nửa con ghẹ, thế là nổi lòng tham: “Mặc Mặc, em giúp anh gỡ ghẹ nhé?”

Trần Mặc nhìn đống vụn trước mặt cậu, lắc đầu: “Không cần.”

“Mặc Mặc, có phải anh không thích ăn ghẹ không?” Diêu Dương lại hỏi.

Trần Mặc sửng sốt, nhìn ánh mắt chờ đợi của Diêu Dương, vì thế đưa nửa con còn lại qua, Diêu Dương hưng phấn đưa tay qua nhận lấy, kết quả bị Tần Việt lấy đũa chặn lại mu bàn tay: “Tham thì thâm đấy!”

Diêu Dương rụt tay về, đáng thương ‘bẹp’ một tiếng như cún con.

Dương Sóc nhìn nhưng chỉ cười hì hì.

Trần Mặc đặt ghẹ ở đĩa của Diêu Dương: “Cậu ăn đi, ăn thứ này phiền lắm, tôi không thích.”

Diêu Dương nhìn Dương Sóc nhìn Tần Việt, thấy hai người không biểu lộ gì, thế là giả vờ gắng gượng làm vậy: “A, vậy ạ? Vậy em giúp anh ăn nó nhé.”

Dương Sóc cười đến ho khù khụ, đưa tay gạt tóc Trần Mặc: “Cẩn thận cậu nuông chiều hư cậu ta đấy.”

Trần Mặc xấu hổ cười, sau đó mò nấm rơm trong nồi ăn.

Tần Việt nhíu mày nhìn Diêu Dương: “Anh bị mất mặt vì chú mày rồi đó.”

Diêu Dương không phản ứng lại anh, gặm ghẹ ngon lành.

Một bữa cơm ăn đến mười một giờ, Dương Sóc say khướt cáo từ. Trần Mặc dọn dẹp bát đũa nồi đĩa vào bếp, đồ ăn thừa thì để vào một cái bồn nhựa rồi cho vào tủ lạnh. Đồ thừa trên bàn cũng đều được dọn hết vào túi rác, xếp chồng đặt ở cửa, Trần Mặc định lát nữa đi về thì tiện tay xách theo vứt.

Dương Sóc cười tủm tỉm nhìn Trần Mặc làm việc, Diêu Dương lượn vòng đằng sau mông Trần Mặc: “Ai ya ya, ngại quá a, anh tới nhà em còn dọn dẹp cho chúng em, anh thấy việc này…” Lời còn chưa dứt, Trần Mặc nhét vào tay cậu cái chổi: “Vậy cậu quét đi.”

Diêu Dương đành quét rác với cái vẻ mặt buồn rười rượi, khiến Tần Việt bật cười.

Tần Việt vỗ vai Dương Sóc: “Ở chỗ tôi còn có kem dưỡng tay của bộ đội đấy, cậu cầm về bôi tay cho cậu ta.” Dương Sóc nhìn ngón tay Trần Mặc sưng như cà rốt, gật đầu: “Cảm ơn anh.”

“Nói gì cảm ơn chứ.” Tần Việt châm thuốc: “Cậu bé này không tồi.”

“Cũng tạm thôi.” Dương Sóc dào dạt đắc ý lật hộp thuốc của Tần Việt.

Dương Sóc uống khá nhiều rượu, lắc la lắc lư đi ở trên đường cái hoang vu hát lạc điệu: “Cô nàng kia xinh a cô nàng kia lượn, cô nàng đi vào đồng ruộng xanh tươi kia à…”

Trần Mặc lo lắng đỡ lấy anh: “Anh đừng hát nữa, dọa người à.”

Dương Sóc cười hì hì ôm vai Trần Mặc: “Có gì đâu, hát không hay thì phải hay hát, càng không hát nên mới không hay, bởi vậy phải hát nhiều…”

“Vậy anh đừng hát cái này nữa được không?” Trần Mặc nhìn hai bên đường không một bóng người, rất sợ có người nhảy ra chửi cậu.

“Được, vậy tôi đổi nhé…” Dương Sóc híp mắt suy nghĩ: “Tôi thích khúc côn, hừ hừ ha hì, khúc côn, hừ hừ ha hì…”

Trần Mặc lệ chạy(): còn không bằng bài vừa nãy nữa. Cậu thực sự hết chịu nổi rồi, đành phải lảng sang chuyện khác: “Dương Sóc, Diêu Dương kia có phải là một đôi với Tần Việt không?”

() chính là cái emo vừa rơi nước mắt vừa chạy đóa, sến khiếp

Dương Sóc giương đôi mắt lờ mờ lèm nhèm nhìn trời: “Nói bậy gì đó? Sao có thể… một đôi? À, đồng tính luyến ái? Ghê lắm, không thể đâu, buồn nôn lắm…”

Tay Trần Mặc run rẩy, hàm răng trắng nhỏ cắn chặt môi.

Dương Sóc xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến dưới lầu, móc chìa khoa ra mở cửa hành lang: “Thang máy? Thang máy đâu rồi?”

Trần Mặc kéo anh đi tới trước thang máy: “Tầng mấy?”

“Hì hì, tầng .” Dương Sóc chọi đầu Trần Mặc: “Tóc cậu mềm thế.”

Trần Mặc lắc lắc đầu: “Anh đứng vững đi.”

Cửa thang máy mở ra, Trần Mặc ấn nút tầng , thang máy đóng cửa lại, lo lắng đi lên trên.

Trần Mặc nhìn trần thang máy, lòng lại nặng trĩu tâm sự.

•••

Chú thích cho chương kế: ở chương và này có nói tới cái nhà tắm của anh Sóc đấy, phòng tắm này ở một số chung cư của mình cũng hay có kiểu này, có gian để tắm và một gian để rửa mặt, vệ sinh cá nhân ấy, được ngăn cách bằng tấm thủy tinh mờ hoặc là cửa gỗ.

Next: JJ anh Dương lắc lư nà :”>~~~~

Truyện Chữ Hay