Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Lý Khánh Xương xanh mét, hung tợn nhìn Lý Cẩn Ngôn. Đây là đứa cháu trai tính cách mềm mỏng, trầm mặc kiệm lời của mình sao? Ngược lại, bộ dáng nó thoạt nhìn giống lại hệt như người em trai thứ hai – Lý Khánh Long khi còn trẻ.
Nhớ tới Lý Khánh Long, trong lòng Lý Khánh Xương lại dâng lên một trận căm thù. Dựa vào cái gì mà Lý Khánh Long có thể chưởng quản sinh ý của Lý gia, dựa vào cái gì mà Lý Khánh Long có thể nhận được sự khen ngợi của tổng thống Nam kì? Lý Khánh Xương ông mới là trưởng tử nhà họ Lý! Năng lực của ông cũng đâu kém gì con quỷ đoản mệnh Lý Khánh Long kia! Tất cả mọi chuyện còn không phải là do mẹ Lý Khánh Long là chính thất của lão thái gia à?
Thế nhưng, cho dù Lý Khánh Long chiếm được sự trọng dụng của lão thái gia, lại giành được sự khen ngợi của tổng thống miền Nam thì như thế nào? Hơn ba mươi tuổi đã chết, con trai của ông ta, tài sản mà ông ta lưu lại, không phải rồi cũng mặc cho mình bài bố hay sao?
Nhìn nhị phu nhân ngồi ở ghế trên hai mắt phiếm hồng, trong mắt Lý Khánh Xương âm thầm lóe lên một tia ngoan độc. Chỉ cần Triệu Phượng Vân còn ở tại Lý gia, Lý Cẩn Ngôn sẽ không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lý Khánh Xương cuối cùng cũng không còn khó coi như vừa rồi nữa. Cho dù bị thằng nhãi ranh này trách móc mỉa mai hai ba câu thì có sao nào? Sớm muộn gì nó cũng phải cúi đầu khuất phục mình thôi.
Không lấy chồng?
Đây cũng không phải chuyện mà nó có thể định đoạt!
Song Lý Khánh Xương đã tính sai rồi. Lý Cẩn Ngôn nói một thôi một hồi khiến ông ta tức giận đến bầm gan tím ruột, lại không phải vì băn khoăn chuyện bản thân lấy chồng hay là không, chẳng qua chỉ muốn giúp nhị phu nhân lên tiếng một chút. Nếu không phải Lý lão thái gia cùng lão thái thái đều có mặt ở đây, lại lo lắng bệnh trên người mình còn chưa tiêu tan hết, động thủ thực sự sẽ không ích lợi gì, hắn đã trực tiếp vung quyền đánh tới rồi.
Ai dám khi dễ hắn cùng người nhà của hắn, hắn đều sẽ đánh cho kẻ đó ngay cả việc sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự lo liệu được. Đây mới chính là nguyên tắc hành động tối cao thuộc về bản chất của Lý gia tam thiếu.
“Cẩn Ngôn.” Lý lão thái gia thấy Lý Cẩn Ngôn châm chọc Lý Khánh Xương đến mức đối phương không nói nên lời, cảm thấy thực sự không thể nào tưởng tượng nổi, nhíu mày nói: “Cho dù bác cả của con sai, nhưng dù gì cũng là bề trên. Con sao có thể nói chuyện với bác của mình như vậy được?”
Lời Lý lão thái gia vừa thốt ra khỏi miệng, viền mắt của nhị phu nhân Triệu Phượng Vân đã lập tức đỏ lên. Tâm tư của bà đối với Lý lão thái gia đã hoàn toàn nguội lạnh. Nói vậy là có ý gì? Lý Khánh Xương muốn khiến cho Khánh Long tuyệt hậu, đem chi thứ hai ức hiếp đến mức này, Cẩn Ngôn bất quá là nói vài câu, vậy mà lại bị chụp lên cái tội danh bất kính với trưởng bối?
Nếu như hôm nay đổi lại là Cẩn Thừa, lão thái gia liệu có nói như vậy không? Trái lại, chỉ sợ đã sớm đánh chết tên Lý Khánh Xương kia rồi.
Lý Khánh Xương chẳng qua chỉ biết hãm hại con trai của anh em trong nhà, còn con mình thì đều xem như bảo bối. Nhị phu nhân lau lau giọt lệ trên khóe mắt, nắm chặt tay Lý Cẩn Ngôn. Bà không có khả năng mở miệng chống đối cha chồng, không có nghĩa là bà không thể cho con trai của mình một chỗ dựa.
“Ngôn nhi, mẹ vô dụng, mẹ có lỗi với người cha đã mất của con, mẹ không bảo vệ được cho con.” Nhị phu nhân nghẹn ngào nói, vẻ mặt ngay sau đó lập tức trở nên lãnh liệt: “Lý Khánh Xương, anh chờ đấy cho tôi, nếu thực sự bức tôi nóng giận, Triệu Phượng Vân tôi sẽ dùng dây thừng treo cổ ngay trên xà nhà ở Tây phòng, làm cho cả cái thành Quan Bắc này đều thấy được, đại lão gia nhà họ Lý bản lĩnh cao cường, có thể bức tử người vợ góa bụa của em trai mình! Còn cái chức cục trưởng cục Tài chính, cứ để nó trở thành xuân thu đại mộng của anh đi!”
Lời nhị phu nhân nói ra khiến cho sắc mặt của Lý Khánh Xương và Lý lão thái gia đều trở nên khó coi không gì sánh được. Lý Khánh Xương hiển nhiên không nghĩ tới nhị phu nhân có thể nói ra những câu ngoan độc như thế, Lý lão thái gia lại càng tức giận đến mức nắm chặt quải trượng trong tay. Lời này đâu phải là nói với Lý Khánh Xương? Rõ ràng là đang uy hiếp lão! Vợ của con trai thứ hai treo cổ chết trong phòng con cả, chuyện này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn vào Lý gia như thế nào? Lại nhìn Lý Uẩn lão với ánh mắt gì đây?
Lý gia coi trọng danh tiếng, nếu không đã chẳng kiên trì chịu đựng lỗ vốn mà bán vải dệt thủ công. Một khi chuyện như thế này thực sự truyền ra, lão cho dù chết đi cũng không có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông nữa!
Lý lão thái gia tức giận đến mức ria mép cũng run bần bật. Lão thái thái thấy vậy, thế nhưng không nói một câu nào, chỉ giơ khăn tay lên che đi một tia cười lạnh bên khóe miệng. Nhị phu nhân cũng hừ lạnh một tiếng. Lý Khánh Xương dám làm mười, Triệu Phượng Vân này sẽ làm tới mười lăm! Cuộc sống ngày sau cái quái gì? Không thể bảo vệ cho con trai, bà còn cần đến tương lai làm gì nữa!
“Em dâu, lời này không thể tùy tiện nói ra được.” Đại phu nhân đứng ở bên cạnh Lý Khánh Xương, thấy chồng và cha chồng đều bị nhị phu nhân làm cho tức giận đến mức nói không nên lời, lão thái thái cũng không quản, chỉ đành bất chấp mà mở miệng: “Chuyện đã đến nước này, muốn xoay chuyển cũng không được. Lý gia chúng ta nếu như cùng Lâu đại soái đối địch, hậu quả, thực sự cả nhà đều không gánh nổi đâu.”
Nhị phu nhân trừng mắt nhìn đại phu nhân một cái, vừa muốn mở miệng lại bị Lý Cẩn Ngôn ngăn lại: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận. Tức giận với những kẻ không giống người này sẽ làm giảm sút giá trị bản thân.”
Lý Cẩn Ngôn không nói thì thôi, vừa mở miệng đã khiến cho đại phu nhân tức đến mức ngã ngửa. Thì ra trong mắt Lý Cẩn Ngôn, bà và đại lão gia đều không phải người?!
“Bác cả, tôi nói có đúng không?”
“Thằng ranh con! Có mẹ sinh mà không có cha dưỡng dục!”
Đại phu nhân rốt ruộc nhịn không được, trực tiếp mắng một hơi. Nghe được lời này, vẻ mặt của nhị phu nhân và lão thái thái đều trở nên xanh mét. Cho dù Cẩn Ngôn nói năng không lễ độ nhưng cũng là nam đinh duy nhất còn lại của chi thứ hai, há có thể cho phép người khác nhục mạ như thế?
Lý Khánh Xương liếc mắt nhìn Lý lão thái gia một cái. Ngược lại ông cảm thấy đại phu nhân mắng Lý Cẩn Ngôn cũng không có gì không đúng, nhưng thằng nhóc này dù sao cũng là anh em con chú con bác với Cẩn Thừa, một lời này mắng ra khỏi miệng, không phải ngay cả Cẩn Thừa và Cẩn Hành cũng bị liên lụy rồi sao? Nhìn Lý lão thái gia vẻ mặt âm trầm, Lý Khánh Xương thầm kêu không ổn, liền vội vàng kéo kéo đại phu nhân.
Đại phu nhân còn muốn tiếp tục mắng chửi, song lại bị Lý đại lão gia kéo lại, một trận tức giận bị chặn ở trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong, khiến cho vẻ mặt nhất thời đỏ rực. —
Song Lý Cẩn Ngôn lại chẳng quan tâm, bị mắng vài tiếng cũng không mất miếng thịt nào, hắn có lẽ còn phải cảm tạ đại phu nhân, sau lời nói này, xem như chi thứ nhất và chi thứ hai hoàn toàn trở mặt. Cho dù Lý lão thái gia tiếp tục thiên vị chi trưởng, lão thái thái vẫn là nghiêng về chi thứ hai, không cần biết hắn nói Lý Khánh Xương và Hứa thị như thế nào, ý tứ bên trong lời nói cũng không hề liên luỵ đến người khác, mà đại phu nhân thì sao? Không chỉ mắng hắn, ngay cả cha mẹ của hắn đều lần lượt kéo vào. Căn cứ vào việc lão thái thái có thể khiến lão thái gia trừng phạt hai đứa con của chi trưởng liền thấy được, người bà này rất khôn khéo. Xem ra, chỉ cần vin vào lời mắng nhiếc này của đại phu nhân, kế tiếp, vô luận hắn có làm cái gì, lão thái thái đều sẽ nói giúp được.
Lý Cẩn Ngôn nhếch môi một cái, vừa định mở miệng, ngoài cửa đã truyền đến một thanh âm, “Ôi chao, rốt cuộc là có chuyện gì? Từ xa đã nghe được tiếng của cha mẹ ở trong phòng. Câu vừa rồi của chị dâu cả cũng thật là lớn họng, so với cổ họng của một tiểu thư nhà quan, thực không thích hợp cho lắm.”
Lý Cẩn Ngôn suýt nữa bật cười ra thành tiếng. Vị này phỏng chừng chính là thím ba của hắn. Chú ba và cha của Lý Cẩn Ngôn là anh em cùng cha cùng mẹ, tình cảm đương nhiên rất tốt, mà quan hệ chị em dâu giữa tam phu nhân cùng nhị phu nhân cũng xem như không tồi, tính tình hai người đều ngay thẳng, không quen mắt nhất rõ ràng là bộ dạng ra vẻ xuất thân quan gia của đại phu nhân. Triều đình đã sớm không còn, bà ta bày ra bộ dáng tiểu thư cao quý để cho ai nhìn nữa?
Lại nói, cho dù nhà mẹ đẻ nhị phu nhân không ở nơi này, thế nhưng anh trai của tam phu nhân Tôn Thanh Hà, chính là anh em đồng hao của đại đô đốc sáu tỉnh phía Nam. Không những thế, ông ta dựa vào bản lĩnh của mình, làm việc trong quân đội dưới chướng đại đô đốc, năm ngoái mới được thăng lên làm lữ trưởng. Hứa thị cứ bày ra bộ dạng tiểu thư ở trước mặt tam phu nhân, không phải là đang tự tìm phiền phức hay sao?
Lý tam lão gia không học vấn không nghề nghiệp, là một cậu ấm quần là áo lượt trời sinh, song tam phu nhân Tôn thị lại không phải một cái đèn cạn dầu, thủ đoạn tàn bạo, lại có huynh trưởng làm chỗ dựa, Lý Khánh Xương dám tính kế với độc đinh của Lý Khánh Long, nhưng tuyệt không dám đụng vào người thuộc chi thứ ba. Bằng không, không cần biết ông ta có thể ngồi lên cái ghế cục trưởng cục Tài chính hay không, Tôn Thanh Hà cũng sẽ không bỏ qua.
“Tại sao không nói nữa? Thế này chẳng phải tôi vừa tới, liền biến thành cái nút bịt miệng hồ lô sao?”
Nha đầu vén rèm lên, tam phu nhân thong thả tiến vào. Đầu tiên, bà vấn án Lý lão thái gia cùng lão thái thái một câu, cũng không để ý đến Lý Khánh Xương và đại phu nhân, trực tiếp đi đến trước mặt nhị phu nhân, “Ai nha, chị dâu, chị đây là có chuyện gì?” Nói đoạn, bà rút khăn tay ấn xuống vết bầm tím trên đầu nhị phu nhân, lại quay sang gọi: “Hỉ Phúc, Thiêm Phúc, còn không mau đi mời đại phu đến, nhị phu nhân bị thương thành cái dạng này, cũng không ai gọi đại phu một câu, đều là người chết cả rồi a! Thế này còn không phải khi dễ anh hai đã mất, liền chẳng thèm coi chị dâu là người sống nữa?”
Lý Cẩn Ngôn đứng ở một bên, rốt cuộc cũng cảm nhận được uy lực không kém gì sức công phá bằng hỏa dược của tam phu nhân. Cái cổ họng này, một hơi liền đem người trong phòng mắng luôn một lượt, nhưng lại khiến người khác tìm được chỗ sai. Liếc mắt quan sát sắc mặt khó coi của Lý lão thái gia và Lý đại lão gia một cái, Lý Cẩn Ngôn âm thầm khoái trá một hồi. Quả nhiên có đại thụ dựa lưng thật là tốt, tam phu nhân mắng mỏ như vậy, thế mà cũng không thấy hai cha con kia lên tiếng, đại phu nhân càng là rụt cổ co đầu. Nếu đổi lại thành nhị phu nhân, khẳng định sẽ bị Lý lão thái gia chụp mũ gì đó cho xem.
Sờ sờ cái mũi, nhìn vết thương trên đầu nhị phu nhân, Lý Cẩn Ngôn cũng áy náy không thôi. Hắn chỉ mải tranh cãi với Lý Khánh Xương, mà xem nhẹ thương thế của nhị phu nhân, đích thật là hắn không đúng.
“Thím ba, chuyện này là lỗi của con.” Lý Cẩn Ngôn chủ động tiến lên nhận sai, ngược lại khiến cho người ở trong phòng đều lắp bắp kinh hãi. Nhị phu nhân vì sao lại bị thương, trong lòng mọi người đều biết rõ, Lý Cẩn Ngôn nhận lỗi thế này, thực khiến người ta lấy làm kỳ quái.
Lý Khánh Xương cùng đại phu nhân đã có nhận thức mới đối với Lý Cẩn Ngôn, hai vợ chồng đều thầm nói trong lòng, thằng nhãi này không phải lại muốn đưa ra cái chủ ý thiêu thân gì nữa đi?
“Con?” Tam phu nhân cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Lý Cẩn Ngôn, “Cháu trai ngoan, thím ba biết đã xảy ra chuyện gì. Những kẻ tim gan đen tối đến không biết xấu hổ, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng.”
Nói xong, bà liền gọi nha đầu tới, “Đỡ nhị phu nhân trở về đi, chờ đại phu đến kiểm tra cẩn thận xem sao. Chỗ em có dược liệu tốt nhất, đều do đô đốc phu nhân tặng cho, lát nữa sẽ bảo nha đầu đưa tới, nhìn hai mẹ con chị xem, đã gầy yếu thành cái dạng gì rồi. Đừng lo lắng, cho dù Khánh Vân không tài giỏi, song vẫn là anh em cùng chung huyết thống gần gũi nhất của anh hai.”
Tam phu nhân nói năng bộc trực rõ ràng, Lý lão thái gia đối với nàng dâu thứ ba này luôn luôn không có biện pháp, lão thái thái mừng rỡ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai cha con lão thái gia, cũng không mở miệng, chỉ còn lại vợ chồng Lý Khánh Xương xấu hổ đứng yên ở đó, một câu cũng không nói nên lời. Lý Khánh Xương chính là không ngờ, chi thứ ba sẽ vì chi thứ hai mà ra mặt. Cho dù ông biết hai chi này quan hệ không tồi, nhưng đây là chuyện trực tiếp đắc tội với Lâu đại soái a.
“Cha, mẹ, con đưa chị dâu đi trước. Cẩn Ngôn, đi cùng thím đi. Mấy ngày trước, chú ba của con mang về một con Haba Tây phương, biết nhào lộn, đặc biệt chọc cười, cùng thím chơi đi.”
Lý Cẩn Ngôn bị tam phu nhân lôi kéo, khóe miệng nhịn không được mà co rút, còn đi chơi. Hắn tốt xấu gì cũng đã mười sáu tuổi đầu, như thế nào vẫn bị tam phu nhân coi như trẻ con mà dỗ? Hơn nữa, cho dù hắn muốn đi, cũng phải xem xem có thể đi được hay không đã.
“Từ từ.” Quả nhiên, Lý đại lão gia đã mở miệng, “Cẩn Ngôn không thể đi.”
Tam phu nhân quay đầu lại, hừ một tiếng rồi nở nụ cười, “Vì sao không thể? Đừng có lằng nhằng kéo cháu trai tôi vào mấy chuyện chó má vớ vẩn kia nữa. Nếu muốn bắt quan hệ với nhà họ Lâu, chẳng phải anh cũng có hai đứa con trai đấy sao? Cẩn Thừa, Cẩn Hành, tùy anh chọn, nhưng đừng nghĩ tới Cẩn Ngôn.”
“Em dâu, đây là việc của chi trưởng và chi thứ hai, chi thứ ba nhúng tay vào, có phải hơi nhiều chuyện rồi không?”
“Ôi chao, đã không có mặt mũi đến mức đem bán cả cháu trai, lại có tư cách gì nói quy củ với tôi?” Tam phu nhân cười khẩy, “Có bản lĩnh, anh bán con trai đi, bán con gái cũng được, Tôn Thanh Hà tôi đây liền xem như không quan hệ.”
“Em!”
Lý Khánh Xương tức đến mặt mày trắng bệch, lại không cách nào đối phó với tam phu nhân. Mà Lý lão thái gia vừa định mở miệng, lão thái thái đã lạnh lùng lên tiếng: “Lời Hứa thị vừa nói, lão thái gia hẳn cũng chưa quên chứ?”
Lý lão thái gia nhìn người vợ già nua của mình, rốt cuộc vẫn thấy cả nhà Khánh Xương đuối lý. Hiện giờ chi thứ ba đã dây dưa vào việc này, xem ra, thật đúng là khó mà giải quyết cho tốt được. Nếu không để Cẩn Ngôn vào phủ đại soái, khẳng định Khánh Xương không cách nào ăn nói với người ta, song cũng không thể cương quyết duy trì ý kiến, dẫn đến góa phụ của con trai thứ hai lấy cái chết ra mà phản kháng. Không những thế, con dâu thứ ba lại nhất quyết nhúng tay vào, sự việc căn bản không có biện pháp dàn xếp êm đẹp.
Lý lão thái gia thật muốn phủi tay buông bỏ, chính là nghĩ đến Lý Cẩn Thừa, rốt cuộc lại không đành mặc kệ.
“Phượng Vân, Thanh Hà, nghe cha nói một câu, việc này là anh cả của các con không đúng. Có điều sự tình đã đến nước này, cũng không thể vứt bỏ quan hệ thông gia, mà kết thù với phủ đại soái, đúng không? Cẩn Ngôn, tổ phụ biết ủy khuất cho con, nhưng vì Lý gia, con…”
Nghe Lý lão thái gia nói vậy, tâm nhị phu nhân đã lạnh đến không thể lạnh hơn, tam phu nhân thì tức giận nở nụ cười, nhịn không được nói với nhị phu nhân: “Chị dâu, xem như em đã hiểu rồi, anh cả và thân nhân của anh cả đều là người nhà Lý gia, anh hai cùng với Khánh Vân hẳn là nhặt được ở bên ngoài đi.”
Sắc mặt Lý lão thái gia đã khó coi đến cực điểm, thế nhưng lời ra khỏi miệng, liền không thể nuốt ngược trở về, chẳng để ý tới tam phu nhân nữa, lão nhìn về phía Lý Cẩn Ngôn: “Cẩn Ngôn, con nói xem? Giống như bác của con đã nói lúc trước, dù gì cha con đã mất, hai mẹ con con vẫn cần chú bác trong nhà chiếu cố.”
Nhị phu nhân tức giận đến mức đứng cũng không vững nữa, đây là lời mà một trưởng bối nên nói hay sao?!
Lý Cẩn Ngôn vỗ vỗ bàn tay nhị phu nhân, cười cười: “Ông nội, con còn có thể nói thế nào đây? Hoặc là, ông hy vọng con sẽ nói như thế nào? Nói con ủy khuất? Không, con không hề ủy khuất, tuyệt đối không. Con đồng ý gả vào phủ đại soái.”
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng Lý Cẩn Ngôn, mọi người liền nhất thời ngây ngẩn, ngay cả tam phu nhân cũng kinh ngạc mở to hai mắt, “Ngôn nhi, không phải là con tức đến hồ đồ rồi đi?”
“Thím, hiện tại con rất tỉnh táo.” Lý Cẩn Ngôn tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Lý lão thái gia lúc ấy còn chưa kịp phản ứng, cùng vợ chồng Lý Khánh Xương đang đắc ý cực kỳ. Nói vậy, xem ra bọn họ đang nghĩ mình là bởi vì nhị phu nhân nên mới chấp nhận số phận sao?
Lý Cẩn Ngôn tủm tỉm cười, nhìn về phía Lý Khánh Xương: “Lại nói, hẳn là tôi phải cảm tạ bác cả vì đã tìm cho tôi một mối hôn sự tốt như vậy, phủ đại soái, không phải ai cũng có thể bước vào, đúng không, bác cả?”
Lý Khánh Xương nhìn vào vẻ mặt tươi cười của Lý Cẩn Ngôn, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút rét lạnh.
Lý Cẩn Ngôn cũng không để ý tới ông ta nữa, quay sang nói với Lý lão thái gia, “Ông nội, nếu cháu trai đã đáp ứng gả đi, vậy có chút chuyện, phải nói rõ ràng trước.”
“Chuyện gì? Nếu là mẹ con, con yên tâm, Lý gia sẽ không bạc đãi.”
Lý Cẩn Ngôn lắc đầu, “Không phải, là của hồi môn. Lấy chồng, hẳn là phải có của hồi môn chứ?” Nói xong, hắn vươn tay, xòe ra năm ngón, đếm đếm từng ngón một: “Con gả cho thiếu soái, chính là thay mặt cho toàn bộ Lý gia, của hồi môn cũng là mặt mũi nhà họ Lý. Xem nào, phường nhuộm, tiệm vải, trà lâu, ngân hiệu, còn có quán ăn, những thứ này đều là sản nghiệp Lý gia. Con không phải người tham lam, thôi thì cứ đem toàn bộ phường nhuộm và tiệm vài làm của hồi môn cho con đi, dù sao để lại cũng chỉ có tác dụng bù lỗ mà thôi. Còn lại lấy thêm một ngân hiệu, một quán ăn, đúng rồi, con còn nhớ trong nhà có hơn một ngàn mẫu đất, con không cần nhiều, năm trăm mẫu là đủ. Ông nội đừng nghĩ rằng con tham lam, tất cả những thứ này đều là lễ gặp mặt cho đại soái, tổng thống chẳng phải đang tăng cường trang bị cho quân đội sao? Như vậy đại soái cũng sẽ làm thế, đúng vào lúc này, cấp lương để đại soái kiến thiết quân doanh, đại soái nhất định sẽ cảm tạ cả nhà họ Lý.”
Lý Cẩn Ngôn vừa tủm tỉm cười, vừa nói hết một lượt. Bỗng chốc, trong phòng hiển nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.
Toàn bộ phường nhuộm, tiệm vải, thêm một ngân hiệu, một quán ăn, năm trăm mẫu đất, đây cơ hồ tương đương với hơn một phần ba sản nghiệp Lý gia rồi. Mấy năm gần đây, tiệm vải đều phải bù lỗ, nếu chuyện này xảy ra sớm vài năm, một lần há miệng này của Lý Cẩn Ngôn, liền nuốt đi hơn phân nửa gia sản nhà họ Lý.
Gọi là của hồi môn, trên thực tế, đây là muốn phân chia gia nghiệp đi?
“Mày, mày…” Lý Khánh Xương chỉ vào Lý Cẩn Ngôn, tức giận đến nói năng lắp bắp: “Mày đừng mơ!”
Lý Cẩn Ngôn chậm rãi phủi phủi vạt áo dài, thản nhiên đáp: “Bác cả, đây không phải là tôi mơ hay không mơ, mà là một việc nhất định. Nếu muốn Lâu đại soái có vài phần tôn trọng đối với Lý gia ta, thì không thể keo kiệt được. Huống chi, đứa cháu trai này còn đang cảm thấy ít đấy, nếu không, chờ khi tôi tự mình tìm tới cửa nhà Lâu đại soái nói chuyện rồi hãy bàn. Dù sao cũng là nhà chồng tương lai, đi lại một chút, còn có thể để lại ấn tượng tốt cho cha mẹ chồng. Chỉ là, đến lúc đó, của hồi môn, e rằng không chỉ có như vậy đâu.”
“Lý Cẩn Ngôn!”
Lý Khánh Xương quả nhiên nổi nóng, Lý lão thái gia cũng thấy Lý Cẩn Ngôn quá phận, thế nhưng lão thái thái lại chỉ khẽ vén tóc mai, mở miệng: “Lão thái gia, tôi phải nói, Ngôn nhi rất có lý, gả cho Lâu thiếu soái, của hồi môn nhất định không được tiếc rẻ, huống hồ Khánh Long vì Lý gia mà chưởng quản công việc kinh doanh ngần ấy năm, đúng là con số này tôi còn cảm thấy ít. Không bằng cứ như vậy đi, thêm một cái ngân hiệu, một tiệm cầm đồ nữa, những thứ này đều là của hồi môn lúc trước của tôi, đương nhiên tôi có quyền xử trí.”
Lão thái thái vừa nói ra lời ấy, ý tứ phản đối của Lý lão thái gia đã bị chặn ngay ở cổ họng. Vợ mình cũng đã đem cho cả của hồi môn lúc trước rồi, chẳng lẽ thân làm một tổ phụ như lão đây, còn nói đứa cháu này đòi hỏi quá nhiều được sao?
Thôi, về chuyện này, Lý gia đích thực có lỗi với chi thứ hai.
“Được rồi, cứ theo lời Cẩn Ngôn nói mà làm.” Lý lão thái gia dứt khoát, “Khánh Xương, Cẩn Ngôn đáp ứng hôn sự này là vì nó hiểu chuyện, ngươi thân làm bác mà lại ra vẻ ta đây. Trước đó còn đối đãi thế nào với em dâu và cháu trai? Còn ngươi nữa, Hứa thị, mau xin lỗi em dâu ngươi đi. Về phần Cẩm Cầm cùng Cẩn Hành…”
“Ông nội, nếu bệnh của con đã tốt hơn, vậy thì xử nhẹ cho chị cả và em tư đi.” Lý Cẩn Ngôn hiểu được phải lui quân đúng lúc, ‘của hồi môn’ còn chưa tới tay, không thể làm quá với Lý Khánh Xương, có điều, hắn chỉ nói là xử nhẹ, chứ không nói không xử lý.
Cho dù Lý Khánh Xương bất mãn, cũng không có khả năng đối chọi với Lý lão thái gia, chỉ có thể âm thầm nghiến răng, rốt cuộc vẫn phải để thằng ranh con này sắp đặt.
Nhìn Lý Khánh Xương và đại phu nhân tràn đầy oán khí rời đi, tam phu nhân bật cười, nói với nhị phu nhân: “Chị dâu, em thấy xem như xong rồi, đừng nhìn Cẩn Ngôn nhà chị bình thường im hơi lặng tiếng, một lần há miệng bất thình lình này, thật đúng là đủ làm cho cả nhà kia đau đến tận xương tận tủy.”
Lý Cẩn Ngôn đỡ nhị phu nhân, vẻ mặt khổ sở nói, “Thím, thím đừng nói móc con, đây còn không phải là bị tình thế ép buộc hay sao? Bọn họ đối xử với mẹ con như vậy, nếu con im lặng như lúc trước, thế thì không đáng là nam nhân!”
“Còn nam nhân cái gì.” Tam phu nhân cười càng lợi hại hơn, “Sắp tới liền đi lấy chồng rồi, thím ba cũng phải ngẫm lại cẩn thận, có nên đem bảo bối dưới đáy hòm tới tặng cho con làm của hồi môn không đây.”
“Thím…”
Khi Lý gia chưa hết ồn ào vì hôn sự của Lý Cẩn Ngôn lần này thì, phủ Lâu đại soái cũng không được yên bình là mấy.
Lâu phu nhân cầm ngày sinh tháng đẻ cùng tờ giấy phê mệnh của Lý Cẩn Ngôn trên tay, nhìn tới nhìn lui, nhịn không được mà thở dài, thế nhưng thực sự cưới một nam nhân về cho con trai mình, đây có thể coi là cái chuyện gì chứ. Cho dù trước đó đạo sĩ đã phán rõ ràng, song Lâu phu nhân vẫn khó mà bình tâm cho được. Bà nghĩ rước người vào cửa, sau đó cứ xem như Bồ Tát để ở trong nhà, cho ăn cho mặc, thế cũng coi như Lâu gia bọn họ chí tình chí nghĩa rồi.
Chính là, Lâu đại soái đối với chuyện này lại vui như mở cờ trong bụng. Danh tiếng của Lý Khánh Long – cha đẻ Lý Cẩn Ngôn, ông đã sớm nghe qua, có thể làm cho tổng thống phía Nam tự tìm tới cửa, làm sao có thể là nhân vật đơn giản được? Đừng thấy ông làm cho chính phủ phương Bắc mà lầm tưởng, sự tình nội bộ chính phủ Nam kì, một chút cũng không qua được mắt ông. Lý Khánh Long nhậm chức ở bộ Tài chính phía Nam không đến một năm, trong thời gian đó vấn đề tài chính của chính phủ Nam kì có được cải thiện cực kỳ to lớn. Hiển nhiên năng lực và bản lĩnh của người này đều rõ như ban ngày, đáng tiếc chính là, qua đời quá sớm.
“Về mất mát này, chính phủ miền Nam mỗi lần ngẫm lại đều sẽ phát bực.” Lâu đại soái đẩy nha đầu đang bóp vai cho mình ra, xoa xoa cái đầu bóng loáng. Từ khi xóa bỏ chế độ đuôi sam của Thanh triều, đầu ông chính là chưa hề có lấy một cọng tóc. Mà những thuộc cấp thân tín của ông cũng liền học theo, bỏ mũ xuống, tức thì phơi bày một đội quân đầu sáng bóng. Đám binh lính dưới trướng ông, bất kể tóc dài hay tóc ngắn, đều nói giỡn, quan trên một đầu bóng loáng, chính mình lại đội lông nhím trên đầu, như thế không phải tự muốn ăn roi sao? Cũng có người trêu chọc đội quân đầu trọc của Lâu gia, Lâu đại soái nghe xong chỉ cười ha ha, nói: “Mẹ nó chứ, đừng thấy bọn ông đầu tóc nhẵn bóng, mà tưởng là đám hòa thượng ngồi không trong chùa đâu!”
Bất kể là ai đều có thể nghe ra sát khí ẩn chứa trong lời nói ấy, vì thế những kẻ chê cười Lâu đại soái tức thì co vai rụt cổ, mà đội quân đầu trọc dưới quyền của ông, lại bởi thế liền nổi danh.
Có điều, con trai độc nhất của Lâu đại soái, Lâu thiếu soái, lại không kế thừa tác phong của cha mình, được nhà ngoại mời thầy giáo chính thống dạy dỗ, lại học tập năm năm ở trường quân sự nước ngoài. Do đó Lâu Tiêu có vóc người cương nghị, diện mạo tuấn lãng, mang phong thái khiêm tốn ôn hòa. Khác với Lâu đại soái, Lâu Tiêu dường như rất ít khi nổi giận, nhưng chỉ cần hắn lạnh mặt thì ngay cả mấy người anh em đi theo lâu đại soái vào sinh ra tử ngót nghét mấy chục năm, cũng nhịn không được mà dựng tóc gáy.
Phụ tá của Lâu đại soái vô cùng coi trọng Lâu Tiêu, tuy rằng Lâu đại soái chỉ có một đứa con trai, thế nhưng đứa con này còn hơn cả mười mấy hai mươi đứa con trai của người khác.
Chính là, giờ phút này, Lâu thiếu soái uy phong lẫm liệt trong quân đội, lại bị Lâu phu nhân vẻ mặt bất đắc dĩ kéo lên xe, bảo là: đi xem mặt vợ.
“Cho dù bát tự phù hợp, cũng phải gặp mặt nhìn thử một lần, bộ dáng không có vấn đề thì mới được. Lỡ như, rước phải một ông Thần Chung Quỳ () trở về, chẳng phải chúng ta liền bị người khác cười chê cả đời sao.”
() Thần Chung Quỳ: thần trấn trạch, giữ cửa, bộ dạng hung dữ nhằm xua đuổi tà ma (chú thích hình)
Vì thế, Lâu thiếu soái một thân quân trang màu xám, nhìn Lâu phu nhân ở bên cạnh mình, vươn tay tháo mũ xuống rồi bất đắc dĩ thở dài.