Dân quốc năm thứ tư, ngày mùng tháng một năm Dương lịch, tức ngày tháng năm Tân Hợi Âm lịch.
Từ khi triều đình nhà Thanh bị lật đổ, dân quốc được thành lập, chính phủ Nam Kì liền chọn Dương lịch làm kỉ niên, quy định ngày mùng tháng là nguyên đán, mùng tháng giêng Âm lịch gọi là tân niên, chính phủ Bắc Kì sau đó cũng bắt chước làm theo.
Tuy rằng người lớn tuổi vẫn còn sử dụng hoàng lịch cũ, nhưng không cần biết Dương lịch hay Âm lịch gì thì ngày này vẫn phải có, lễ quốc khánh chung quy phải làm cho thật hoành tráng vui vẻ.
Thành Quan Bắc từ sáng sớm mùng một đã tưng bừng náo nhiệt, ven phố đều là một khung cảnh hân hoan.
Liên Kì Đình chắp tay sau lưng đi về phía trước, Tiểu Xuyên Tử vẻ mặt đau khổ chầm chậm chạy theo sau, năm mới sắp tới rồi, thế mà thiếu gia vẫn không có suy nghĩ về nhà, hắn cũng không dám nghĩ đến ngày sau quay về Liêu gia đâu, khẳng định là trốn không thoát bị chửi mắng một trận.
“Thiếu gia, nếu không thì tôi vẫn nên về trước, này đã sắp sang năm mới rồi, lão thái gia và phu nhân cả nhà đều rất nhớ người đấy.”
Liêu Kì Đình không lên tiếng, trong bụng hắn đang lo ngay ngáy. Việc người Nga tăng cường binh lực ở vùng biên giới đã không còn là chuyện bí mật, một khi không chuẩn bị tốt thì sẽ xảy ra chiến tranh. Ngộ nhỡ Lâu gia thực sự mạo phạm tới người Nga, người trong chính phủ Bắc Kì có thể ra tay giúp đỡ không nhiều lắm, không nhúng tay vào là tốt rồi, chỉ sợ có kẻ ngấm ngầm đâm cho một dao.
Dựa vào sự hiểu biết của Liêu Kì Đình về những cán bộ viên chức và quân phiệt thì việc này không phải không làm được. Có lẽ hắn nên đi sáu tỉnh miền Nam xem xem, đích xác Tống Võ qua lại rất thân cận với người Nhật Bản, nhưng Tống Chu quả thật không giống như người đoản mệnh, chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì ít nhất còn có thể sóng hơn vài chục năm nữa. Liêu gia cũng không hẳn là không có đủ thời gian chuẩn bị. Phỏng chừng trong lòng ông nội và cha hiểu được, cũng là tính toán khảo nghiệm tâm tư của mình, nếu không thì đã không đề cập đến vài câu rồi.
Nghĩ đến đây, Liêu Kì Đình liền thông suốt.
“Tiểu Xuyên Tử.”
“Vâng!”
“Phát điện tín về cho nhà, bảo rằng hai ngày nữa ta sẽ lên đường trở về.”
“Ai nha, thiếu gia, cậu thật là……” Tiểu Xuyên Tử thiếu điều nước mắt lưng tròng, thiếu gia cuối cùng cũng không bướng bỉnh nữa, Bắc Kì này trông có vẻ không còn yên ổn nữa, nếu nhiếu gia còn không cam tâm tình nguyện về nhà thì hắn làm sao ăn nói với người trong nhà đây!
Hai chủ tớ đang đi ở ven đường, một đội nhân mã đối diện đi tới, tuấn mã toàn thân đen tuyền tung bốn vó, kị sĩ lập tức vung roi ngựa, người đi đường nhao nhao chạy trốn, Tiểu Xuyên Tử túm lấy Liêu Kì Đình nép vào ven đường, chẳng ngờ Liêu Kì Đình lại giẫm lên một phiến băng mỏng, trượt chân té xuống đất, kị sĩ ngay tức khắc dùng sức túm dây cương, tuấn mã vung chân trước lên, phát ra một tiếng hí dài, thực sự ngừng lại.
“Thiếu soái!”
Không biết là ai trong đám người hô lên một tiếng, Liêu Kì Đình ngẩng đầu, kị sĩ lập tức cũng cúi đầu xuống nhìn hắn, quân phục màu xám đậm, áo khoắc màu đen, ánh mắt trầm lãnh.
Kị binh theo sau bắt đầu tụ tập, ánh mắt nhìn Liêu Kì Đình đều có chút bất thiện.
Liêu Kì Đình cười khổ, này xem như là tai họa bất ngờ ư?
Lâu Tiêu ôm quyền: “Việc quân cấp bách, đắc tội!”
Liêu Kì Đình hơi sửng sốt, vội vàng lắc đầu. Lâu Tiêu thấy Liêu Kì Đình không bị thương nên cũng không nhiều lời nữa, vung tay lên, đội cưỡi ngựa băng băng lướt qua.
Người đi trên phố sôi nổi thảo luận: “Nhìn cái dạng này, chỉ e là sắp đánh nhau với đám người Tây kia rồi!”
Tiểu Xuyên Tử vội nâng Liêu Kì Đình dậy: “Thiếu gia, cậu không sao chứ?”
Liêu Kì Đình đứng lên, vỗ vỗ vạt áo dính tuyết, đột nhiên nói ra một câu: “Đầu cơ tích trữ.”
Tiểu Xuyên Tử khó hiểu hỏi: “Thiếu gia, cậu nói cái gì vậy?”
Liêu Kì Đình mỉm cười: “Biết Lã Bất Vi lần đầu gặp gỡ cha của Tần Thủy Hoàng đã nói câu gì không?”
“Câu gì?”
Ý cười trên mặt Liêu Kì Đình càng sâu: “Đầu cơ tích trữ!”
“Nhưng ngài cũng không phải lần đầu tiên gặp Lâu thiếu soái a.”
Liêu Kì Đình: “……” Quả nhiên ngu ngốc không trị được sao?
Đoàn người Lâu Tiêu từ quân doanh chạy về phủ đại soái, cũng mang về tin tức của quân đội trấn thủ biên cương Mãn Châu Lý.
“Người Nga ra tay rồi?!” Lâu đại soái lấy làm kinh hãi.
“Đúng vậy.”
“Tin tức chính xác không?”
“Chính xác, người Nga nổ súng trước, tử thương trung đội, còn chết một trung đội trưởng.”
“Liêu Tập Vũ nói thế nào?”
“Đàm phán vô dụng.”
Sắc mặt Lâu đại soái âm trầm, nắm tay nện mạnh xuống bàn, “Người đâu! Phát điện tín cho tổng thống, nói người Nga ở vùng biên giới đột nhiên tập kích, quân đội trấn thủ biên giới đã tử thương một tiểu đoàn! Đám giặc Tây đã giẫm lên cả mặt mũi rồi, còn bàn bạc gì nữa, bàn bàn cái rắm!”
Quân đội sáu tỉnh Bắc Kì muốn điều động với quy mô lớn thì luôn phải đi gặp chính phủ Bắc Kì báo cáo một tiếng, nhớ tới bức điện trả lời trước đây tổng thống Nam Kì gửi cho mình, Lâu đại soái liền tức giận. Đòi đánh Nam Kì thì hăng hái lắm, tới khi đụng đến đám thằng Tây thì như rùa rụt cổ, đây là những người nào chứ, đúng là khôn nhà dại chợ!
Lâu đại soái chắp tay sau lưng đi đi lại lại hai vòng, đành bất chấp: “Thế thì không đợi đến ngày mốt. Vậy ngày mai để sư đoàn một củaTiễn Bá Hỉ xuất phát, sư đoàn hai của Đỗ Dự Chương cũng lên đường luôn!”
Không phải không cho ông đây động tới dù chỉ một sư đoàn sao? Hứ! Ông đây động tới cả hai sư đoàn luôn đấy!
“Cha, chuyện kia của nước Nga?”
Lâu đại soái đang nổi cáu, nghe Lâu Tiêu nhắc tới liền khoát tay nói: “Vẫn chưa truyền lại tin tức. Ta đoán là vô dụng rồi. Còn phải đánh, bọn họ mới biết được Lâu gia ta không phải người dễ trêu chọc!”
“Cha, vừa động đến hai sư đoàn, phải đề phòng người Nhật Bản lợi dụng sơ hở.”
“Ta biết.” Lâu đại soái ngồi trở lại trên ghế: “Đám người lùn kia cũng giống như đám thằng Tây, đều chả phải thứ gì tốt! Một ngày nào đó, ông đây sẽ vặn gãy cổ chúng nó!”
Mệnh lệnh Lâu đại soái vừa đưa ra, bộ trưởng bộ hậu cần Khương Du Lâm thiếu chút nữa trợn mắt cắt cổ. Cái gọi là quân đội chưa hành động, lương thảo đi trước, điều động một sư đoàn, đã khiến cho Khương Du Lâm gấp muốn chết rồi, hơn nữa sư đoàn hai của Đỗ Dự Chương, sáu lữ tổng cộng chín đoàn bộ binh, lại thêm đoàn kỵ binh, đoàn pháo binh, đúng rồi, còn thêm một đoàn độc lập của thiếu soái, nữa, tổng cộng hơn hai vạn người!
lữ: năm trăm quân kết làm một toán gọi là lữ
Khương Du Lâm thật muốn quay ra khóc với Lâu đại soái, làm người đừng có bắt chẹt người khác như vậy chứ!
Hai vị phó bộ trưởng và nhân viên trong bộ phía dưới cũng cùng một dáng vẻ vò đầu bứt tai, suy nghĩ tới mức đầu gãi đến mòn cả rồi, việc nên làm thì quả thực phải làm! May mà đoạn đường sắt từ Quan Bắc đến Mãn Châu Lý này được đại soái kiên quyết cướp từ trong tay đám thằng Tây trở về, nếu không thì chỉ có thể đi bằng la ngựa, gây trở ngại cho những người ở bộ hậu cần.
Trong phủ đại soái, Lý Cẩn Ngôn gặp “nhân tài” mà Lâu Tiêu tìm cho hắn, nửa ngày vẫn không nói nên lời.
Một người mang kính khuông tròn, là một Hoa kiều ở Nam Dương nói không sỏi tiếng quốc ngữ.
Lâu thiếu soái sẽ không phải vì quân vụ bộn bề mà tìm lấy lệ cho hắn một người đó chứ?
Hoa kiều mang kính thấy vẻ mặt hoài nghi của Lý Cẩn Ngôn thì mở miệng nói ra một chuỗi tiếng Anh lưu loát xen lẫn tiếng Đức, tiếng Anh thì Lý Cẩn Ngôn còn có thể miễn cưỡng ứng phó, còn tiếng Đức, quả thực là một từ nghe cũng không hiểu.
Vậy thì câu thông như thế nào đây?
Thời điểm hắn đang đau đầu thì Lâu Tiêu đẩy cửa đi tới, Lý Cẩn Ngôn như gặp được cứu tinh, vội vàng kéo hắn lại: “Thiếu soái, anh mai tới giúp đỡ, này căn bản là ông nói gà bà nói vịt a.”
Lâu Tiêu không mở miệng, trở tay cầm lấy cổ tay của Lý Cẩn Ngôn, trước kéo hắn về sô-pha ngồi xuống.
Người mang kính trông thấy Lâu Tiêu thì lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười, đứng lên, mở miệng nói ra một tràng tiếng Đức, Lâu Tiêu và hắn nói chuyện với nhau, xong lại quay qua nói với Lý Cẩn Ngôn: “Hắn tên là Kiều Nhạc Sơn, nguyên quán ở Phúc Kiến, cuối thời nhà Minh thì di cư đến Nam Dương. Tốt nghiệp ngành hóa học đại học Berlin, đầu năm nay mới về nước. Hắn có thể nghe hiểu tiếng quốc ngữ, nhưng nói không tốt lắm.”
Kiều Nhạc Sơn nhìn Lý Cẩn Ngôn, lại nói một tràng với Lâu Tiêu, thần sắc có chút ám muội, vẻ mặt Lâu Tiêu không đổi, chỉ gật đầu.
Lý Cẩn Ngôn không đi hỏi hai người đang nói chuyển gì, chung quy vẫn cảm thấy được, không hỏi là một việc khá sáng suốt.
Có Lâu Tiêu ở đây, việc câu thông giữa Lý Cẩn Ngôn và mắt kính cũng thuận tiện hơn, sau khi hỏi qua Lâu thiếu soái và biết được Kiều Nhạc Sơn người này cực kỳ đáng tin, Lý Cẩn Ngôn cũng không nói nhảm nhiều nữa, trực tiếp lấy ra tư liệu về sulfonamide mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt. Thời gian cấp bách, Lâu thiếu soái ngày mai sẽ theo quân đội xuất phát, chuyện đánh giặc cũng không chắc chắn điều gì, Lý Cẩn Ngôn không thể trì hoãn, nhất định phải chắc chắn chuyện này trước khi hắn rời đi.
“Ngài Kiều, những tư liệu này là cha tôi trước đây từ trong nhân công của một người tên là Domagk mà biết được. Nghe nói đây là một loại thuốc có thể kháng khuẩn giảm sốt.”
Trong lòng Lý Cẩn Ngôn nói một tiếng thật có lỗi với Lý Khánh Long, bất kể như thế nào, Lý Khánh Long… còn phải cách một đoạn thời gian.
Nghe xong Lý Cẩn Ngôn nói, vẻ mặt Lâu Tiêu biến đổi trong nháy mắt, nhưng cũng rất nhanh đã trở lại bình tĩnh.
Kiều Nhạc Sơn đã cầm tư liệu về sulfonamide lật xem, đầu tiên là nhíu mày, sau đó hai mắt sáng lên, tiếp theo lại nhíu mày, rồi lại tỏa sáng. Ước chừng qua hơn hai mươi phút mới ngẩng đầu lên, nét mặt nghiêm túc hướng về phía Lý Cẩn Ngôn nói một tràng, Lý Cẩn Ngôn nghe không hiểu, buộc lòng phải nhìn sang Lâu Tiêu.
“Thiếu soái, hắn đang nói gì thế?”
“Hắn đang hỏi, người cho cha em tài liệu này hiện tại đang ở đâu?”
“Tôi chỉ biết người kia tên là Domagk, còn lại gì cũng không biết.”
Vẻ mặt Kiều Nhạc Sơn có phần tiếc nuối, suy xét một lát rồi gật đầu đáp ứng với Lý Cẩn Ngôn sẽ hỗ trợ nghiên cứu chế tạo hai loại thuốc này. Thế nhưng, hắn cần một phòng thí nghiệm, dụng cụ thí nghiệm, cùng một trợ thủ.
Lý Cẩn Ngôn nhẹ nhàng thở ra, những thứ này thì dễ xử lý, miễn là “nhân tài” đúng hạn, hết thảy đều không thành vấn đề.
Bàn chuyện ổn thỏa, Lý Cẩn Ngôn xấu tính tạm lưu Kiều Nhạc Sơn lại phủ đại soái. Kiều Nhạc Sơn không phản đối, hắn hiểu rõ, phần tư liệu này quan trọng bao nhiêu, đối với hai bên đều có lợi.
An bài xong cho Kiều Nhạc Sơn, Lâu Tiêu nói với Lý Cẩn Ngôn: “Ngày mai tôi xuất phát, sĩ quan Quý sẽ lưu lại. Có vấn đề thì xảy ra thì cứ việc phân phó hắn.”
“Lý Cẩn Ngôn gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Ngay sau đó, hắn đột nhiên bị ấn ngã vào ghế sô-pha. Lâu Tiêu quỳ giữa hai chân hắn, một tay chế trụ cổ tay hắn, cúi người xuống, hôn lên môi hắn, từ kẽ hở giữa hai đôi môi đang ma sát tràn ra một câu nói mơ hồ không rõ: “Chờ tôi trở lại……”
Ngày hôm sau, khi Lý Cẩn Ngôn tỉnh lại thì Lâu Tiêu đã đi rồi.
Nha đầu hầu hạ bưng đồ dùng rửa mặt tiến vào, bên trong đám người không thấy nha đầu mắt xếch kia đâu.
Ngoài cửa có hai người lính đứng thủ, trong đó có một anh lính rất có thiên phú kể chuyện. Anh lính thấy Lý Cẩn Ngôn hơi kinh ngạc thì nhếch miệng cười: “Khi thiếu soái rời đi thì lưu lại cho ngài một tiểu đội. Có việc gì ngài cứ việc phân phó, các anh em tuyệt không hai lời. Ngài thấy ai không thuận mắt, các anh em giúp ngài đánh hắn! Ai dám làm ngài khó chịu, tuyệt đối đánh chết hắn!”
Lý Cẩn Ngôn nghe được thì khóe miệng trực tiếp co rút, tôi nói này anh lính, anh nói thật đi, có phải anh làm nghề tay trái kiểu “Mau đưa tiền đây” gì gì đó phải không? (Ý em nói mấy ảnh làm bảo kê=)))
Đúng lúc Quý sĩ quan qua đây, nghe được lời nói của anh lính, sắc mặt cũng rất không dễ chịu, thiếu soái đích thực phân phó hắn trông nom cho Ngôn thiếu gia, nhưng qua miệng của kẻ thô lỗ này thì sao lại giống như xúi giục Ngôn thiếu gia hoành hành ngang ngược thế kia?
Lý Cẩn Ngôn cùng Quý sĩ quan khách sáo vài câu, xoay người quay về, từ bên trong lấy ra điều lệ trước đây đã nghĩ tốt. Nếu Lâu thiếu soái nói có vấn đề gì cứ tìm Quý sĩ quan, Lý Cẩn Ngôn liền dứt khoát đem chuyện mua sắm dụng cụ thí nghiệm giao cho hắn làm.
Có phủ đại soái làm chỗ dựa, làm việc cũng thuận lợi hơn nhiều.
Trong khi Lý Cẩn Ngôn đang vội vàng chuyện sulfonamide, đoàn quân độc lập của Lâu Tiêu đã đón xe lửa ven đường sắt Trung Đông một mạch hướng về phía tây, trên đường đi ngang qua Tề thị, Ngang Ngang Khê, Trát Lan Truân, Bác Khắc Đồ, thẳng đến Hailar. Quân đội trấn thủ biên giới phát tin tức trở lại, nhà ga ở Mãn Châu Lý đã bị bọn giặc Tây chiếm, quân binh của sư đoàn một và sư đoàn hai chỉ có thể xuống xe cuốc bộ từ Hailar đến Mãn Lý Châu.
Hailar: là một khu (quận) của địa cấp thị Hulunbuir (Hô Luân Bối Nhĩ), khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc. Hailar là thủ phủ và cũng là khu vực đô thị tập trung duy nhất của Hulunbuir. Khu vực quận được biết đến với biệt danh “Viên ngọc trên đồng cỏ” và đóng vai trò như một cửa ngõ giữa Nga và Trung Quốc. Hailar trở thành một pháo đài quân sự của nhà Thanh vào năm , và dưới thời cai trị của Trung Hoa Dân Quốc, Hailar trở thành tỉnh lị của tỉnh Hưng An. Hailar ngày nay là một trung tâm của các ngành sản xuất nông nghiệp trong vùng. Quy mô đô thị hiện nay của Hailar tương đối nhỏ nhưng ckhaf thịnh vượng. Giữa thế kỷ, , thành phố được ước tính chỉ có khoảng . người.
Đường sắt Trung Đông được người Nga tu sửa lại cuối đời nhà Thanh, lấy Cáp Thị làm trung tâm, phía Tây hướng về phía trong Mãn Châu Lý, phía Đông tới sông Tuy Phân, phía Nam đi Đại Liên. Căn cứ vào “Trung – Nga mật ước” do nhà Thanh kí kết cùng người Nga, triều đình nhà Thanh hầu như đánh mất tất cả chủ quyền của những khu vực dọc tuyến đường sắt này. Để lấy lại đoạn đường sắt từ Cáp Thị đến Mãn Châu Lý, Lâu đại soái đã vắt óc suy nghĩ không ít, có thể nghĩ ra được chủ ý gì thì nghĩ, thậm chí còn cho người giả trang thành thổ phỉ. Lừa gạt ước chừng hơn nửa năm trời mới khiến cho người Nga nhả ra, trả giá vài lần mới “chuộc” được đường sắt về lại với một cái giá đắt đỏ.
Cho dù cắt tiền thuế ở sáu tỉnh Bắc Kì vào thu phát quân lương bổ sung chỗ thiếu hụt thì tình hình kinh tế cũng rất túng quẫn.
Này cũng là nguyên nhân mà Lâu gia vội vã xây nhà máy, là do thiếu tiền a!
Trên vùng biên cảnh, quân đội trấn thủ đã giao thủ với người Nga.
Hiện tại là thời tiết tháng giêng, đất đai đông lạnh đến cứng rắn, một cái xẻng xúc xuống chỉ đào được một cái hố nông, căn bản là không có cách nào đào chiến hào. Người Nga ‘oanh’ một pháo liền tử thương vài người anh em, quân đội trấn thủ cũng bị tổn hại hỏa lực và quân số, có thể chống đỡ được đến hiện tại cũng không phải dễ dàng gì.
Liêu Tập Vũ gấp đến độ nổi một cục nhiệt, trên điện báo nói rằng viện binh đã xuất phát, nhanh nhất thì hai ngày sau quân tiên phong có thể sẽ đến!”
Nhưng trong tay hắn chỉ có ít người, có thể chống đỡ được tới lúc đó sao?
Buông bức điện xuống, bên ngoài lại vang lên tiếng pháo, sĩ quan phụ tá vội vàng đẩy cửa tiến vào: “Đội trưởng, đám giặc Tây lại tấn công!”
Liêu Tập Vũ dữ tợn trừng mắt, chộp lấy khẩu súng lục Mauser trên bàn, “Con mẹ nó, thực sự cho rằng ông đây dễ bắt nạt hả?! Đi! Diệt cái đám bê héo này cho ông!”
Đêm khuya, giữa điện Kremlin, đại công nương Tatiana lại một lần nữa bừng tỉnh từ cơn ác mộng, “Ôi, Thượng đế! Elena, ngươi ở đâu rồi, Elena!”
Thị nữ Elena tiến vào, trông thấy sắc mặt tái nhợt của đại công nương thì bước lên phía trước hỏi, “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”
“Ta vừa mở thấy một màn tội ác kia.” Đại công nương che lại đôi mắt, nước mắt theo khe hở hòa cùng mồ hôi lạnh cùng nhau rơi xuống: “Thượng đế, xin hãy tha thứ cho ta!”
Elena không ngừng an ủi đại công nương Tatiana, “Điện hạ, việc kia đã qua rồi, đã qua rồi, kẻ phạm tội đã bị trừng phạt!”
Ba tháng trước, tại sân khấu kịch Kiev, đại công nương Tatiana và chị gái cô là đại công nương Olga đã tận mắt chứng kiến một màn thủ tướng Stolypin bị ám sát. Từ đó về sau, đại công nương liên tục gặp ác mộng không ngừng.
“Điện hạ,” Elena khẽ vỗ về cánh tay đại công nương Tatiana: “Có lẽ, ngài có thể thỉnh cầu thánh nhân đến giúp đỡ.”
“Rasputin?”
“Vâng, điện hạ.” Thanh âm Elena trầm thấp, mang theo tác dụng trấn an lòng người: “Thánh nhân chính là không gì không làm được, hắn sẽ vì ngài mà xua đi những ma quỷ hắc ám.”
“Ngày mai, ngày mai mời Rasputin lại đây!”
“Tuân lệnh, điện hạ.”
Elena nâng giá nến, rời khỏi phòng ngủ của đại công nương, đứng ở cửa, khóe môi no đủ nhếch lên một tia cười kỳ dị, nhưng chỉ trong chốc lát liền biến mất vô tung, cô lại trở thành thị nữ trung thành và tận tâm bên người đại công nương Tatiana, mà không phải Elena người chảy trong mình dòng máu Tatar và Mông Cổ, bị kỵ binh Cossack tàn sát cả gia tộc, mang mối thù khắc cốt ghi tâm với vương triều Romanov.