Tại sáu tỉnh Bắc Kì, Lí gia là phú thương, còn Lâu đại soái lại là một vị hoàng đế không có ngai vàng. Cho nên, việc Lâu gia kết thành thông gia với Lý gia chính là đại sự hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Đội kị mã của Lâu thiếu soái vừa mới đến nơi, bốn phía liền tụ tập không ít người đến nghe ngóng và xem náo nhiệt.
Lý Khánh Xương đối với việc này có chút tự đắc, lộ ra nét mặt tươi cười, chắp tay chào hỏi Lâu Tiêu. Thế nhưng Lâu thiếu soái lại không cho Lý Đại lão gia chút mặt mũi nào. Là người có niềm kiêu hãnh ăn sâu từ trong cốt tủy, lại có gia thế bậc nhất, Lâu thiếu soái hoàn toàn không cần cấp thể diện cho bất cứ kẻ nào mà hắn thấy chướng mắt.
Lý Khánh Xương trơ mắt nhìn Lâu thiếu soái lướt qua mình, nụ cười trên gương mặt cũng đơ cứng lại, chỉ nghe Lâu thiếu soái nói với Lý Cẩn Ngôn đang đứng ở phía sau lưng: “Tôi đến rồi đây.”
Sau đó, Lâu Tiêu vén áo choàng lên, trực tiếp bọc Lý Cẩn Ngôn ở bên trong, nói: “Đi thôi.”
Lý Cẩn Ngôn cũng không lạnh, bên trong mặc trường sam bằng vải bông, còn mặc một lớp giáp áo, Lâu Tiêu vậy mà chẳng ngó ngàng gì đến. Một cỗ khí tức xa lạ lãnh ngạnh phả vào mặt ngược lại khiến Lý Cẩn Ngôn không biết nên ứng đối như thế nào mới tốt.
Đẩy ra? Lâu thiếu soái rõ ràng là có ý tốt.
Không đẩy ra? Trước mặt có bao nhiêu người… Cho dù là hai nam nhân, nhưng cân nhắc đến quan hệ hiện tại giữa mình và Lâu thiếu soái, tai Lý Cẩn Ngôn vẫn không tự chủ được mà nóng lên.
“Làm sao vậy?”
Thanh âm của Lâu Tiêu vang lên ngay bên tai. Lý Cẩn Ngôn ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt đang nhìn xuống phía dưới của Lâu Tiêu. Lâu Tiêu thật sự rất cao, bản thân mình đứng thẳng cũng chỉ đến cằm của người nọ. Lý Cẩn Ngôn cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân: mười sáu tuổi, vẫn còn cao lên được. Tục ngữ không phải đã nói hai lăm tuổi vẫn còn nhổ giò được sao?
Nhưng Lâu thiếu soái hình như qua năm nay chỉ mới tròn hai mươi?
Lý tam thiếu bị chính mình đả kích.
“Không có việc gì. Thiếu soái, anh trước tiên buông tôi ra đã.”
Lý Cẩn Ngôn vẫn đẩy Lâu Tiêu ra. Như thế này thật sự là không ra bộ dạng gì. Chẳng lẽ Lâu thiếu soái định ôm hắn mà đi trọn một đường như vậy sao? Mẹ hắn sẽ bị dọa mất.
Lâu Tiêu hiển nhiên cảm thấy khó hiểu tại sao Lý Cẩn Ngôn lại đẩy mình ra. Lâu thiếu soái cho rằng, người mà hắn nhìn trúng rõ ràng chính là Lý Cẩn Ngôn, bằng không hắn cũng sẽ không tự mình đến đưa sính lễ. Đối với chuyện đưa sính lễ và rước dâu, Lâu thiếu soái hiếm khi cùng Lâu đại soái bảo trì bộ dạng nhất trí như vậy. Trước khi tới đây, Lâu đại soái dường như cố ý vui đùa mà nói với con trai: “Tiểu tử, chi bằng con dứt khoát mang theo binh lính thủ hạ trực tiếp khiêng người về nhà là xong, phí hai lần việc làm gì.”
Lâu thiếu soái đứng thẳng tắp ở trước mặt Lâu đại soái, nghe được lời cha nói liền dậm gót chân, kính một lễ: “Vâng.”
Nói đoạn liền nắm lấy bội kiếm bên hông, trong chớp mắt đã đi ra ngoài.
Lâu phu nhân vội vàng túm con trai lại: “Con trai, đầu óc con không phải có vấn đề chứ? Còn ông nữa, Lâu Thịnh Phong, tôi nói cho ông hay, nếu ông còn dám xúi giục con trai như vậy, dọa con dâu của tôi chạy mất, tôi sẽ cho ông ngủ trong thư phòng một năm!”
Lâu đại soái cười xòa hai tiếng, theo bản năng sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, lại bị Lâu phu nhân trừng, vì thế liền trực tiếp đem họng súng chuyển sang Lâu thiếu soái, “Mày lại định làm cái trò đốn mạt gì vậy, nói đùa mà nghe không hiểu sao? Đoạt dâu cái gì mà đoạt dâu, định biến mình thành thổ phỉ sao!”
Lâu thiếu soái mím chặt môi, dùng ánh mắt vô tội nhìn Lâu đại soái. Hắn nói muốn cướp dâu khi nào? Rõ ràng là do cha hắn ra lệnh mà!
Lâu phu nhân trực tiếp che chở trước người Lâu thiếu soái: “Ông ít phát hỏa với con tôi đi!”
Lâu đại soái nhìn vợ bao che cho con, lại nhìn đến thằng con trai diện vô biểu tình, thật muốn cho tiểu tử thối này một cái tát. Đứa con này từ bé đã như vậy, quá sức thờ ơ! Đây là học theo người nào? Ông, Lâu Thịnh Phong, từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, khẳng định là bị ông bố vợ thành tinh chức vị nào cũng làm được kia dạy hư thôi!
Lâu phu nhân đẩy Lâu thiếu soái ra khỏi phòng, lại còn dặn dò hết lần này đến lần khác: “Hôm nay chỉ là đưa sính lễ, ngàn vạn lần đừng cứ như vậy mà khiêng người trở về!”
Thấy Lâu thiếu soái trịnh trọng gật đầu, Lâu phu nhân cũng yên tâm.
Đợi cho con trai vừa đi, cửa vừa đóng, Lâu phu nhân liền hăng hái tinh thần. Phải thuần phục chồng! Mắt thấy con dâu sắp vào cửa, thân làm bố chồng, chung quy không thể không biết điều như thế, ít nhất nét mặt cũng phải vui vẻ chứ!
Sau khi sính lễ của Lâu gia được nâng vào Lý gia, đám người bốn phía vây xem náo nhiệt liền lập tức giải tán. Nhưng mà, bởi vì Lý Khánh Xương đem bán cháu của mình, cho nên Lâu gia cũng không có hảo cảm với bọn họ, không thấy Lâu thiếu soái không thèm để ý đến ông ta sao? Ngược lại, thái độ của Lâu thiếu soái đối với Lý tam thiếu tựa hồ không giống như vậy. Vị Lâu thiếu soái này nghe đâu là bát tự khắc thê, không còn cách nào khác mới phải lấy một nam thê. Nhưng, nhìn Lâu thiếu soái hôm nay dùng thái độ như vậy mà đối đãi với Lý tam thiếu, cho dù là không sinh con được, tám phần cũng sẽ được sủng ái một thời gian.
Lâu Tiêu rốt cuộc thuận theo ý của Lý Cẩn Ngôn mà buông người ra, lại cởi áo choàng trên người mình xuống, choàng lên trên người đối phương. Lý Cẩn Ngôn muốn nói ‘thật sự không cần’, tiện thể tiến lên đi trước vài bước nhưng mới vừa mở miệng đã bị Lâu thiếu soái một phen nắm lấy cằm, ngón tay niết mạnh khiến hắn có chút đau: “Khoác!”
Lý Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày. Người này cũng không khỏi quá mức bá đạo rồi đi.
Lý Khánh Xương cười xòa đứng ở một bên, nhân cơ hội xen mồm nói: “Cẩn Ngôn, thiếu soái là có ý tốt, không cần phụ lòng tốt của người ta như thế.”
Lý Khánh Vân nghe vậy liền liếc mắt nhìn Lý Khánh Xương. Người này đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, thật sự không nói được lấy một câu hay ho. Lâu thiếu soái rõ ràng đối với Cẩn Ngôn không bình thường, vậy mà lời nói của ông ta lại mang theo giọng điệu giáo huấn, không phải là tự tìm phiền phức sao?
Quả nhiên, Lý Khánh Xương vừa dứt lời, ánh mắt Lâu thiếu soái liền quét đến tựa như lưỡi dao nhỏ, khiến Đại lão gia sợ run cả người.
Đoàn người đi xuyên qua tiền viện, đúng lúc bị Đại tiểu thư Lý Cẩm Cầm ở rìa hành lang uốn khúc thấy được. Bởi vì hôm nay Lâu gia hạ sính, toàn bộ Lý gia đền bận đến rối tung rối mù, Lý Cẩm Cầm vốn bị Lý Khánh Xương hạ lệnh cấm túc liền thừa dịp nha đầu không chú ý mà chạy ra ngoài. Cô muốn xem xem vị Lâu thiếu soái có thể khiến cha mẹ cố sức lấy lòng này là dạng nhân vật gì. Tốt nhất là một tên mãng phu, đợi tên tiểu ranh con Lý Cẩn Ngôn kia gả qua sẽ hành hạ chết hắn!
Không ngờ, chỉ liếc mắt một cái, Lý Cẩm Cầm liền ngây ngẩn cả người.
Giữa cơn gió lạnh, nam tử kia một thân quân trang, dung mạo anh tuấn, giống như từ trong bức tranh bước ra. Lý Đại tiểu thư đứng sững ở rìa hành lang gấp khúc, quên cả trốn tránh. Tuyết dần rơi xuống thấm ướt ngọn tóc của cô, cô cũng không cảm giác được.
Lâu Tiêu không chớp mắt mà đi về phía trước. Dường như ngoại trừ Lý Cẩn Ngôn bên cạnh, hết thảy người của Lý gia anh đều không để vào mắt. Lý Cẩn Ngôn cùng hai huynh đệ Lý Khánh Xương thì đều chú ý đến Lý Cẩm Cầm. Lý Cẩn Ngôn chỉ quét mắt liếc cô một cái rồi chuyển tầm mắt qua nơi khác. Hắn đối với vị đại tỷ của mình thực sự là không có điều gì để nói. Lý Khánh Xương nhíu mày, còn trong mắt Lý Khánh Vân lại hiện lên một đạo trào phúng. Ai cũng không nói chuyện, tất cả đều theo bản năng làm như không thấy Lý Cẩm Cầm.
Cho dù như thế nào, một người con gái không được cha mẹ cho phép, cứ như vậy mà đĩnh đạc chạy đến tiền viện xuất hiện trước mắt đàn ông bên ngoài, nói không được dễ nghe thì chính là giáo dưỡng không được tốt lắm. Đặt ở tiền triều, tiểu thư vọng tộc như vậy, tám chín phần mười cũng bị xử trí theo quy định của gia tộc.
Hiện tại là thời Dân quốc, thanh niên học sinh đều ồn ào muốn phá vỡ quy định cũ nát hủ lậu này. Nhưng, không nói tới nơi khác, ngay cả trong phạm vi sáu tỉnh Bắc kì cũng có cực ít gia đình danh giá muốn thú về một người con dâu như vậy. Vị hôn thê thứ ba họ Nhậm trước đây của Lâu thiếu soái không phải là bởi vì quá mức “Tân triều” nên mới qua mười bảy mà vẫn chưa hứa hôn sao? Sau đó tuy rằng chủ động dâng đến cửa Lâu gia, nhưng kết quả lại là sống chết không biết, không thấy bóng dáng.
Đại nha đầu của Lý Cẩm Cầm bị Tú Hoa di thái thái giữ lại trong phòng để vẽ mi, đến khi quay lại thì đã không thấy tăm hơi đại tiểu thư, hỏi nhũ mẫu cùng tiểu nha đầu ở phòng ngoài thì bọn họ đều lắc đầu nói không biết. Đám người hầu lớn tuổi không dám nói ra chuyện bản thân mình lười nhác trốn việc bỏ đi chơi một hồi, còn tiểu nha đầu thì không dám thực sự ngăn đại tiểu thư. Đại phu nhân đi đến chính phòng để hỗ trợ rồi, cô nếu không nghe theo ý đại tiểu thư, cái tát rất có thể trực tiếp giáng xuống.
Đại nha đầu gấp đến độ giậm chân. Hôm nay không giống với ngày thường, ngộ nhỡ đại tiểu thư làm ra dù chỉ một chút sai lầm, hoặc là đụng phải người do Lâu thiếu soái đưa tới, vậy thì sẽ phiền toái! Cô nghe nói người Lâu thiếu soái mang đến đều là quân nhân, tất cả là hơn mười, hơn hai mươi nam nhân! Đại tiểu thư nếu như… nếu như… vậy thì mình còn có thể sống hay sao?
Sợ cái gì thì cái đó liền xảy đến. Lúc tìm được Lý Cẩm Cầm ở phía trước sân ngay cạnh hành lang gấp khúc, đại a hoàn liền cảm thấy đất trời sụp đổ.
“Đại tiểu thư, mau cùng em trở về đi!”
Đại a hoàn vội vội vàng vàng, không ngừng lôi kéo Lý Cẩm Cầm, muốn đưa tiểu thư nhà mình quay về khu nhà phía Tây. Lý Cẩm Cầm không mở miệng, cũng không phản kháng, cứ như vậy để người hầu của mình kéo đi. Đại a hoàn cũng không kịp nghĩ tới sự khác thường của Đại tiểu thư. Cô chỉ một lòng muốn đưa Đại tiểu thư trở về, cho dù đã không tránh thoát được tai họa ngày hôm nay.
Lý lão thái gia cùng lão thái thái ngồi ở chỗ trên cao, chính giữa đại sảnh, đại phu nhân và nhị phu nhân thì chia nhau ngồi ở hai bên trái phải phía dưới, tam phu nhân ngồi ở bên cạnh nhị phu nhân, đằng trước thì lưu lại chỗ cho Lâu thiếu soái cùng huynh đệ Lý Khánh Xương.
Tuy nói Lâu thiếu soái cưới Lý Cẩn Ngôn, tính ra chính là hậu bối của Lý gia, nhưng xét đến thân phận của hắn, cho nên cũng không ai dám thực sự xem hắn như hậu bối.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Nha hoàn vén rèm xe lên, đoàn người theo đó đi vào đại sảnh. Nhìn Lâu thiếu soái bả vai vương lại bông tuyết cùng Lý Cẩn Ngôn trên người nổi bật chiếc áo choàng dài quá khổ, mọi người trong phòng đều hơi sửng sốt. Lý lão thái gia xoa chòm râu một cái, lão thái thái trong mắt hiện lên một tia vui mừng, đại phu nhân xiết chặt chiếc khăn trong tay, tam phu nhân thì đẩy nhị phu nhân một cái, hai chị em dâu trao đổi ánh mắt.
Nhị phu nhân theo bản năng nhìn Lý Cẩn Ngôn cởi áo khoác nhưng không giao cho nha đầu mà là tự mình ôm lấy, trong mắt chợt lóe ra một mạt sáng tỏ.
Lại nhìn sang Lâu thiếu soái ở bên cạnh, thấy không giống như lần trước gặp mặt nữa. Đối phương phủi rơi bông tuyết trên vai, tiến lên mấy bước, trước tiên giơ tay chào Lý lão thái gia và thái thái bằng nghi thức quân đội, sau đó không đợi lão thái gia và lão thái thái mở lời đã quay đầu hỏi Lý Cẩn Ngôn: “Mẹ của cậu?”
Lý Cẩn Ngôn hướng về phía nhị phu nhân ra hiệu một chút. Lâu thiếu soái thấy vậy liền xoay người, ngả mũ, trực tiếp khom lưng kính cẩn nói: “Nhạc mẫu!”
Nhị phu nhân hoảng sợ, suýt nữa không thể từ trên ghế đứng dậy được.
“Này… chuyện này sao có thể?”
Nét mặt Lý lão thái gia nhìn không được tốt lắm, lão thái thái ngược lại cười ha hả nói: “Phượng Vân, lễ này con nhận đi.”
Lý Cẩn Ngôn đi tới đỡ nhị phu nhân. Cảm nhận của hắn đối với Lâu Tiêu kể từ sau tiếng gọi “nhạc mẫu” ấy đã tốt lên rất nhiều.
Lâu Tiêu đứng thẳng dậy, đội mũ lên, lại gật đầu với tam phu nhân ngồi ở bên cạnh nhị phu nhân. Trong khi đó, đại phu nhân ngồi ở phía đối diện lại bị Lâu thiếu soái hoàn toàn xem nhẹ.
Sắc mặt đại phu nhân đầu tiên là đỏ lên, sau đó trở nên trắng bệch như tuyết.
Lâu thiếu soái hiện giờ rõ ràng là đang coi trọng chi thứ hai, đối với Lý Khánh Xương có mới nới cũ, như vậy làm sao mà được? Lý Đại lão gia và đại phu nhân đều ngẩng đầu nhìn Lý lão thái gia ngồi ở trên, mong Lý lão thái gia có thể nói chút gì đó, chí ít giống với tam phu nhân cũng được, gật đầu một cái cũng tốt rồi. Không cho người ta thể diện như thế này, để ý cũng không thèm để ý, mặt mũi mợ cả của Lý gia căn bản là bị đặt dưới mặt đất mà giẫm lên.
Lý lão thái gia cũng hiểu được sự tình có phần hơi quá, vừa định mở miệng, lão thái thái liền khẽ ho khan một tiếng, tầm mắt đảo đến, đè thấp giọng nói: “Lão thái gia, đừng có hồ đồ.”
Lý lão thái gia cảm thấy rùng mình, rốt cuộc vẫn không mở miệng.
Lâu thiếu soái chẳng đi quản người của Lý gia muốn nghĩ cái gì, vỗ vỗ tay, sính lễ mà Lâu gia đưa tới liền được nâng vào đại sảnh. Mười mấy rương gỗ tử đàn chia làm ba nhóm, đồng loạt được mở ra, sau đó lại có mấy binh sĩ nâng vào một cái lồng bằng sắt cao lớn được che phủ bởi một tấm vải. Lâu thiếu soái tự mình tiến tới xốc tấm vải đang che phủ lồng sắt lên, bên trong dĩ nhiên là một con hổ Đông Bắc còn sống sờ sờ!
Con hổ này hẳn là bị cho uống thuốc, đang ngả đầu ngủ vù vù, mặc dù vậy nhưng vẫn khiến người của Lý gia ở trong phòng hít ngược một ngụm khí lạnh.
Thế nhưng, Lý Cẩn Ngôn lại là hai mắt tỏa sáng nhìn qua. Hổ Đông Bắc, là hổ Đông Bắc sống sờ sờ a! Ở thời đại mà hắn sống, hổ Đông Bắc hoang dã đã gần như tuyệt tích, những con được nuôi dưỡng đã sớm trút bỏ dã tính và sự uy vũ của tổ tiên, mỗi ngày đều dựa vào việc con người cung cấp thức ăn cho mà sống, trên người đã sớm không còn uy phong của vua muông thú.
Lâu Tiêu nhìn về phía Lý Cẩn Ngôn, hỏi: “Thích không?”
Lý Cẩn Ngôn gật đầu: “Thích.”
Lâu Tiêu: “Tôi bắt đấy.”
Lý Cẩn Ngôn: “Thiếu soái thật uy vũ!”
Chờ Lý Cẩn Ngôn ý thức được thời điểm đó bản thân nói cái gì thì đã không kịp thu miệng, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Lâu Tiêu, lại thấy bên khóe môi Lâu thiếu soái câu lên một mạt cười khó lòng nhận thấy. Lý Cẩn Ngôn cho rằng mình hoa mắt, bởi ngay sau đó, gương mặt tuấn mỹ kia lại một lần nữa không bày ra biểu tình gì. Tam thiếu gia nghĩ, hẳn là mình hoa mắt rồi đi.
Nhóm binh sĩ sau lưng đeo súng điểm nhịp gót chân, cánh tay nâng lên trước ngực, sau đó cúi chào Lâu thiếu soái rồi đi ra ngoài, chỉ để lại hai binh sĩ mang súng đứng canh gác ở bên cạnh lồng hổ.
“Đây là danh sách sính lễ”. Lâu Tiêu từ trong ngực lấy ra một tấm thiệp đỏ thẫm, đưa đến trước mặt Nhị phu nhân.
Sính lễ này, Lâu phu nhân tốn không ít tâm tư. Tuy nói Lâu Tiêu đã hứa hôn ba lần, nhưng ba lần trước, sính lễ Lâu phu nhân chuẩn bị đều chưa từng được đưa ra ngoài. Lúc này đây, tất cả khuyên tai, trâm cài tóc, vòng tay đưa cho nhà gái đều không thể dùng. Lâu phu nhân phải khổ tâm đổi thành trang sức ngọc bội phù hợp với nam tử, đồ cổ trân bảo có niên đại đã lâu, văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), còn có đồ vật mà hoàng đế tiền triều ngự dụng. Trừ việc ấy ra, Lâu phu nhân còn tặng cho Lý Cẩn Ngôn một tòa nhà trong kinh thành, là của hồi môn năm đó của Lâu phu nhân.
Nhị phu nhân nhìn danh sách sính lễ, có thể nhìn ra dụng tâm của Lâu gia cùng sự xem trọng của họ đối với con trai mình.
Lý Cẩn Ngôn đứng ở bên cạnh Nhị phu nhân, nhìn mà líu lưỡi không nói được lời nào, bởi lẽ chỉ riêng nghiên mực mà hoàng đế tiền triều ngự dụng và mực Huy Châu tiến cống đã được cho là vô giá rồi.
Lâu Tiêu đem tờ khai sính lễ trực tiếp giao cho Nhị phu nhân. Lý lão thái gia cùng lão thái thái thấy vậy cũng không nói gì. Dẫu sao, dù Lý gia không tách ra, kết thân với Lâu gia cũng là chi thứ hai. Đại phu nhân ngược lại nhìn mà đỏ mắt. Chỉ nhìn cái rương thôi cũng biết bên trong đều là đồ tốt, vậy mà lại đều để cho chi thứ hai chiếm hết.
Lấy đi cửa hàng và ruộng đất của Lý gia làm của hồi môn, những sính lễ này cũng tính toán đến mức vắt chày ra nước, mấy tên quỷ đoản mệnh của chi thứ hai này quả nhiên không phải thứ gì tốt!
Lâu thiếu soái hành sự lưu loát, đưa sính lễ đến, thỏa thuận ngày rước dâu xong liền dự định rời đi.
“Nhạc mẫu, tiểu tế bái biệt.”
Lâu thiếu soái nói xong liền khom người chào. Nhị phu nhân nghe Lâu thiếu soái xưng như vậy, nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên, nhưng cũng không còn luống cuống tay chân, trở tay không kịp giống như trước kia nữa.
Lý Cẩn Ngôn thấy Lâu Tiêu phải rời đi liền vội vàng kéo hắn lại: “Thiếu soái, chờ một chút.”
Lâu Tiêu nhìn tay Lý Cẩn Ngôn đang giữ chặt ống tay áo của mình: “Chuyện gì?”
Lý Cẩn Ngôn kêu nha đầu trở về phòng lấy đồ vật mà đã sớm chuẩn bị tới: “Tôi có một kiện lễ vật muốn đưa cho thiếu soái.”
Không lâu sau, Chi Nhi tự mình cầm đến một cái hộp gỗ chạm trổ hoa văn cùng hai phong thư thật dày. Lý Cẩn Ngôn đích thân đem hộp gỗ và phong thư ấy giao cho Lâu Tiêu: “Thiếu soái, đây là một chút tâm ý của tôi.”
Lâu Tiêu gật đầu nhận lấy hai món đồ. Tiếp đó, Lý Cẩn Ngôn và huynh đệ Lý Khánh Xương đưa hắn ra thẳng đại môn Lý gia. Sĩ quan kéo chiến mã qua. Lâu thiếu soái buộc xong áo choàng, xoay người lên ngựa, từ trên cao nhìn xuống, dùng roi ngựa nâng cằm Lý Cẩn Ngôn: “Đầu tháng tám tới, chờ tôi.”
Dứt lời liền quay đầu ngựa lại, giày ủng thúc vào bên hông ngựa một cái. Giống như khi vừa đến, tuấn mã màu đen hí một tiếng rồi cùng với mười mấy kị sĩ bưu hãn hòa vào trong gió tuyết, trong tầm mắt chỉ còn lại áo choàng đen tung bay cùng một dải đỏ thẫm ngẫu nhiên nhìn được.
Trở lại phủ đại soái, Lâu Tiêu gặp được Lâu phu nhân cùng Lâu đại soái đang chờ mình.
“Tiêu nhi, sính lễ đã đưa đến chưa?” Lâu phu nhân thấy Lâu Tiêu tiến vào liền vội vàng mở miệng hỏi: “Hết thảy đều thuận lợi chứ?”
“Vâng.”
“Con đi rồi ta mới biết được, con như thế nào lại đưa con hổ săn mấy ngày trước đi đến đó? Không phải là quá hồ đồ sao?”
“Vâng.”
“Con không thể nói chuyện hẳn hoi sao?”
“Vâng.”
Lâu phu nhân bất đắc dĩ vỗ trán: “Quên đi, ta không nói với con nữa. Kim Linh, đi gọi Quý phó quan tới đây.”
“Ai…”
Quý phó quan bị phu nhân mời đến gặp liền lập tức có mặt, biết được Lâu phu nhân là muốn biết rõ tình hình Lâu thiếu soái ở Lý gia nên liền vội đem từng việc lớn nhỏ nói ra không sót thứ gì. Khi biết Lý Cẩn Ngôn còn tặng Lâu Tiêu một phần lễ vật, Lâu phu nhân lập tức nhìn về phía Lâu Tiêu. Lâu đại soái cũng hiếu kì hỏi: “Con trai, vợ con tặng gì cho con thế?”
Lâu Tiêu nhíu nhíu mày, đưa ra chiếc hộp và phong thư mà Lý Cẩn Ngôn tặng cho hắn. Tầm mắt Lâu phu nhân dừng ở trên chiếc hộp được chạm trổ tinh mĩ, nhìn thế nào cũng cảm thấy được cái này không giống như đồ vật sẽ đưa cho quân nhân.
Lâu Tiêu biết Lâu phu nhân không tìm hiểu đến cùng thì sẽ không bỏ qua, liền dứt khoát mở hộp ra trước mặt Lâu phu nhân và Lâu đại soái. Ngay tức khắc, một nhà ba người Lâu đại soái đều ngây ngẩn cả người.
Trong hộp là hai đóa hoa xà phòng được chạm trổ tinh mĩ, bên cạnh còn bày ra hai khối hình vuông. Trên đóa hoa xà phòng màu đồng còn có thể ngửi thấy một mùi hương thơm mát. Cái này so với xà phòng được bán trong cửa hàng phương Tây, bất kể là kiểu dáng hay mùi hương đều có sự khác biệt rất lớn. Không nói đến sản phẩm phương Tây, xà phòng do nhà máy Thiên Tân sản xuất ra cùng với những loại xà phòng Lâu phu nhân từng nhìn thấy cũng chẳng thể nào so bì được với vật này.
Lâu phu nhân chỉ vào bông hoa xà phòng trong hộp, hỏi: “Tiêu nhi, con xác định con dâu đúng là muốn tặng thứ này cho con? Không phải là tặng cho ta?”
Ngón tay Lâu Tiêu đặt ở đầu gối giật giật, lập tức mở ra phong thư Lý Cẩn Ngôn đưa cho mình, xem qua đoạn sau rồi đưa cho Lâu đại soái. Lâu đại soái kinh ngạc vô cùng, liếc mắt nhìn Lâu Tiêu: “Cho ta?”
Lâu thiếu soái gật gật đầu.
Lâu đại soái chần chừ tiếp nhận, nhìn một hồi, sau đó vỗ đùi thật mạnh: “Thần kì a!”
Hóa ra, ở trong thư, Lý Cẩn Ngôn không những viết ra vài cách điều chế xà phòng, liệt kê ra máy mọc chế tạo cùng với từng ưu khuyết điểm khi chế tạo thủ công, mà còn cả kế hoạch kinh doanh hậu kì vô cùng cụ thể.
Ngành sản xuất chế tạo trong nước hiện nay không nói là trống rỗng nhưng cũng mới khởi bước một vài năm nay. Nhà máy lớn nhất là ở Thiên Tân, do Tống thị thành lập. Ở Thượng Hải cũng mở một cái, nhưng bất kể là quy mô hay công nghệ đều không thể so sánh với nhà máy chế tạo xà phòng Thiên Tân. Huống hồ, dựa theo kế hoạch của Lý Cẩn Ngôn, mục tiêu của hắn không chỉ là nhìn chằm chằm vào thị trường trong nước mà chủ yếu là hướng ra tiêu thụ ở nước ngoài.
Vải dệt bằng máy có thể đánh bại vải dệt thủ công trong nước, dựa vào cái gì mà sản phẩm quốc nội không thể bài trừ hàng hóa phương Tây, chiếm lĩnh thị trường của người nước ngoài? Kiếp trước trải đầy thế giới đều là made in China nha!
Lý Cẩn Ngôn cho rằng, nếu trận chiến ba năm sau không bất ngờ gì mà xảy ra, có Lâu đại soái chống đỡ lũ quân phiệt này, mùa xuân của dân tộc công nghiệp chưa hẳn không thể tiến xa hơn.
Đương nhiên, trước đó vẫn chỉ là những suy nghĩ này nọ. Nhưng mà, cho dù như thế nào, Lý Cẩn Ngôn vẫn muốn vì quốc gia của mình làm chút gì đó. Cho dù lực lượng của hắn có nhỏ bé, cho dù những gì hắn làm ra so với cả một thời đại mà nói là cực kì bé nhỏ, hắn cũng sẽ không vì thế mà bỏ qua!
Lâu đại soái tỉ mỉ đọc xong bức thư ghi rõ kế hoạch cùng với một đoạn chuyện đề bạt của Lý Cẩn Ngôn, ha ha cười hai tiếng: “MLGB, hỗn tiểu tử, vợ mày cũng không phải dạng vừa nha.”
MLGB = MB =Đờ mờ:v
Lâu Tiêu nhìn Lâu đại soái, không nói một câu.
“Cha của mày rốt cuộc tin phục, Lâu gia ta đúng là mang về một khối nguyên bảo!” Lâu đại soái ha ha cười nói, “Chi bằng mày đừng có nghỉ ngơi, mang theo người, hiện tại phải đi nâng con dâu về. Càng sớm đem người nâng về càng sớm an tâm, không phải sao?”
Lâu phu nhân đang dùng khăn tay nâng xà phòng, yêu thích không buông, nghe thấy Lâu đại soái lại bắt đầu không biết điều xúi giục con trai liền quay sang nhìn với ánh mắt nghiêm khắc: “Đại soái!”
Lâu đại soái cười xòa hai tiếng: “Phu nhân bớt giận, là tôi không phải, thuận miệng đùa một chút không được sao?”
“Nói đùa cũng không được!” Lâu phu nhân ngồi nghiêm chỉnh: “Chưa làm cha chồng đã nhiều lần bông đùa vợ của con trai như vậy.”
“Ai, tôi sai rồi, tôi sai rồi có được hay không?”
Lâu đại soái thấy Lâu phu nhân nổi giận liền cuống cuồng đưa ánh mắt ra hiệu cho Lâu thiếu soái, không nghĩ tới con trai lại hoàn toàn không nhìn ông, chỉ cầm phong thư ghi kế hoạch của Lý Cẩn Ngôn, nhìn bút tích tinh tế lại mang theo sắc bén trên giấy trắng mà dần dần xuất thần.
Lý Cẩn Ngôn bây giờ cũng không biết Lâu thiếu soái đang suy nghĩ cái gì. Hắn đối diện với sính lễ được nâng trở về chi thứ hai mà phát sầu, chính xác mà nói là vì món sính lễ hổ Đông Bắc kia mà phát sầu.
Trong lồng sắt, vua bách thú đã tỉnh, táo bạo mà thong thả bước đi ở bên trong lồng. Lâu Tiêu để lại hai binh sĩ cho Lý Cẩn Ngôn, không cần nghĩ cũng biết là để giúp hắn chăm sóc con hổ to lớn này.
Lý tam thiếu rất không có hình tượng mà ngồi xổm bên cạnh lồng sắt, chỉ vào lão hổ đang đi tới đi lui trong lồng, hỏi một anh lính đứng bên cạnh: “Nó làm sao vậy?”
“Đói bụng.”
Binh sĩ đi theo Lâu thiếu soái quả nhiên rất có phong phạm của Lâu thiếu soái, lời ít mà ý nhiều, một chữ cũng không thừa.
Lý Cẩn Ngôn đứng lên đi đến phòng bếp tìm một cái giò heo. Vào một khắc khi giò heo vừa xuất hiện, hai mắt của lão hổ ở trong lồng sắt liền phát ra lục quang chói lọi.
Lý Cẩn Ngôn nâng giò heo, nhịn không được mà thụt lùi từng bước. Một anh lính tiến lên tiếp nhận giò heo trong tay Lý Cẩn Ngôn, hai ba bước liền đi tới lồng sắt, xốc nắp đậy lên, ném giò heo từ trên cao xuống dưới.
Vua bách thú có giò heo ăn, cũng không sốt ruột. Lý Cẩn Ngôn nhìn lão hổ, lại nhìn anh lính ở rìa lồng sắt, giơ lên ngón tay cái: “Lợi hại.”
Anh lính lắc đầu: “Thiếu soái lợi hại hơn.”
Lý Cẩn Ngôn: “…”
Anh lính à, anh cũng thật ngay thẳng quá đi.