"Lớp chúng ta là lớp mới, có bốn mươi hai học sinh, có những em vẫn luôn ở cơ sở chính, có những em thì học ở cơ sở phụ, có những em đã quen biết, có những em chưa quen biết. Nhưng từ này trở đi, lớp -A chúng ta, chỉnh là một tập thể, một gia đình lớn! Chúng ta sẽ cùng nhau.........."
Chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng khí thế sôi trào, bên dưới bục, vô số người che che giấu giấu lấy điện thoại ra. Chỉ một lát sau, tin tức "Lục thần và Sở giáo hoa vừa gặp đã không hợp", giống như gió thổi tung cánh hoa bồ công anh, khởi điểm từ lớp -A, nhanh chóng truyền khắp khối mười một, sau đó bao trùm cả trường, chẳng qua bao lâu, ngay cả chú bảo vệ cũng biết.
Lớp A đang tiến hành giới thiệu bản thân, nhân tiện tuyển cán sự lớp.
Từ người đầu tiên ngồi cạnh cửa bắt đầu, theo thứ tự đứng lên giới thiệu bản thân mình. Nếu như muốn làm cán sự lớp liền nói chức vụ muốn làm cùng với vận động tranh cử.
Âm thanh rơi vào trong tai dường như cách rất xa, Sở Dụ tựa vào cánh tay, từ từ nhắm hai mắt, từng hình ảnh hiện ra trước mắt đều là vết máu dính trên khóe miệng trầy da của Lục Thời.
Sở Dụ phiền muộn trong lòng.
Người xoay rubik trước mặt cậu tên là Chương Nguyệt Sơn, tự giới thiệu là Chương là họ lâu đời, Nguyệt Sơn trong "Minh nguyệt xuất thiên sơn", nói rằng bản thân muốn tranh cử chức lớp trưởng, tiếp theo, chính là bài diễn thuyết tức thời còn sôi sục hơn cả chủ nhiệm lớp.
Đợi Chương Nguyệt Sơn ngồi xuống rồi, mọi người đều bị chấn động tới mơ hồ, một lúc sau mới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Tới phiên Sở Dụ.
Cậu chống tay lên bàn đứng dậy, "Tớ tên là Sở Dụ."
Lục Thời ngồi phía sau giương mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy, cánh tay Sở Dụ chống lên bàn khẽ run rẩy.
Sở Dụ nói xong liền ngồi xuống, cậu thực sự không còn sức lực để đứng thêm một giây nào nữa, cả người vô cùng chóng mặt, tình huống còn nghiêm trọng hơn nhiều so với buổi sáng tới trường.
Bác sĩ gia đình nói cậu không bị bệnh, nhưng cậu luôn cảm thấy bản thân mình mắc bệnh nan y, là bệnh sắp chết tới nơi.
Bên tai kêu ong ong, sau khi ngồi xuống, Sở Dụ cũng không nghe rõ Lục Thời nói gì, dường như giống như cậu, chỉ nói mấy từ.
Tiếp theo là phần bỏ phiếu cán sự lớp, Sở Dụ nằm bò ra bàn, tay phải theo bản năng ôm bụng, dạ dày co rút đau đớn làm cậu toát mồ hôi lạnh.
Cậu hé mở mắt, mơ hồ nhìn thấy mọi người đều đang võ tay, nhưng âm thanh lại không hề truyền tới bên tai, một loại cảm giác trống rỗng theo tay chân, xương cốt tràn ra, kéo cậu vào trong nham thạch nóng chảy.
"Thưa thầy, cậu ấy ốm rồi."
Lấy xong sách vở, Chúc Tri Phi đi từ lớp bên cạnh sang, ngữ khí hưng phấn, "Anh Lục!"
Lục Thời đang ghi tên lên sách, liếc mắt nhìn người tới một cái, bút trên tay vẫn không dừng lại.
Chúc Tri Phi kéo chiếc ghế dựa ngồi xuống, "Anh Lục, em nghe thấy tin tức rồi, anh với giáo hoa không hợp nhau, còn không muốn làm bạn cùng bàn với người ta? Giáo hoa xinh không? Có xinh như trong truyền thuyết không? Tại sao anh lại không chịu ngồi cùng bàn với người ta?"
Quăng sách tiếng Anh sang một bên, Lục Thời lật bìa trong sách giáo khoa đại số, ngữ khí bình thản, "Cậu gặp qua rồi."
"Hả?" Chúc Tri Phu vò đầu, "Em gặp rồi? Không thể nào, cho dù có gặp thoáng qua em sẽ cũng sẽ nhớ kĩ!"
Lục Thời thêm một câu, "Đã từng ăn cơm cùng nhau."
Chúc Tri Phi không nói gì một lúc, Lục Thời ngẩng đầu, liền thấy biểu tình kỳ dị, "Trời ạ, cậu chủ nhỏ? Mẹ ơi giáo hoa chính là cậu chủ nhỏ?"
"Ừ."
Hồi tưởng lại bản thân ngồi trước mặt giáo hoa tám chuyện về cậu ấy, tâm tình Chúc Tri Phi khó có thể miêu tả được, "Anh Lục, việc em làm..........có phải rất dâm hay không?"
Lục Thời đánh giá, "Bình thường."
Chúc Tri Phi quay đầu, nhìn xung quanh, "Không đúng, vậy, cậu chủ nhỏ đâu rồi?"
"Phòng y tế."
Người đưa Sở Dụ tới phòng y tế là lớp trưởng mới nhậm chức – Chương Nguyệt Sơn.
Chủ nhiệm lớp vốn định bảo Lục Thời ngồi sau Sở Dụ đưa cậu đi, nhưng nghĩ tới hai người không quá hợp nhau, kịp thời sửa miệng, để Chương Nguyệt Sơn đưa đi.
Chương Nguyệt Sơn là người không chịu yên miệng, đưa Sở Dụ đi nghỉ ngơi một lát cũng không cảm thấy phiền, vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện.
"Không ngờ rằng tới cơ sở chính lại có thể cùng lớp với Lục thần! Đúng là vận may từ trên trời rơi xuống!"
Sở Dụ ngồi dưới dàn hoa, toàn thân mềm nhũn, chuẩn bị lấy sức đi tiếp. Trường học quá rộng cũng có điểm không được tốt, tòa dạy học cách phòng y tế quá xa, Sở Dụ vô cùng hoài nghi, nếu như có ai đó thực sự cần cấp cứu, có khi nào chưa đi được tới phòng y tế của trường, người đã hấp hối rồi không.
Cậu chậm chạp hỏi, "Lục thần?"
"Đúng vậy, Lục thần!" Vừa nói đến thần tượng trong lòng mình, Chương Nguyệt Sơn liền kích động, "Bạn Sở luôn ở cơ sở chính nên có lẽ không biết rõ, Lục thần chính là nhân vật trong truyền thuyết! Cậu ấy được trường ta dùng số tiền lớn lấy được. Điểm thi vào trường gần như môn nào cũng được điểm tối đa, tổng điểm đè bẹp hạng hai! Tham gia thi đua, đè bẹp khóa trên! Cuối học kỳ trước, không phải là toàn thành phố chung đề sao, Lục thần không hề lo lắng chiếm hạng nhất, tổng điểm vẫn như cũ đè bẹp hạng hai! Nghe nói học bá của Bát Trung được hạng hai toàn thành phố kia, sau khi nhìn xong điểm số của Lục thần, tự bế ngay tại chỗ, cả kỳ nghỉ hè treo tóc lên xà nhà, lấy dùi tự đâm đùi (), hai tháng không ra ngoài, thể rằng phải dùng máu để rửa nỗi ô nhục này."
Sở Dụ là một học tra, hoàn toàn không có hứng thú gì với sự đối đầu của các học bá, cậu dựa vào cột hoa, uể oải nói, "Ừ."
Người nghe lạnh nhạt cũng không thể dập tắt nhiệt huyết như lửa của Chương Nguyệt Sơn, "Lục thần không chỉ thành tích tốt, đánh nhau còn rất thành thạo!"
"Cậu nhìn thấy cậu ấy đánh nha rồi?"
Giọng Chương Nguyệt Sơn hạ thấp xuống một chút, "Ừ, tình cờ thấy một lần, một đám thiếu niên bất lương cầm ống thép tới gần trường học chặn đường Lục thần, không ngờ rằng toàn đội bị đánh ngược lại! Con mẹ nó rất kích thích!"
Nhớ tới Sở Dụ có ý đối chọi với Lục Thời, Chương Nguyệt Sơn im miệng lại, lại không nhịn được tò mò, "Bạn Sở này, tôi có thể hỏi một vấn đề không?"
Sở Dụ rất cảm ơn đối phương đã dẫn mình tới phòng y tế, hào phóng gật đầu, "Cậu hỏi đi."
"Tôi hỏi thật đấy nhé! Chính là, tại sao cậu không đồng ý ngồi cùng bàn với Lục thần?"
Sở Dụ nhớ tới ánh mắt Lục Thời nhìn qua khi ở bên ngoài cửa phòng, trong ánh mắt ấy là sự bài xích thực sự, trong lòng xuất hiện phiền não không rõ lí do.
"Cậu ấy không vừa mắt tôi, tôi cũng không vừa mắt cậu ấy, chỉ đơn giản như vậy thôi."
Tới phòng y tế của trường, bác sĩ vội đi họp, kiểm tra rất nhanh cho Sở Dụ, cũng không tìm ra được vấn đề, dứt khoát sắp xếp chiếc giường, để cho Sở Dụ nghỉ ngơi.
Sở Dụ không thích làm phiền người khác, sau khi cảm ơn, cậu bảo Chương Nguyệt Sơn về lớp trước.
Sắp xếp xong các công việc khai giảng, học sinh ngoại trú về nhà, học sinh nội trú thì về ký túc xá.
Lục Thời khoác cặp một bên vai, chuẩn bị đi, bị thầy chủ nhiệm gọi lại.
Hôm nay tiếp nhận lớp này, thầy chủ nhiệm đã bị vài lãnh đạo gọi tới nói chuyện. Ai cũng đều dặn dò ông, lớp A là gánh nặng, không cầu có công, chỉ cầu ổn định, quan trọng nhất là hai điều, thứ nhất là chăm sóc tốt cho Sở Dụ, không được lơ là cậu chủ nhỏ. Hai là chăm sóc tốt cho Lục Thời, Lục Thời là bộ mặt của toàn trường.
Chủ nhiệm đều có ấn tượng tốt với Sở Dụ và Lục Thời, cảm thấy hai học sinh này đều rất lễ phép.
Ông gọi người lại, ngữ khí hòa nhã, "Lục Thời này, trừ miệng ra thì trên người em còn vết thương nào khác không? Đi, thầy dẫn em đi phòng y tế xem, bôi chút thuốc."
Thấy Lục Thời muốn từ chối, chủ nhiệm lớp nhắc nhở trước một bước, "Giúp đỡ bạn bè, trừng trị cái ác đề cao cái thiện, đều vô cùng đúng đắn! Nhưng em mới mười bảy tuổi, vẫn còn trẻ, không thể ỷ vào tuổi còn trẻ, sức khỏe tốt, thì xem nhẹ những vết thương nhỏ, tôi nói với em này ——–
Thấy chủ nhiệm lớp bắt đầu mở màn thao thao bất tuyệt, Lục Thời tự giác, "Thưa thầy, em đi với thầy."
Đi tới bồn hoa bên cạnh cửa phòng y tế, di động của thầy chủ nhiệm vang lên. Vừa khai giảng đương nhiên rất bận rộn, bộ môn giục ông đi họp. Thầy chủ nhiệm nhét điện thoại vào trong túi, ông rất không yên tâm, "Lục Thời, đi mấy bước nữa là phòng y tế rồi, thầy không vào cùng em được, em có thể đi một mình không?"
Lục Thời gật đầu.
Lại dặn dò thêm mấy câu nửa, chủ nhiệm lớp mới vội vàng rời đi.
Tư lập Gia Ninh có tiền, không chỉ thể hiện ở cánh cổng trường sáng lấp lánh, đủ loại nhà kính trồng hoa cùng với vườn cây xanh quý hiếm, cộng thêm trường đua ngựa chiếm diện tích vô cùng lớn, sự giàu có còn thể hiện ở bệnh viện trường học chiếm một tòa nhà, đầy đủ tất cả các phương tiện.
Bác sĩ không có ở đây, vừa mới khai giảng, cả tầng lầu đều trống rỗng. Trông thấy tấm biển treo phòng y tế, Lục Thời cầm nắm cửa, đẩy vào trong.
Mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Buổi chiều gió rất lớn, thổi bay tấm rèm cửa màu lam nhạt.
Trên bàn màu trắng đặt những chai lọ có nhãn mác, Lục Thời chọn một gói có nhãn mác thuốc sát trùng mang đi. Nhìn thấy trên quyển sổ ghi chép mới tinh, chỉ có một cái tên, Sở Dụ.
Ý thức được điều gì đó, Lục Thời quay đầu qua, nhìn thấy giường bệnh phía bên phải, Sở Dụ đang ngủ mê mệt.
Cả người cậu cuộn mình trên giường bệnh, nằm nghiêng, tay phải nắm lấy một góc gối đầu, tư thế ngủ thực sự không có cảm giác an toàn.
Tóc mái mềm mại hơi rám nắng khẽ rủ xuống, che đi đôi mắt đang nhắm chặt, bị hô hấp nhẹ nhàng lay động.
Cậu ngủ không mấy ổn định, dường như là quá nóng, xoay người một cái, chăn bị tung ra.
Lục Thời đứng tại chỗ mấy giây, bước chân tới bên giường.
Sở Dụ chậm chạp mở mắt ra.
Cậu vẫn chưa tỉnh táo lại, trước mắt ngập một màn sương mỏng, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp dồn dập của mình. Tầm mắt dần dần tụ lại, cậu thấy một cổ tay chắn trước mắt mình, dưới làn da trắng lạnh, là mạch máu xanh xao.
Cổ họng nóng rát.
Mùi hương mê người nhàn nhạt kia dường như quanh quẩn ở chóp mũi.
Lục Thời xoay người túm lấy góc chăn, dự định đắp lại chăn cho Sở Dụ rồi đi, nhưng không ngờ rằng, cổ tay đột nhiên bị một lực lớn nắm lấy, làm cho anh nhất thời không né tránh được, tầm nhìn đột nhiên xoay chuyển, khi lấy lại tinh thần, anh đã nằm ngửa trên giường bệnh, Sở Dụ ngồi đè lên người anh, hai tay trái phải nắm chặt lấy cổ tay anh, đang cúi người xuống, vẻ mặt chuyên chú đánh giá anh.
Lục Thời ở trạng thái bị áp chế không vui vẻ, anh nhìn lại Sở Dụ, phát hiện đối phương hô hấp đồn dập, đôi mắt mất tiêu cự, dường như.....không mấy tỉnh táo.
Nhíu chặt mày, Lục Thời vừa định tránh khỏi sự khống chế của Sở Dụ, phát hiện người đang đè trên thân anh cúi xuống, dùng đầu lưỡi ướt át mềm mại, liếm miệng vết thương ở khóe miệng của anh, vẻ mặt si mê.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(): Tôn Kính triều Tấn khi đọc sách đã cột tóc của mình lên trên xà ngang, để tránh ngủ gật. Thời chiến quốc, Tô Tần mỗi khi đọc sách cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ liền lấy cái dùi đâm vào đùi mình.