Can I Still Be Your Heroine Even Though I’m Your Teacher?

chương 1.6: buổi hẹn hò bất ngờ tại gia (6)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

TransxBeta: Fujoshi

------------------------------------

“Em mừng là cô thích nó.”

Sau khi vui vẻ biết Sensei thích cà ri mình nấu, tôi mới bắt đầu đụng muỗng.

“Đây đúng kiểu món ăn nhà làm mà ăn không bao giờ ngán í. Ai mà trở thành vợ em sẽ may mắn lắm đó, Nishiki-kun”, Sensei cao hứng đùa.

“Sensei à, cô có thể ăn mỗi ngày nếu cô muốn đó.”

“Này, em đang thả thính cô hả?”, nói rồi cô ấy nháy mắt trêu tôi.

“Ý em là vì chúng ta là hàng xóm, cô có thể tới ăn bất cứ lúc nào cô thích chứ em đâu dám tán tỉnh Tenjo-sensei đâu”, tôi đính chính lại để tránh hiểu lầm.

“Ahaha, cô đùa thôi. Không đời nào em thích mấy người lớn tuổi như cô đâu”, Sensei thì cười như đó là chuyện bất khả thi và tiếp tục ăn dĩa cà ri của mình.

“Ý em cũng không phải vậy.”

“Hả?”

“Tenjo-sensei là gu của em nha. Em thích cô và nếu có thể, em muốn cùng cô đi hẹn hò ”, tôi cởi mở thổ lộ tình cảm của mình.

“Em đang nói gì với khuôn mặt nghiêm túc dữ vậy?”

Sensei đang trên cả bất ngờ; cô ấy đang sốc.

“Thay vì giấu cảm xúc mình và cư xử bí mật. Em nghĩ sẽ tốt hơn nếu em thổ lộ tình cảm mình từ ban đầu để tránh thêm hiểu lầm.”

Tôi không có kinh nghiệm trong tình trường nên mặc kệ sợ hãi, tôi quyết định thành thật để cô ấy không hiểu lầm mình.

“Vậy thì cảm ơn em. Cô cũng thích em như học trò của mình.”

“Vậy thì chúng ta đang có chung cảm xúc.”

“Ừm- hửm.”

“Cô có thể thêm em vào danh xác đối tương khác giới nếu cô muốn đó.”

“Không thể.”

“Em sẽ chờ ngày mà cảm xúc cô thay đổi nha.”

“Sao em có chắc chắn không đó?”

“Em đang rất thành thật đây.”

“... Thành thật mà nói, cô thích đồ ăn mà em nấu thật. Và cô không hề khen chơi.”

Cách mà Sensei phản hồi có hơi buồn cười.

“Tạm thời thì em thấy hài lòng rồi.”

“Em khá mạnh dạn đấy.”

“Em là kiểu người sẽ cố tình mang đồ bị đánh rơi để mời người ta một bữa ăn mà. Thành thử, cô mới bị cuốn vào buổi hẹn mượt mà như vậy, đúng không?”

“Quao, nói vậy khiến em nghe giống một tay chơi đấy.”

Sensei khá thích thú trước câu trả lời thẳng thắng của tôi.

“Tiện thể, Sensei cứ tự nhiên ăn thêm cà ri mà không cần kiềm chế đi.”

“Thật hả? Vậy cô sẽ không ngại đâu”, nói xong, cô ấy liền giải quyết hết cà ri trong dĩa mình.

“Cô thích ăn bao nhiêu?”

“Cơm như cũ còn cà ri thì cho nhiều thêm đi.”

Lần này, cô ấy thành thật nói những gì mình muốn. Cái cách cổ ngây thơ xin thêm cà ri thật đáng yêu mà.

“A, ngon quá. Cô nghĩ cô tạm thời không di chuyển nổi rồi.”

Sensei trông khá thư giảng khi nằm trên giường.

Sau bữa ăn tối muộn, căn phòng tràn ngập bầu không khí êm đềm sau khi chúng tôi ăn no.

“Cô muốn uống chút trà không?”

“Em phục vụ tận tình như vậy làm cô tưởng như mình đang ở cái nhà hàng sang chảnh nào ý.”

“Nhưng bố cục phòng em y hệt phòng cô mà”, tôi không khỏi không cười trước biểu cảm hờn dỗi của cổ.

“Chủ phòng khác thì mức độ thoải mái cũng khác. Chỉ là cô không ngờ phòng em thoải mái đến vậy thôi.”

“Cô có thể nghỉ ngơi ở đây tùy thích nha.”

“Em có phương pháp chiều hư người ta đến nỗi khiến người ta vô dụng đấy.”

“Uầy, đó đâu phải mục đích của em đâu.”

“Cô biết. Nhưng cách em làm nó quá tự nhiên đến nỗi cô bất giác thả lỏng luôn. Đã lâu rồi cô không thư giãn như thế này.”

Cô ấy trông có vẻ buồn ngủ.

“Em rất vui khi được khám phá phía cạnh mới của cô nha.”

“Em thất vọng à?”

“Đâu có đâu, em thấy cảm tình của mình đang tăng như tên lửa đó.”

“Ahaha. Nếu cô là một con người hoàn hảo thì cô đã không mắc sai lầm như chia sẻ đồ ăn với học trò phòng bên của mình rồi.”

“Có thể đây không phải sai lầm mà là định mệnh thì sao?”

“Định mệnh để hai người hàng xóm hỗ trợ lẫn nhau à? Đúng mấy kiểu mối quan hệ phổ thông cũ rích.”

“Thế thì đỡ hơn lẩn tránh nhau mà.”

“Fufu, cô thấy cảm động với lòng tốt của em ghê.”

“Sensei à, cảm ơn vì sự chăm chỉ của chị nha.”

“...”

Sau lời nhận xét của tôi, cô ấy đột nhiên im lặng.

Tôi nghĩ đó chỉ là cái ngưng giữa chừng thôi nên tôi đi dọn dĩa dơ vào bếp rồi — tôi đứng hình luôn.

“Sensei, chị ổn không?”, tôi hỏi khẽ.

“Ý em là sao?”

Có vẻ là Sensei vẫn chưa nhận ra điều bất ổn.

“Chị đang khóc…”, tôi chần chừ nói ra.

Từ bao giờ mà nước mắt khẽ rơi trên đôi mắt trắng của Reiyu Tenjo. Với vẻ mặt bất ngờ, nước mắt vẫn lăn khỏi đôi mắt cô.

“Mình đang… khóc ư?”Cô ấy tiếp tục dùng tay lau mắt mình nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Tôi lấy hộp khăn giấy từ cái gối bên cạnh và đi tới bên cạnh cô để đưa nó.

“Cô xin lỗi nha”, Sensei ngượng ngùng nặn ra một nụ cười và giấu cảm xúc thật của mình.

Thút thít, cô lau nước mắt với mấy miếng khăn giấy nhưng nước mắt vẫn xuất hiện, như thể cảm xúc của cô không theo kịp hành động cơ thể vậy.

Ngay khi Sensei nhận ra mình đang khóc, cô ấy liền rút vào tường thút thít. Cô ấy dường như đang bối rối bởi sự xấu hổ khi khóc trước người khác và vì những giọt nước mắt không người rơi.

“~~~Aaa, cô thật thảm hại mà!”

Sensei cố gắng vực dậy bản thân, buộc mình phấn chấn hơn bằng cách nhìn lên trần nhà, nói, “Ngưng lại đi, nước mắt tôi ơi!” với bản thân thì những giọt nước trong suốt ấy chỉ càng lăn xuống cổ cô.

“Sẽ tốt hơn nếu chị thuận theo cảm xúc mình đó”, bỏ qua cảm giác tội lỗi khi thấy người khác giới khóc, tôi khuyên cô ấy.

“Cô x–in lỗi”, lời nói của cô đã nhòe bởi nước mắt rồi.

“Chị đừng xin lỗi, kiềm nén khổ lắm.”

“Nhưng chị là người lớn mà.”

Cô ấy cố gắng giấu mặt mình sau hai tay, không để học trò mình thấy khuôn mắt đầy nước mắt của mình.

“Đâu có luật nào cấm người lớn khóc đâu.”

Một lần nữa, lời nói của tôi càng khiến cô ấy khóc thêm.

“Um, có việc gì mà em có thể làm cho chị không? Chị không cần phải giả vờ cứng rắn đâu.”

Tôi đâu thể đứng im được. Tự tôi thấy điều này là không ổn.

“Em có thể giữ bí mật không?”, cô ấy chần chừ hỏi.

“Được chứ, nó sẽ là bí mật của mỗi chúng ta thôi.”

“Vậy… em xoa đầu chị đi.”

Yêu cầu đáng yêu của cô ấy khiến người phụ nữ trước mặt tôi như quay về một cô bé.

“Được chứ.”

Nhờ việc này, tôi đã có thể với tới cô ấy. Cảm nhận được máy tóc cô trong lòng bàn tay mình, tôi nhẹ nhàng xoa đầu, an ủi cô.

“Em thật sự xoa…”

“Nếu chị thấy khó chịu thì em sẽ ngưng.”

“Đâu có.”

“Em sẽ làm những gì chị muốn cho đến khi chị thấy đỡ hơn nha.”

“........”

Reiyu Tenjo đã chấp nhận bàn tay của tôi.

Đôi vai cô ấy run rẩy và khi không thể nhịn được nữa, cô dựa đầu mình vào vai tôi, giấu đi khuôn mặt của mình và khóc.

Chúng tôi cứ thế ngại ngùng dựa vào nhau, rồi tôi tiếp tục xoa đầu cô ấy cho đến khi nước mắt ngừng rơi.

Truyện Chữ Hay