Trans: Fujoshi
------------------------------------------------------------------
Kế thứ ba: Hoàn trả chiếc giày thủy tinh bị đánh rơi cho Công Chúa Lọ Lem.
Dựa vào phản ứng của cô trong tiết lịch sử, tôi gần như chắc chắn hàng xóm của mình là Reiyu Tenjo.
Trong quá trình nghĩ đến tuyệt chiêu cuối cùng, tôi quyết định sẽ đi một bước mạnh mẽ hơn. Thế nên tôi đã mang chiếc dép quai hậu mà hàng xóm tôi đã đánh rơi tối qua. Rồi vào giờ nghỉ trưa, tôi đeo theo nó tới phòng giáo viên.
“Tenjo-sensei ơi. Cô có rảnh không?”
“Hả, N-Nishiki-kun?”, Tenjo-sensei đã gần như ngã khỏi ghế vì bất ngờ nhìn thấy tôi.
Rồi cô liền để ý cái túi mà tôi dùng để đựng chiếc dép tương tự như cái túi giấy mà cô ấy dùng để đựng dâu đêm qua.
“Hay chúng ta qua phòng cố vấn nói chuyện đi. Đi theo cô nào Nishiki-kun.”
Tenjo-sensei liền túm lấy tay tôi và kéo tôi đến phòng cố vấn bên cạnh phòng giáo viên với khuôn mặt nghiêm trọng.
“Em đang muốn làm gì hả?”, sau khi Tenjo-sensei khóa cửa phía sau một cái cạch, cô trừng mắt nhìn tôi.
“Sao thế cô?”
“Em đang cố đe dọa cô ư?”, cô ấy hỏi tôi một cách giận dữ với tông giọng trầm.
“Đe dọa ư? Thế thì phóng đại quá rồi, em chỉ muốn trả lại của rơi cho chủ thôi. Và nhờ đó em nghĩ sẽ có thể xác nhận người tối qua là Sensei.”
Nói xong, tôi ngồi xuống cái ghế đối diện cô tại giữa phòng.
“Em có thể treo nó trên tay cửa cho cô mà! Tại sao em lại đem nó lên phòng cô chứ?”
“À, vậy ra hàng xóm của em là Sensei sao?”
Sau khi tôi đã xác nhận, Sensei bật thốt một tiếng “Hả!?” như đã nín hơi một hồi.
Đoán trúng phốc rồi.
“Cô thấy em trông trầm tĩnh thế mà lại bồng bột quá nhỉ? Bất ngờ đấy.”
“Em biết vậy có hơi phiền. Nhưng sẽ còn phiền hơn khi đi với một chiếc dép, đúng không Sensei?”
“Vấn đề không nằm ở chỗ đó”, Sensei khác với phong thái điềm tĩnh hàng ngày của mình, cô nói một cách thiếu kiên nhẫn.
“Chà, chúng ta đang gặp rắc rối lớn đây. Có phải Sensei bỏ chạy vì muốn giữ danh tính của mình phải không?”
“... Đương nhiên rồi.”
Cô ấy khẳng định nó như thứ hiển nhiên mà trẻ ba tuổi cũng hiểu mà khoanh tay lại.
“Em biết là Sensei muốn giữ bí mật mọi chuyện nhưng nếu nghĩ kỹ hơn. Chẳng phải sẽ rất khó để giấu chuyện cô sống bên cạnh em cho đến tốt nghiệp sao?”
Mặc dù chúng tôi chưa từng trò chuyện trước đây, tôi vẫn thấy bồn chồn khi biết giáo viên chủ nhiệm mình sống cách tôi đúng một cái vách tường.
“Em nói vậy cũng đúng.”
“Giờ thì cả hai đã biết, chúng ta ít nhất nên có luật lệ nào đó để bảo vệ sự riêng tư của cả hai. Chẳng phải sẽ ngượng ngùng lắm nếu cô mời bạn trai qua nhà chơi rồi bỗng nhiên gặp em sao?”
Đó cũng là trường hợp tôi muốn tránh, ngại bome ấy.
“Cô không có bạn trai!”, hai tai Sensei chuyển đỏ để thể hiện sự bối rối của chủ nhân nó.
Tôi chỉ muốn đưa ra ví dụ, nhưng phản ứng của Sensei còn trên cả mong đợi nữa.
“À, em hiểu rồi.”
Dù tôi đang tò mò kinh hồn, nhưng nghĩ lại sẽ vô duyên lắm nếu hỏi chuyện đời tư của người ta nên thôi vậy.
Bên cạnh đó, tôi còn thấy nhẹ nhõm khi biết Sensei chưa có người yêu cơ.
“Cô không có mong đợi chàng hoàng tử nào như trong truyện cổ tích Lọ Lem đâu nhé, cô thấy ế là ok rồi!”, Tenjo-sensei ngồi ở vị trí đối diện tôi nói với vẻ mặt cam chịu.
“Vậy chúng ta hãy bàn kỹ về…”
“Em khoan nói vội đã.”
Cô ấy đưa tay, tạo một cử chỉ, ý bảo ‘ngồi im đó’.
“... lúc ở trên trường thì đừng bàn về chuyện này.”
Rồi cô ấy vẽ một đường thẳng trên không tung thể hiện muốn để công việc và đời sống cá nhân riêng biệt.
“Dạ, vậy Sensei rảnh khi nào? Em có thể chỉnh thời gian sao cho phù hợp với thời khóa biểu của Sensei ạ.”
Tôi muốn giải quyết tình huống này càng nhanh càng tốt nhưng Sensei lại bận việc, và tôi cá là cô ấy cũng có nhiều lời mời hẹn hò nữa.
“Chà… để cô nghĩ coi khi nào mình rảnh…”, Sensei trả lời một cách chần chừ.
“... Sensei không tính bỏ chạy đâu, đúng không?”
“Đương nhiên không rồi”, đôi mắt cô ấy mở to khi đáp như thể vừa bị tôi nói trúng tim đen vậy.
“Đáng nghi quá, vậy cô suy nghĩ đi.”
“Được! Vậy thì cô sẽ tới vào tối nay luôn! Em vui chưa! Nhưng cô còn tăng ca nữa nên em phải chịu đó.”
Bộ vụ này cần nhiều sức đến vậy à?
“Miễn cô tới là được. Em sống một mình nên thời gian linh hoạt lắm.”
“Khoan, em là học sinh trung học mà sống một mình ư!?”
Nhìn thấy tôi gật đầu, biểu cảm của Sensei còn trầm trọng hơn.
“Umm, em không biết gì nhưng cô có vấn đề gì với việc ghé thăm nhà con trai sống một mình không?”
“Chúng ta là cô trò đó! Không đời nào cô sợ ghé nhà học sinh mình đâu!”, cô ấy liền kịch liệt phủ nhận.
Cũng phải thôi, trong mắt Sensei thì tôi chỉ là học trò cổ, chứ đâu phải một thằng đàn ông đâu.
“Vậy chúng ta thay đổi góc nhìn đi. Sensei chỉ đang đi tư vấn cho một hợp sinh trùng hợp sống chung khu phố thôi.”
“Tư vấn về gì?”
“Tenjo-sensei, em thật ra đang gặp vấn đề với hàng xóm. Mong cô giúp đỡ em ạ”, vừa nói, tôi vừa lộ ra một biểu cảm nghiêm túc để thể hiện sự lo lắng của mình.
“Tốt, còn cô thì đang đưa ra lời khuyên cho học sinh của mình. Được rồi, nó sẽ như một chuyến thăm nhà đột xuất thôi!”, Tenjo-sensei thì nhấn mạnh lại để thuyết phục bản thân mình.
“Được, chúng ta sẽ làm rõ mọi chuyện vào tối nay.”
“Vâng, thế thì em sẽ trả lại chiếc dép cho cô. ”
Tôi lịch sự trả lại cho cô ấy chiếc túi giấy.
“Ừm, cảm ơn em.”
Để thể hiện lòng biết ơn của mình, cô ấy cũng lịch sự đáp lại tôi.
Đã xác định: Hàng xóm của tôi là Reiyu Tenjo.