Sau chính xác một tiếng, Tenjo - sensei quay lại phòng của tôi.
Cô ấy đã thay một chiếc váy gọn gàng, khiến cô ấy có đôi phần đáng yêu hơn là trưởng thành. Bên cạnh đó, Sensei cũng đã đi tắm và trang điểm sơ lại.
Do đây là lần đầu tiên tôi thấy Sensei trong thường phục, tôi thấy bản thân mình hơi lo.
Tuy Tenjo - sensei như một đóa hoa nhài đẹp đẽ tung cánh dưới nắng, như biểu cảm của cô ấy lại gượng gạo hơn bao giờ hết.
Các bạn đang tò mò về lí do à? Chịu, tôi thì bó tay rồi.
Chuyện gì đã xảy ra trong một tiếng vậy?
Có phải lại ga giường của tôi quá hôi không vậy?
Giờ tôi thấy hối hận khi không giặt ga giường thường xuyên rồi.
“Sensei vào đi, em chuẩn bị xong bữa sáng rồi đó.”
“Cảm ơn em, cô sẽ tới ngay.”
Sau khi Sensei quay lại, tôi cũng tắm một cái thật nhanh. Do vào tối qua, Sensei đã ngủ qua đêm tại đây nên tôi không dám tắm, tôi sợ mình sẽ đánh thức cô ấy. Trên hết là trên giường tôi đã có một người cực kỳ yêu kiều và mỏng mảnh đang ngủ, cho nên tôi phải chú ý đến cô ấy.
Tuy tôi đã phải mất một hồi mới ngủ được, giấc ngủ của tôi không sâu, nên tôi rất muốn được đánh một giấc. Song song với nó, tôi cũng sợ mình sẽ bỏ lỡ cơ hội để nói chuyện với cô ấy.
Thành thử, với cái tinh thần tay trắng chấp hết, tôi mời cô ấy ăn sáng chung với mình và Sensei đã chấp nhận điều đó.
Nếu đã vậy thì tôi phải thuận theo thôi.
Sáng thứ bảy thường là những buổi sáng mà tôi dành để thư giãn, nhưng sáng nay thì khác.
Sau khi rời khỏi phòng tắm. tôi thay đồ và uống một ly cà phê đen để đánh thức cái đầu mơ ngủ của mình. Rồi tôi canh giờ Sensei đến mà nấu bữa sáng cho cả hai.
“Tuy không có gì nhiều nhưng em mong cô thích nó ạ.”
“Ồ, cô khá ấn tượng là em nấu được những món như thế này đó.”
“Bình thường thì em không nấu nổi đâu, nhưng hôm nay là em vì Sensei mà ra sức nấu đó.”
Thực đơn sáng nay có một bánh mì Pháp nướng và thịt lợn xông khói giòn rụm, ăn kèm với nó là sa-lát và súp thừa của ngày hôm qua.
Và dành cho tráng miệng thì chúng tôi có sữa chua với dâu tây mà Sensei tặng.
“Em nấu ăn giỏi ghê, ai mà cưới em thì chắc có phúc lắm.”
Trong ánh nắng mặt trời rạng rỡ, Tenjo - sensei nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Sensei, cô không giỏi nấu ăn hả?”
Hôm nay thì Tenjo - sensei ngồi ngay chỗ mà tôi ngồi vào ngày hôm qua.
“Thật ra, cô chỉ thích làm việc nhà thôi. Cô thích dọn dẹp và thấy mọi thứ ngăn nắp và gọn gàng, nhưng dạo này cô bận quá. Đóng quần áo chất đóng khiến cô cáu gắt và việc cô không thể tự nấu ăn cũng khá bất tiện vì cô không cân bằng dinh dưỡng được. A, cô lại than phiền nữa rồi… Sao cứ gặp em là cô lại lắm chuyện như thế chứ?”, nói rồi Tenjo - sensei cười gượng như cô ấy cũng không biết câu trả lời vây.
“Em thì nghĩ ai có phúc lắm mới lấy được Sensei.”
“Aaa, cô còn không tưởng tượng nổi cảnh đám cưới của mình nữa. Đối với cô, tình yêu và hôn nhân là không thể nếu gặp sai người.”
“Dạ, vậy bây giờ thì cô muốn uống gì? Cà phê hay trà ạ?”
“Cà phê đi. À, em cho cô sữa và đường vô nó được không?”
“Được ạ, vậy cô cứ bắt đầu và ăn trước đi ạ.”
Trong khi đó, tôi đi đổ cà phê vào một cái ly.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ mà Sensei đã yêu cầu, tôi mang nó lên bàn.
“Cà phê buổi sáng của cô đây, xin lỗi vì đã bắt cô chờ nha.”
“...”
“Sao thế Sensei?”
“Em đừng có nói kiểu đó.”
“Em chỉ nói là có cà phê thôi mà.”
“Cách em nói nghe có nhiều ẩn ý quá.”
Nhìn thấy cô ấy đỏ mặt nhắc, tôi cũng để ý luôn.
Để bỏ qua khoảnh khắc ngượng ngùng này, chúng tôi bắt đầu im lặng ăn.
“Ưm, bánh mì Pháp ngọt và mềm mại ghê. A, nếu như ngày nào cũng được ăn sáng đàng hoàng thì tuyệt ghê.”
Sensei có vẻ hạnh phúc khi có được một bữa sáng ngon miệng.
“Vào cuối tuần thì cô thường ăn gì vậy?”
“Cô muốn ngủ nhiều nhất có thể nên cô không ăn gì hết.”
“Chà, thảo nào chuông báo thức của cô luôn kêu inh ỏi.”
“!? Bên phòng này mà em cũng nghe được à? Cô xin lỗi vì đã quá giấc ngủ của em vào sáng sớm aaa!”
“Không sao đâu, nhờ đó mà sáng nào em cũng dậy sớm được đó.”
“Nếu nó làm phiền em đến thế thì em phải nhắc cô chứ.”
“Nhân tiện thì em đã ăn chỗ dâu mà cô tặng rồi. Chúng ngon lắm.”
“Ừm hửm, cô vẫn còn dâu ở nhà nè. Em có muốn ăn thêm không? Sẽ tiếc lắm nếu chúng hư hết đó.”
“Hay cô đông lạnh những phần mà cô ăn không hết đi? Hay cô dùng nó làm sữa, sữa chua, hay sinh tố, đều được đó.”
“Hmm. Tủ lạnh của cô đầy rồi, cô không nghĩ nó có thể chứa hết đâu.”
“Vậy cô muốn trộn chỗ dâu đó với đường để làm mứt không?”
“Mứt dâu! Ý hay đó, Nishiki - kun!”
Tinh thần của cô ấy tươi hẳn lên nhưng mọi vấn đề đã được giải quyết, còn tôi thì tiếp tục gợi ý, “Nhân tiện thì cô có đủ lọ đều chứa hết chỗ dâu đó không?”
Làm mứt thì dễ rồi nhưng tôi không biết cô ấy còn thừa bao nhiêu dâu nữa.
Và một khi đã biến hết chỗ dâu đó thành mứt thì cũng khó có thể ăn hết trong một lần.
“... Không có.”
Tình thần tươi tắn của cô ấy lại suy sụp. Tenjo - sensei là một người khá dễ nắm bắt.
“Vậy cô mang hến dâu qua đây đi. Em có nhiều hũ lắm nên chúng ta có thể cùng nhau làm mứt dâu nha.”
Tôi đã trữ khá nhiều lọ và hũ vì nghĩ chúng sẽ có ích vào một khi nào đó.
“Cô cảm ơn lòng thành này của em nhưng cô thấy tội khi bắt em làm mấy việc này quá.”
“À, cô coi như đó là để bù lại cho phần giặt ga giường đi.”
“Nhưng cô làm vậy là vì cô đã chiếm giường em cơ mà!”
“Em sẽ không ngại nhận một chút mứt dâu đâu. Em cũng không có kế hoạch gì vào cuối tuần nên đi làm mứt cũng tốt.”
“Vậy thì được… Đổi lại thì cô sẽ đem theo mấy loại bánh mì mà ăn ngon với mứt. ”
“Cô à, nếu thế thì chẳng phải chúng ta sẽ giữ vòng tuần hoàn đáp - tặng này cho nhau mãi ư?”
Thật tuyệt khi cô ấy muốn đáp lại cho tôi điều gì đó nhưng tôi đã làm gì đặc biệt đâu?
“Hiện tại thì cô không có bánh mì nên cô sẽ đi mua nó vậy.”
“Em có thể chia sẻ ổ bánh mì thường với cô nha.”
Tôi vẫn còn vài lát bánh, nên tôi sẽ đưa cho Sensei vậy.
“Nhưng cô không thể cứ nhận ơn mãi được.”
“Em khá bất ngờ là cô để ý chuyện này hơn em tưởng đấy.”
Bình thường, mặc kệ là lòng tốt đơn thuần hay động cơ mờ ám, thì một người xinh đẹp như Tenjo - sensei sẽ được người ta giúp vô số chuyện. Và nếu cô ấy phải trả ơn hết thì Tenjo - sensei sẽ kiệt sức mất.
Tôi nghĩ cô ấy phải có một giới hạn, phân chia giữa một nụ cười và biết ơn chứ.
“Lần này thì khác. Nhờ vào em, cô có thể dùng hết chỗ dâu mà bà gửi, nên cô rất vui nha”, nói rồi Tenjo nở một nụ cười hồn nhiên, trông cô ấy có vẻ vui vẻ thật.
Hiện tại, nụ cười tỏa nắng của cô ấy con chân thận và dịu dàng hơn cả nụ cười mà tôi thấy trong lớp nữa.
Do nhận được biểu cảm này của Tenjo - sensei, tôi liền cố gắng ghi nhớ nó trong đầu và quên mất nỗi lo lắng của mình.