Nguồn: Sưu Tầm
Sở Phàm thầm kêu may mắn khi gã bảo vệ kia chậm rãi đi đến xe của Trần Thiên Minh thì đúng lúc Từ Lãng lùi xe của Triệu Hoa lại rồi quay đầu, chậm rãi chạy qua bên cạnh gã. Sở Phàm cười nhạt một tiếng, nụ cười này có hàm ý gì thì Từ Lãng đang ngồi ở trong xe không cách nào đoán ra được. Sở Phàm đi đến trước xe của Trần Thiên Minh mở cửa ra, rồi chui vào bên trong xe, Triệu Hoa lúc này đang ngồi ở ghế sau.
- Cục trưởng Trần, đi theo xe của Từ Lãng, không cần đi quá gần, vì an toàn mà bảo trì một khoảng cách thích hợp là được.
Sở Phàm sau khi lên xe thì thản nhiên nói.
- Được, không thành vấn đề.
Trần Thiên Minh nói xong liền khởi động xe, chạy theo chiếc xe của Triệu Hoa do Từ Lãng lái kia.
- Sở Phàm, cậu, cậu khẳng định bên trong xe của tôi có đặt một quả bom ư? Vậy, vậy người đang lái chiếc xe của tôi là ai?
Triệu Hoa lo lắng hỏi.
- Có phải là có bom hay không thì đợi chút nữa sẽ biết ngay. Còn người bên trong xe thì đã sớm phải chết rồi. Lưu lại cái mạng chó của hắn đến ngày hôm nay cũng coi như là tận tâm tận nghĩa lắm rồi.
Sở Phàm thản nhiên nói.
Khi xe chạy qua bên cạnh gã bảo vệ thì Sở Phàm thấy gã đó đang lấy điện thoại di động ra âm thầm gọi đi, nhưng gọi điện cho ai, và nói cái gì thì hắn không biết được. Nhưng mà dù có không biết rõ cũng có thể đoán ra được.
- Alo, Hà tổng phải không, xe đã chạy đi.
- Chính mắt cậu nhìn thấy hắn lên xe à?
- Tôi lúc đó vẫn âm thầm theo dõi hắn, nhưng khi hắn đi đến xe thì có người chạy đến kéo tôi hỏi đường. Sau đó tôi quay đầu nhìn lại thì thấy hắn đã mở cửa ngồi lên xe rồi.
- Tôi mặc kệ cái tên gì đó hỏi đường cậu. Tôi chỉ muốn hỏi ngươi có chắc chắn hắn đã ngồi lên xe rồi hay không?
- Nhìn qua bóng lưng, thì chắc chắn là hắn.
- Có phải hay không? Như vậy thì không xác định được sao?
- Không, không phải. Chắc chắn rồi, chính là hắn. Khi hắn chạy xe qua bên cạnh thì tôi còn nhìn vào. Chính là hắn, chắc chắn không sai.
- Ừ! Việc này nếu có bất kỳ sai lầm nào thì tôi sẽ tìm cậu đấy. Mà gần đó không có người nào khả nghi chứ?
- Không có, không có. Tôi vẫn luôn ở gần chỗ này tuần tra xem xét, không có người nào khả nghi cả.
-Tốt lắm, gọi điện thoại cho Nốt Ruồi Đen đi theo, bảo hắn theo sát chiếc xe đó, thấy thời cơ thích hợp thì động thủ đi.
- Vâng, Hà tổng, tôi cúp máy đây.
Khi tên bảo vệ kia cúp điện thoại thì khẽ thở ra một hơi, xoa xoa mồ hôi ở trên trán. Ngay sau đó, gã lại gọi điện cho một người khác.
Cách đó không xa, một cặp mắt lạnh như băng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào tên bảo vệ kia. Vẻ mặt xinh đẹp nhưng lạnh lẽo của cô không có chút biểu cảm nào. Cô đương nhiên là Ngân Hồ. Cô vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của Sở Phàm phân phó, đó chính là chú ý tên bảo vệ này, kiểm tra tất cả những động tĩnh của tên bảo vệ này một cách rõ ràng.
Trần Thiên Minh chạy nhanh theo chiếc xe Mercedes-Benz của Triệu Hoa đang phóng như bay ở phía trước. Nhưng ông cũng không chạy đến gần, chỉ cố gắng duy trì một khoảng cách hai mươi mét thôi.
- Triệu công tử, anh dùng lý do gì nói với bọn Lam Chính Quốc để chạy xuống vậy?
Sở Phàm hỏi.
- Tôi nhận được điện thoại của cậu thì nói với bọn họ là điện thoại của người nhà gọi đến. Khi dập máy rồi thì tôi nói với bọn họ là trong nhà có việc gấp, rồi vội vàng chạy xuống.
- Vậy anh thường chạy xe về nhà trên con đường nào?
Sở Phàm lại hỏi.
- Bình thường là chạy đường cao tốc Tam Hoàn, sau đó từ trên đường Tam Hoàn đi vào đường Phong Nhã, sau đó chạy về phía tiểu khu Phong Nhã.
- A! Nếu đã như vậy thì Từ Lãng cũng phải đi đường này mới được.
Sở Phàm liến thoắng vài tiếng, sau đó vội gọi điện cho Từ Lãng.
Từ Lãng đang lái xe ở phía trước đột nhiên nhận được điện thoại của Sở Phàm, vội vàng bắt máy, nói:
- Alo, anh Sở, có chuyện gì à?
- Không có gì, anh từ đường cao tốc Tam Hoàn chạy thẳng đến đường Phong Nhã nhé. Chỉ cần sau đó anh chạy xe vào đường Phong Nhã thì sẽ không có chuyện gì.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
- Ý của anh Sở là khi tôi chạy xe vào đường Phong Nhã, thì có thể đi được rồi sao?
Từ Lãng dè dặt hỏi.
- Đúng, khi đó anh có thể yên tâm mà đi. Còn có gì không hiểu nữa không?
Sở Phàm lạnh lùng hỏi.
- Không, không có gì, không có gì. Cảm ơn anh Sở. Vậy, vậy đợi đến khi chạy xe đến đường Phong Nhã sẽ liên lạc với anh Sở sau.
Từ Lãng vui mừng hớn hở nói, không biết, tử thần đang từ từ bao phủ trên đầu gã rồi.
Khi Sở Phàm cúp điện thoại thì khóe miệng vẫn còn mang theo một nụ cười lạnh.
- Ha ha, tên Từ Lãng này chết đến nơi rồi mà không biết. Bộ dạng vẫn còn vui vẻ và hài lòng như vậy. Thật là đáng cười.
Trần Thiên Minh cười nhạt một tiếng, nói.
- Như vậy không phải là rất tốt sao? Để hắn chết trong vui vẻ dù sao cũng tốt hơn rất nhiều với một cái chết đau khổ.
Sở Phàm thản nhiên nói.
Triệu Hoa nghe thấy lời nói của Trần Thiên Minh và Sở Phàm, cảm thấy cái tên Từ Lãng đang chạy xe của mình giống như một tên tội ác tày trời vậy. Anh nhịn không được phải ngạc nhiên hỏi:
- Tên Từ Lãng này rốt cuộc là ai? Nghe thấy hai người nói chuyện thì hình như hắn rất đáng chết vậy.
Sở Phàm đảo mắt nhìn anh một cái, lạnh lùng nói:
- Lòng hiếu kỳ của Triệu công tử cũng không phải là nhỏ đâu. Anh không cảm thấy nói hơi nhiều sao?
Triệu Hoa sửng sốt, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Lúc này Trần Thiên Minh nói:
- Triệu công tử biết vụ án giết người trong nhà máy lần trước không? Tên Từ Lãng này chính là một tên buôn ma túy và cũng là kẻ bày ra vụ án vừa mới kết thúc đó. Tên này cũng là một thành viên của nhóm Hứa Nhạc. Cậu nói, người như vậy có đáng chết không?
Triệu Hoa ngẩn người ra, liền vội vàng nói:
- Đáng chết! Đáng chết, Cục trưởng Trần quả thật là đầu tàu gương mẫu trong đợt truy quét hoạt động buôn bán ma túy vừa rồi. Một mẻ lưới bắt gọn tổ chức buôn bán ma túy trong thủ đô, thật là hả hê lòng người. Công lao của Cục trưởng Trần thật không gì sánh nổi a!
- Ha ha, quá khen, nếu nói về công trạng thì Sở Phàm mới là lớn nhất. Tôi chỉ phụ trách việc chấp hành truy bắt tổ chức tội phạm mà thôi. Nếu không nhờ Sở Phàm âm thầm trợ giúp ở bên trong thì tổ chức buôn lậu này đến bây giờ vẫn còn tiêu dao tự tại rồi.
Cục trưởng Trần cười to nói.
- Sao cơ?
Triệu Hoa nhịn không được phải kêu lên một tiếng sợ hãi, không thể tin nhìn về phía Sở Phàm. Theo những gì mà Trần Thiên Minh nói thì Sở Phàm cũng không phải là nhân vật đơn giản. Nhưng dù thế nào anh cũng nhìn không ra Sở Phàm có gì đặc biệt.
Lúc này, Từ Lãng ở phía trước đã chạy xe lên đường cao tốc Tam Hoàn. Xe của Trần Thiên Minh cũng đi theo lên đường cao tốc, trước sau vẫn bảo trì một khoảng cách hai mươi mét với chiếc xe đang chạy ở phía trước của Từ Lãng. Lúc này tốc độ xe trên đường cao tốc Tam Hoàn cũng không được cao, tốc độ của Từ Lãng ở phía trước cũng không phải rất nhanh, khoảng chừng bảy mươi kilomet/h.
Sau khi chạy lên đường cao tốc thần kinh của Sở Phàm đã trở nên căng thẳng. Một loại cảm giác giống như dã thú nói cho hắn biết chút nữa sẽ có chuyện gì xãy ra.
Đột nhiên một chiếc Mitsubishi mạnh mẽ chạy như bay qua bên cạnh xe của Trần Thiên Minh. Khi Sở Phàm nhìn thấy chiếc xe này thì đồng tử mạnh mẽ co rút lại. Hắn nhận ra chiếc xe này chính là chiếc Mitsubishi của gã thanh niên đã động tay động chân lên xe của Triệu Hoa đậu ở trong bãi đậu xe của khánh sạn Vạn Hào. Rất nhanh, chiếc Mitsubishi này đã vượt qua xe của Từ Lãng ở phía trước. Sở Phàm mạnh mẽ ý thức được nguy hiểm đang đến gần, vội vàng hét lớn lên một tiếng:
- Dừng, dừng xe lại.
Khi Trần Thiên Minh bất thình lình nghe được tiếng hét của Sở Phàm thì hơi ngẩn ra một chút, nhưng ông lập tức làm theo lời nói của Sở Phàm mà vội vàng thắng lại.
- Đùng!
Đúng lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền ra bốn chung quanh. Sau đó, Sở Phàm, Trần Thiên Minh và Triệu Hoa chỉ nhìn thấy trước mặt một ngọn lửa khổng lồ bốc lên, ánh lửa nóng hầm hập làm cho ánh mắt bọn họ chỉ nhìn thấy một vùng đỏ bừng.
- Đùng!
Lại vang lên một tiếng nổ nữa, ngọn lửa bay vọt lên trời rồi ầm ầm rơi xuống đường cao tốc, từng đợt âm thanh kim loại vỡ vụn truyền đến, chói tai kinh người.
Trần Thiên Minh đã dừng xe lại. Ông ngơ ngẩn nhìn về phía trước, hơn nữa ngày mà vẫn chưa phục hồi được tinh thần lại.
Mà Triệu Hoa đã hoàn toàn ngây dại, miệng há hốc vì quá kinh ngạc mà cũng quên ngậm lại. Mắt anh sững sờ nhìn về ngọn lửa hừng hực bùng cháy ở phía trước. Anh quả thật là không thể tin được vào mắt mình, bởi vì đống lửa đang bùng cháy lên ở phía trước chính là xe anh. Trước đây một giây thì nó vẫn còn đang chạy mà bây giờ đã biến thành một đống sắt vụn, chỉ còn ngọn lửa kia đang bốc cháy hừng hực. Tất cả những việc này xảy ra quá nhanh. Anh đang nghĩ, "Nếu người ngồi trong xe chính là mình thì bây giờ chắc chắn là xương cốt cũng chẳng còn nữa rồi!"
Chiếc xe nổ mạnh bất thình lình làm cho đường cao tốc rơi vào trạng thái hỗn loạn và sợ hãi. Tất cả xe chạy trên đường đều dừng lại, càng lúc càng tụ tập đông người làm cho hiện trường trở thành một vùng hỗn loạn.
Hai mắt Sở Phàm lạnh lẽo nhìn về chiếc xe đã trở thành đống sắt vụn vẫn còn đang bốc cháy ở phía trước, lạnh lùng nói:
- Triệu công tử, từ giờ phút này trở đi, anh đã chết.
Khi Triệu Hoa phục hồi tinh thần lại, hai mắt vẫn còn mang theo một tia sợ hãi nhìn Sở Phàm. Anh đã rõ ý tứ trong lời nói của Sở Phàm, nhưng trong lòng kinh hoàng làm cho anh một lúc lâu rồi mà vẫn chưa trở lại bình thường, sững sờ không thể nói ra được một câu nào.
- Hai người Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh này, thật là thủ đoạn độc ác và lớn gan. Lúc này cũng dám liều lĩnh làm ra vụ nổ như thế này ở thủ đô. Tôi chỉ cần tra ra một chút chứng cứ thì sẽ không tha cho bọn họ đâu.
Trần Thiên Minh sau khi phục hồi tinh thần lại cũng nói bằng giọng điệu căm phẫn.
- Những chuyện sau này phải làm phiền Cục trưởng Trần rồi. Có lẽ cảnh sát cũng đang lập tức đến đây. Cục trưởng Trần làm tốt công tác bảo vệ hiện trường. Trong quá trình cảnh sát kiểm tra người chết ở bên trong thì Cục trưởng Trần có thể động tay động chân một chút, nói người ngồi bên trong xe chính là Triệu Hoa. Dáng người của Từ Lãng và Triệu Hoa khá giống nhau, Cục trưởng Trần có thể làm qua loa lấy lệ được chứ?
Sở Phàm hỏi.
- Được! Không thành vấn đề, giám định ban đầu chắc chắn người chết sẽ là Triệu công tử. Dù sao thì cái xe này cũng là của Triệu công tử, nhưng làm sao để giấu được người thân của Trần công tử đây?
Trần Thiên Minh hỏi.
- Tôi đã đem một số đồ vật chứng minh thân phận của Triệu công tử đặt ở trong xe. Đoán chừng Từ Lãng ở trong xe đã bị vỡ tan tành rồi, xe, và những vật phẩm kia sẽ chắc chắn làm cho người thân của Triệu công tử không nghi ngờ gì cả.
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Được rồi. Nói chung, công việc của tôi ở bên này cậu cứ yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Trần Thiên Minh kiên định nói.
- Tốt! Chỉ cần Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh cho là Triệu công tử đã chết, như vậy cái đuôi cáo của hai người này sẽ từ từ lộ ra, đó chính là lúc đưa bọn họ ra công lý.
Sở Phàm lạnh lùng nói, nhìn Triệu Hoa một cái, sau đó cầm lấy điện thoại gọi cho Ngân Hồ.
Truyện convert hay : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!