- --oo---
Sau một hồi quét dọn chiến trường. Lúc này đây bên trên chiến trường cũng chỉ còn lại sau người, hai tên thiếu gia của Thần Thánh thế gia, Ngưng Sát, Diệp Yến cùng với Xuân Đức và Bóng Ảnh
Bốn người này khi trước thấy bên mình chiếm thế thượng phong nên cũng không có chạy đi mà đứng một bên nhìn xem, đến lúc Túy Phù Dung nở rộ bốn người nay có muốn chạy thì cũng đã muộn.
Nhìn bốn người trước mắt, Bóng Ảnh hỏi:
“ Bốn con tiểu tạp ngư này nên làm sao đây đại ca, vẫn là ăn thịt hay làm sao?”
Vừa nghe Bóng Ảnh nói như vậy thì bốn người kia đều không khỏi co rúm lại, bốn người bọn họ tụ lại gần nhau hy vọng như vậy sẽ cảm thấy ấm hơn, nhưng mà dù có ở lại gần nhau bọn họ vẫn cảm thấy cả người lạnh toát.
Xuân Đức cũng là cau mày nhìn bốn người nhưng rồi rất nhanh lông mày hắn liền giãn ra, trên khóe miệng miệng hắn lại nổi lên một nụ cười xấu xa, hắn cười tà ác nói:
“ Hắc hắc. Ăn làm chi mấy con tạp ngư không chất dinh dưỡng này, có điều ca vừa nghĩ ra một kế, kế này mà thành chúng ta lại có thể kiếm được một bút lớn.”
Bóng Ảnh nghe vậy thì kinh ngạc hỏi:
“ Kế gì vậy đại ca?”
Nhếch môi cười ta, Xuân Đức chậm rãi nói ra kế hoạch:
“ Chút nữa chúng ta sẽ xóa đi trí nhớ của đám này, không những thế còn phải khiến cho mấy tên này mắc một loại bệnh quái dị mà chỉ có chúng ta mới có thể chữa khỏi, sau đó lại tạo hiện trường giả để cho đám này bị người của gia tộc bọn hắn phát hiện mang về.”
“ Sự việc hôm nay rất trọng đại, một đám Tinh Đế Cảnh mất tích chính là đại sự động trời, có điều dấu vết đều bị chúng ta xóa sạch bọn hắn cũng không tìm được cái gì như vậy muốn biết hôm nay xảy ra cái gì bọn hắn nhất định sẽ tìm người khôi phục trí nhớ của bốn tên này. Hắc hắc. Nhưng mà ai có thể giải được cấm thuật của cấm tộc chứ. Hắc hắc.”
Bóng Ảnh nghe vậy thì có điều ngộ ra. Hắn lúc này vỗ tay nói:
"Nếu đám kia đều đã thúc thủ vô sách thì sẽ đến chúng ta ra tay. Hắc hắc. Đại ca ngươi thật thông minh à.”
Xuân Đức cười nham hiểm nói:
“ Chính chúng ta tạo nên căn bệnh quái ác cho bốn tên này, lại tự mình chữa trị, làm như vậy cũng không có thiệt gì, đã vậy còn sẽ thu được danh tiếng, tiền bạc, ân đức nữa, sau này biết đâu lại còn có thể nhờ vả mấy thế gia kia, việc tốt như vậy sao lại không làm cơ chứ. Hắc hắc.”
Đám người Ngưng Sát, Diệp Yến cùng hai tên thiếu chủ Thần Thánh thế gia nghe vậy thì đều là biến sắc, ánh mắt bọn hắn kinh hoàng nhìn Xuân Đức cùng Bóng Ảnh.
Nhìn thấy biểu lộ sợ hãi của mấy người này thì Xuân Đức cười cười. Hắn đưa tay chộp lấy hai tên nam tử sau đó đưa cho Bóng Ảnh nói:
“ Lão nhị ngươi biết phải làm gì rồi đấy.”
Bóng Ảnh tiếp nhận hai tên công tử của Thần Thánh thế gia tươi cười nói:
“ Đại ca yên tâm, đệ đi theo Vô Địch lão ca cũng không được không ít mánh khóe. Hắc hắc.”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức lúc này ánh mắt lại chuyển qua Ngưng Sát cùng Diệp Yến, hắn bình tĩnh nói:
“ Hai tiểu cô nương ngoan nào, sẽ không đau. Ta cũng sẽ không làm hại các ngươi, chỉ ăn đi một phần hồn phách của hai người mà thôi, thời gian sau ta sẽ trả lại, sau này có khi chúng ta vẫn là bạn tốt đâu.”
Lời nói thì như thế nhưng nhìn cái bộ dạng của Xuân Đức lúc này thì làm gì có cái chuyện đó. Nghe được lời hắn nói thì cả Ngưng Sát cùng Diệp Yến đều bị dọa ngồi trên mặt đất, Diệp Yến thì trực tiếp khóc lên, có điều nàng cũng không dám khóc khóc thành tiếng.
Thấy hai tiểu đồng bọn bị dọa thành cái dạng này thì Xuân Đức chỉ cười cười, tiếp đó hai tay hắn vươn ra đặt lên đầu các nàng, sau đó trực tiếp “rút hồn”, ngay lập tức hồn phách của nàng nàng bị hút ra, Xuân Đức thấy vậy thì cũng không khách khí mà cắn hồn phách của hai nàng mỗi người một miếng lớn.
Hồn phách bị người ăn mất một phần, hồn phách của hai người Ngưng Sát cùng Diệp Yến trong lúc nhất thời suy yếu đi không ít. Hồn phách vốn rất ngưng thực nhưng lúc này trở nên mờ nhạt hư ảo.
Xuân Đức thấy vậy thì lại đánh thêm vài cái nguyền rủa lên linh hồn các nàng, đương nhiên hắn cũng không quên hạ độc thân thể hai nàng, làm xong tất cả hắn lại mang cái hồn phách thì thiếu khuyết của hai nàng đặt vào bên trong thân thể.
Nhìn qua Bóng Ảnh, thấy bên phía Bóng Ảnh cũng đã làm xong việc, hai người nhìn nhau một cái sau đó gật đầu cười cười, sau đó hai người đồng thời rời đi nơi đây mang theo bốn con dê béo.
Sau khi mang bốn người rời đi xa xa nơi chiến đấu trước kia, Xuân Đức cùng Bóng Ảnh lúc này bắt đầu tạo hiện trường giả, tạo hiện trường giống một cuộc hiểm cảnh đào sinh, vì để làm cái hiện trường giả này cho thêm phần chân thực, Xuân Đức còn phải bỏ ra một tên Tinh Đế Cảnh. Dù sao một tên Tinh Đế Cảnh mang theo bốn người chạy trốn vẫn là hợp lý hơn là một tên Thần Vương Cảnh.
Hơn nữa tên này chỉ mang bốn người chạy trốn đến nơi đây liền vẫn lạc cũng thuyết minh cho địch nhân mạnh mẽ. Như vậy mọi thứ đều là hợp tình hợp lý.
Sau khi làm xong tất cả, Xuân Đức cũng không quên lấy ra tín hiệu cầu cứu mà tên Tinh Đế Cảnh vừa bị hắn giết kia mang ra sử dụng. Tiếp đó hắn mới rời đi.
- --oo---
Xuân Đức rời đi không bao lâu, khoảng gần một giờ sau thì tại nơi hắn tạo hiện trường giả liền xuất hiện ba bóng người. Ba người này trên thân đều mặc đạo bào của Tiêu Gia hiển nhiên cả ba đều người của Tiêu Gia. Những người này vừa xuất hiện nơi đây liền quét nhìn bốn phía, khi bọn họ nhìn thấy bốn người Ngưng Sát, Diệp Yến, hai tên thiếu chủ Thần Thánh thế gia đều bị thương nặng đang hôn mê bất tỉnh thì đồng loạt cả kinh nhưng khi bọn hắn nhìn thấy tên Tinh Đế Cảnh bị chết bên cạnh bốn người thì càng khiếp sợ hơn nữa.
Vào lúc này một tên trung niên nữ tử kinh sợ thốt lên:
“ Là Tiêu Phúc Hồng gia lão.”
Người này vừa la hoảng lên thì liền hạ xuống, bay tên bên cạnh Tiêu Phúc Hồng, nữ tử kia sau khi kiểm tra một chút thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch, tiếp đó hai mắt nàng phiếm hồng rồi nước mắt không tự chủ được mà chảy xuôi.
Nàng ôm chặt lấy thi thể của bà lão kia Tinh Đế Cảnh kia khóc lớn.
“ Mẫu thân, người làm sao thế này, người nhanh mở mắt ra đi. Mẫu thân người có nghe hài nhi nói không. Hu hu. Mẫu thân.”
Nàng ta liên tục lay bà lão trong ngực nhưng bà lão kia vẫn cứ như vậy nhắm mắt, không những thế mỗi lần nàng lay bà lão thì bà lão kia từ trong thất khiếu lào trào ra máu đen, hiển nhiên nàng ta bị trúng độc mà chết.
Sau một hồi lắc qua lắc lại thi thể bà lão, nữ tử kia rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật rằng mẫu thân nàng đã chết, vì cứu chủ tử mà chết, nàng lúc này ngửa đầu lên trên rống lớn:
“Là ai đã hại chết mẫu thân ta, là ai..là ai.”
Hai người đi cùng nàng tới đấy thấy vậy một màn thì không nói gì, bọn họ nhìn nhau một cái sau đó đồng thời tiến lên, một người thì đi an ủi trung niên nữ tử kia, người còn lại thì nhanh chóng kiểm tra bốn người khác.
Một trung niên nam tử tiến lên an ủi trung niên nữ tử, hắn nhẹ giọng nói:
“ Thất trưởng lão nén bi thương, Phúc Hồng gia lão là vì tiểu thư mà hi sinh, gia tộc nhất định sẽ vì người mà tìm ra hung thủ, nhưng việc hiện tại việc quan trọng trước mắt vẫn là nên mang tiểu thư về gia tộc. Tiểu thư cũng bị thương rất nặng.”
Trung niên nữ tử kia nghe vậy thì gật đầu, nàng lau đi nước mắt, mang thi thể mẫu thân bỏ vào bên trong giới chỉ không gian.
Tiếp đó nàng cùng với hai người khác, mang theo bốn người Ngưng Sát, Diệp Yến, hai tên thiếu chủ của Thần Thánh thế gia quay trở về gia tộc.