Sau đó hai người lại chơi thêm hai ngày, ngày mồng bảy liền phải về nước.
“Có khát không, có cần mua một chai nước không?” Giang Vọng hơi cúi người, lại gần bên cạnh Thời Niệm Niệm hỏi.
Cô gái nhỏ mềm mại nằm úp sấp, một bàn tay níu tay áo anh, nghe thế cũng chỉ ngước mắt lên, lắc đầu: “Không khát ạ.”
Giang Vọng vẫn đi mua một cốc cà phê cầm trong tay, chờ Thời Niệm Niệm khát thì có thể uống.
Từ sau buổi tối ngày đầu tiên, Giang Vọng rốt cuộc vẫn đau lòng, vài ngày sau đó cũng không lại giày vò nữa, cho đến đêm qua mới quấn lấy Thời Niệm Niệm làm hai lần.
Thể lực của cô gái nhỏ thật sự không được tốt lắm, lần nào làm xong cũng rã rời, rõ ràng trước đây thành tích môn thể dục vẫn luôn không tệ.
Chờ đến lúc lên máy bay thì ngủ thϊếp đi, Giang Vọng phải đắp chăn lên người cô, nhỏ giọng hỏi cô: “Mệt đến vậy à?”
Cô “Ưm” một tiếng, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, cái đầu dụi dụi giống như con mèo nhỏ nhận chủ, không nói gì.
Giang Vọng hôn lên tóc cô, vỗ lưng cô: “Ngủ đi.”
Ngủ không quen, khi tỉnh lại thì vẫn còn cách lúc hạ cánh một lát nữa, Thời Niệm Niệm mơ màng chớp mắt nhìn, cứ ngẩn ra như vậy hai phút, rồi lúc này mới quay đầu nhìn Giang Vọng ở bên cạnh.
Anh không ngủ, cảm giác được tiếng động của người bên cạnh thì lập tức mở mắt, giọng nói cũng không có vẻ gì là mệt mỏi: “Ngủ đủ rồi hả?”
“Dạ.” Cô lại nhích gần sang người Giang Vọng hơn.
Thật ra tính tình của Thời Niệm Niệm rất lạnh nhạt, lúc hai người vẫn chưa thân thuộc như này vẫn có thể cảm giác được, trước đây nhìn thấy cô bị nhóm người Trình Kỳ chặn lại, cô gái tựa như một con thú nhỏ xù lông nhào lên, giống một con báo con mới sinh hung hăng, có sự hung ác và nét kiêu kỳ của mình.
Nhưng chờ sau khi con báo nhỏ thực sự thích bạn rồi, thì sẽ hoàn toàn thu hết móng vuốt, vuốt lông cũng sẽ không phản kháng một chút nào, vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn.
Giang Vọng nhếch môi, một bàn tay cách chăn đặt trên bụng cô, không dùng chút lực nào, anh chợt thấp giọng mở miệng: “Em nói xem…”
“Ừ?”
Anh cụp mắt, nói từ từ: “Chỗ này liệu có phải đã có nhóc Niệm Niệm rồi không?”
Cô giật mình: “Hả?”
Ngón cái Giang Vọng giật giật, vẫn cụp mắt không nói gì.
Thời Niệm Niệm nói: “Chắc là không thể nào đâu, chẳng phải anh vẫn luôn làm bên ngoài sao?” Nửa câu sau tiếng rất nhỏ, gần như không nghe rõ được.
Giang Vọng khẽ cười, giọng nói có chút biếng nhác: “Cái đó hình như cũng không đảm bảo lắm đâu.”
Thời Niệm Niệm sửng sốt, cô đúng thật là hoàn toàn không biết mấy chuyện này.
Cô vẫn đang đi học, một thời gian sau bài vở nặng nề lại còn thường xuyên phải chạy tới bệnh viện thực tập, quả thực không được coi là thời điểm tốt để mang thai, với tính tình của Giang Vọng, có lẽ còn sẽ để cô tạm nghỉ học một năm.
Thời Niệm Niệm rất căng thẳng, tra cứu thông tin trên mạng một lúc lâu, sau đó lại mua que thử thai trên mạng.
Cùng giao tới với que thử thai là một kiện hàng chuyển phát nhanh, bên trên đề tên Giang Vọng, Thời Niệm Niệm ký nhận rồi cầm hai gói đồ chuyển phát về nhà.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy Giang Vọng có gói đồ chuyển phát nhanh như này, thỉnh thoảng có gửi tới nhà cũng là tài liệu, cô cầm gói đồ của mình đi thẳng vào phòng tắm, nghiên cứu tờ giấy hướng dẫn một lúc lâu.
Thời Niệm Niệm nhìn thấy một vạch ở bên trên thì thở phào nhẹ nhõm, chuyện mang thai vẫn nên để sau này đi vậy.
Rửa tay xong ra ngoài, cô chụp hình gói đồ gửi cho Giang Vọng, mấy ngày nay Giang Vọng bận rộn, phải tầm giờ mới về nhà.
Người đàn ông vừa mở họp xong, quay về văn phòng thì nhận được tin nhắn của Thời Niệm Niệm, anh cởi một cúc áo sơ mi ra, trả lời: “Em mở giúp anh đi.”
Thời Niệm Niệm không nghĩ gì nhiều, xé bao bì ra.
Bên trong là các loại ‘áo mưa’ lộn xộn, loại siêu mỏng, có gân, có hạt, đủ loại, lấp đầy cả cái hộp.
“…”
Qua một lúc Giang Vọng lại đắc ý nhắn tin tới: “Mở ra chưa?”
Thời Niệm Niệm trả lời: “Đồ lưu manh.”
Lúc thư kí Triệu đẩy cửa đi vào thì thấy tổng giám đốc Giang nhà mình đang dựa vào lưng ghế mỉm cười bất đắc dĩ, giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông tra tấn lòng người, cô ấy hơi ngừng, cảm thấy bản thân nổi một tầng da gà trong nháy mắt.
Trước mặt cô Thời, những biệt danh người bên ngoài gán cho tổng giám đốc Giang trước đây quả thực là sụp đổ hết cả, dù sao từ trước tới giờ cô ấy chưa từng thấy tổng giám đốc Giang cười như thế.
Nhưng mà thư kí Triệu vẫn là một người được đào tạo nghiệp vụ rất tốt, cho dù trong lòng đang sục sôi, thì trên gương mặt cũng không có biến hoá, cầm tài liệu đặt lên bàn Giang Vọng: “Thưa tổng giám đốc Giang, đây là của bên Thẩm thị đưa tới ạ.”
Giang Vọng nhìn lướt qua, “Ừ” một tiếng, tiếp tục trả lời: “Em không muốn dùng cũng được, anh chiều tất.”
Thời Niệm Niệm đã quăng di động, không trả lời lại nữa, lên tầng đọc sách.
Vài ngày sau Thời Niệm Niệm tới nghĩa trang một chuyến, không để Giang Vọng đi cùng, tình cảm giữa cô với bố còn nhạt hơn cả với Hứa Thục, nhưng đó cũng là bố cô, lúc ấy biết tin dữ bố tự sát cô cũng đã khóc rất lâu.
Chuyện này quả thực là Thời Hậu Đức làm không đúng, sau đó trong quá trình lo liệu lễ tang, có một tối mẹ cũng kéo tay cô nói xin lỗi cô.
Lúc ấy là năm tư, danh sách tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh đã có.
Sau khi lễ tang kết thúc, Thời Niệm Niệm nói với Hứa Thục rằng mình từ bỏ danh sách tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh của trường, về nước tới đại học B học.
Hứa Thục đồng ý.
Ngày giữa tháng mười, vài hạt mưa lất phất, gió mát mẻ, thời tiết nóng nực đã lặng lẽ tan biến.
Trong nghĩa trang rất im ắng, thường xuyên có người chuyên quét tước, rất sạch sẽ, Thời Niệm Niệm yên lặng đặt hoa xuống, nhìn ảnh bố trên bia mộ.
Thật ra cô cũng không nhớ rõ một lần thực sự trò chuyện với bố mình là lúc nào, cô và Thời Hậu Đức thật sự không giao tiếp nhiều lắm.
Cũng không biết phải nói gì, cô đứng dưới tán ô trước bia mộ một lúc rồi rời đi.
Trong lòng có một nỗi buồn không thể nói rõ.
Ngày Thời Hậu Đức được hoả táng ấy Thời Niệm Niệm nằm mơ, mơ thấy người bố vừa xa lạ vừa xa cách kia của mình vẫn còn trẻ, dáng vẻ cô cũng chỉ mới có , tuổi, khi đó Thời Triết vẫn chưa ra đời.
Cô mơ thấy, Thời Hậu Đức ôm cô ngồi trên đầu gối ông, cười rất dịu dàng, ông hỏi: “Niệm Niệm à, chẳng phải con thích bố nhất sao?”
Sau khi Thời Niệm Niệm tỉnh mộng thì gối đầu cũng bị nước mắt thấm ướt, cô không biết ký ức đó là thật hay giả, trong ấn tượng, bố chưa từng nói với cô như vậy.
Có lẽ là giả thôi, là cô tưởng tượng ra, mà sau khi tỉnh mộng, cô rốt cuộc cũng đã tha thứ cho bố mình rồi.
Ra tới cửa nghĩa trang, trước mắt xuất hiện một đôi giày quen thuộc.
Cô hơi dừng, ngẩng đầu lên, người đàn ông giương một chiếc ô đen đứng thẳng tắp ở nơi ấy, phía sau là chiếc xe không ngừng gạt nước.
Trong tích tắc, nước mắt của cô chợt rơi xuống.
Rõ ràng là không muốn khóc, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy Giang Vọng thì bất chợt cảm thấy mũi cay cay, thậm chí nhịn cũng không kịp nhịn, nước mắt đã chảy xuống, Thời Niệm Niệm cúi đầu, giấu mặt giơ tay cầm tay áo lau nước mắt.
Giang Vọng thở dài, thu ô của mình lại rồi đến dưới tán ô cô, ôm cô khẽ giọng nói: “Không cho anh đến rồi lại lén khóc hả.”
Anh để mặc Thời Niệm Niệm quệt nước mắt lung tung lên âu phục của mình, bụng ngón tay nhẹ nhàng sượt qua mắt cô, “Đừng khóc, bé cưng.”
Trái tim Thời Niệm Niệm nhảy lên một cái.
Thời gian như quay ngược trở lại, cuốn trôi nỗi nhớ nhung và tra tấn nhiều năm qua, tựa như thấy được chàng trai mặc đồng phục năm đó, xoa tóc cô, không để ý những ánh mắt xung quanh, đặt ngón tay cái lên mắt cô, dịu dàng nói: “Đừng khóc, bé cưng.”
Những ngày sau đó trôi qua rất nhanh, đến tháng mười một thì trời lạnh hơn, kì thi giữa kì trong trường Thời Niệm Niệm kết thúc, thầy hướng dẫn Trần Thanh tới vùng khác cùng mấy học trò nghiên cứu sinh bên khoa chính quy, nên cô tạm thời rảnh rỗi được một chút, Giang Vọng bớt thời gian định cùng Thời Niệm Niệm ra nước ngoài, cũng là tới chỗ Hứa Thục thẳng thắn về chuyện hai người đã kết hôn.
Thời Niệm Niệm đã sinh sống trên mảnh đất này năm năm, nên đã rất quen thuộc.
Trước tiên cô gọi cho mẹ một cuộc điện thoại nói muốn qua đó một chuyến, xe chạy tới gần nơi ở, phong cảnh xung quanh cũng thành cảnh vật quen thuộc nhất.
Giang Vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, anh đã tới vài lần, cũng không được coi là lạ lẫm.
“Anh có căng thẳng không?” Sắp tới cửa, Thời Niệm Niệm nghiêng đầu hỏi.
Anh “Ừ.” một tiếng.
Thời Niệm Niệm chớp mắt: “Anh mà cũng căng thẳng sao?”
Giang Vọng cụp mắt nhìn cô: “Đối với chuyện của em sao anh không căng thẳng được.”
Cô mỉm cười: “Em cũng căng thẳng lắm.”
Giang Vọng cầm tay cô.
Chuông cửa bị ấn vang, Hứa Thục biết tầm này Thời Niệm Niệm sẽ trở về, cửa rất nhanh đã được mở ra: “Về rồi hả?” Tiếng nói của bà hơi dừng, ánh mắt ngước lên trên, nhìn thấy người đàn ông đang đứng phía sau Thời Niệm Niệm.
Giang Vọng gật đầu, giọng rất trầm: “Cháu chào bác gái, cháu là Giang Vọng.”
Chỉ có vào lúc này, Thời Niệm Niệm mới có thể cảm giác được người đàn ông đã khác với trước đây một cách rõ ràng chuẩn xác, bớt đi cảm giác thiếu niên non nớt hay mạnh mẽ, trở thành một người đàn ông vừa chín chắn lại xuất sắc.
Cùng con gái mình xuất hiện trước cửa với dáng vẻ này, trong tay còn mang theo quà cáp, rất nhanh Hứa Thục đã phản ứng lại được rằng lần này Giang Vọng tới đây với thân phận như thế nào.
Bà sửng sốt hai giây, rất nhanh đã phản ứng lại, đón tiếp anh vào nhà.
Quá trình trò chuyện sau đó thật ra rất gượng gạo, sự hiểu biết của Hứa Thục về Thời Niệm Niệm hoàn toàn thua kém so với sự hiểu biết của Giang Vọng về cô, chỉ hỏi chút vấn đề, Giang Vọng trả lời vừa lễ phép vừa vững vàng.
Hứa Thục “Ồ” một tiếng, nhích lại gần sô pha bên cạnh, hỏi: “Sau này hai đứa định thế nào?”
Bà không phải kiểu người mẹ thường xuyên can thiệp vào chuyện của Thời Niệm Niệm, cũng rất ít khi quản.
Thời Niệm Niệm mím môi, lần đầu tiên lên tiếng sau khi bước vào nhà, không trả lời thẳng vấn đề đó của Hứa Thục: “Mẹ à, con và Giang Vọng là bạn học thời cấp ba, đã quen biết từ rất sớm rồi ạ.”
Hứa Thục ngẩn người, trong lòng chợt có chút chua chát.
Giọng nói của Thời Niệm Niệm nhẹ nhàng chậm rãi, như đang thủ thỉ kể về một câu chuyện cũ, khiến người ta không khỏi thả lỏng tinh thần nghe: “Mẹ à, con và anh ấy đã bên nhau từ hồi cấp ba, từ lớp , đến bây giờ, bọn con vẫn luôn bên nhau, chưa từng chia tay.”
Cô nhắm mắt, nói tiếp: “Trong khoảng thời gian con học tập ở nước ngoài bọn con chưa từng liên lạc, con lựa chọn về nước học nghiên cứu cũng là vì anh ấy.”
Cho tới giờ Hứa Thục không ngờ rằng đứa con gái vô cùng ngoan ngoãn trong mắt mình lại có thể yêu đương với một nam sinh từ lớp , thậm chí mối quan hệ vẫn duy trì tới bây giờ mà không gián đoạn.
Bà lại nghĩ tới việc đứa con gái vô cùng ngoan ngoãn của mình hiếm khi có vài lần chống đối quyết định của bà, đều là vào khoảng thời gian đó, mà rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, thì tới hôm nay bà mới biết được.
Giang Vọng đưa tay sang, niết lòng bàn tay cô, từng ngón tay đan vào nhau, nắm lấy.
Thời Niệm Niệm nhìn Hứa Thục nói: “Ngày thứ hai sau khi con về nước gặp được anh ấy, bọn con đã đăng kí kết hôn rồi.”
“Mẹ à.” Cô hơi dừng, “…Lúc ấy quyết định rất đường đột, không nói trước cho mẹ.”
“A.” Phản ứng của Hứa Thục không lớn, lại dịch lại gần lưng sô pha, “À.”
Khai báo chuyện kết hôn còn dễ dàng hơn so với Thời Niệm Niệm dự đoán, phòng ngủ của cô vẫn giữ nguyên, Hứa Thục giữ hai người ở lại ăn cơm, vẫn chưa tới giờ cơm, cô liền dẫn Giang Vọng vào phòng mình.
Trước đó khi về nước đồ vật này nọ đã gửi về kha khá, chỗ này chỉ còn mấy cuốn sách y học căn bản trên giá sách, quần áo cũng chỉ còn vài món đồ rải rác.
Kiểu phòng ngủ thông thường của con gái, ga giường và chăn hoạ tiết hoa nhỏ màu trắng, bàn học được sắp xếp gọn gàng, bên góc trái đặt một cái giá sách thô sơ, có một vài cuốn sổ ghi chép lớn nhỏ không đồng nhất đã sắp cũ được bày biện ở mặt ngoài, có một tập giấy nhớ lộ ra ở bên cạnh, liếc mắt nhìn lướt qua một cái là có thể biết được chủ nhân của mấy cuốn sổ ghi chép này nhất định là một người cực kì nghiêm túc.
Giang Vọng vừa định đưa tay lấy, thì cửa phòng ngủ mở ra.
“Tiểu Triết à.” Thời Niệm Niệm gọi to một tiếng.
Bây giờ cậu cũng đã hơn mười tuổi, vóc dáng chỉ thấp hơn Thời Niệm Niệm một chút, làn da không trắng như Thời Niệm Niệm, trái lại đôi mắt lại rất to, có điều đôi mắt của Thời Triết lại không có ánh sáng, thoạt nhìn như đang ngẩn người.
Thời Triết túm lấy tay áo cô, thấp giọng gọi một tiếng “Chị”, đứng bên cạnh cô nhìn về phía Giang Vọng.
“Đây là anh đó.” Cô hơi cúi người, chỉ vào Giang Vọng nói với cậu.
Giang Vọng thấp giọng cãi lại: “Không phải là anh rể sao?”
Thời Niệm Niệm cũng thấp giọng theo, hai người như đang thì thầm: “Nó không hiểu được từ ‘anh rể’ này đâu, cứ gọi ‘anh’ thôi.”
Cô lại nhìn về phía Thời Triết một lần nữa, rất kiên nhẫn dùng tốc độ chậm rãi lặp lại: “Tiểu Triết à, gọi anhhhhh nào.”
Thời Triết ngửa đầu nhìn Giang Vọng, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, cũng không lên tiếng, chỉ vươn tay với Giang Vọng, làm một tư thế bắt tay.
Giang Vọng nhướng mày, nở nụ cười, cũng vươn tay bắt tay với cậu.
Thời Niệm Niệm rất giật mình, Thời Triết vẫn luôn rất bài xích người lạ, vậy nên trước đây khi tới môi trường mới, một tháng trước đó ngày nào cậu cũng làm ầm ĩ, tiếng cũng kêu đến khàn đi mà không dừng lại được, vậy mà lần này lại có thể chủ động bắt tay với một người mới gặp mặt lần đầu là Giang Vọng.
Thật đúng là hiếm có.
Thời Niệm Niệm cầm một chiếc chuông gió ở trên tường trước bàn học cho Thời Triết chơi.
Tính tình của Thời Triết vẫn không khác lắm so với trước đây, sau khi được cho đồ chơi thì có thể tự mình ngồi im một lúc lâu.
Thời Niệm Niệm và Giang Vọng ngồi ở mép giường, cô nhìn Thời Triết chốc lát, rồi nói: “Nó rất ít khi chủ động tiếp xúc với người lạ, hình như là thích anh lắm đó.”
“Vậy à?” Giang Vọng nhướng mày, nở nụ cười.
Chưa được một lúc thì Hứa Thục đã gọi Thời Niệm Niệm vào phòng bếp, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Thời Triết và Giang Vọng.
Trước đó anh có nghe Hứa Ninh Thanh nhắc tới Thời Triết, cũng miêu tả đại khái là vì Thời Triết mà Thời Niệm Niệm từng phải chịu ấm ức, tuy rằng cũng biết là vì cậu có bệnh, nhưng vẫn không thân thiện nổi, anh ngồi một bên nhìn Thời Triết chốc lát, Thời Triết chơi rất tập trung, cũng không có ý muốn phản ứng anh.
Anh đi đến cạnh bàn học, tiện tay rút ra một cuốn sổ ghi chép của Thời Niệm Niệm.
Chữ viết của cô không thay đổi gì so với thời cấp ba, nét chữ trôi chảy, nét bút móc nối với nhau có chút giống thể Hành Thư, chữ cũng rất to, không giống vẻ nhỏ nhắn như bề ngoài của cô, rất giống chữ của con trai.
Anh lật đại vài trang, có lẽ là ghi chép của cô khi học năm nhất.
Hồi cấp ba cô ghi chép rất đầy đủ, đánh dấu gọn gàng lại tỉ mỉ, sau khi mở một cuốn này ra, trang đầu tiên chính là đánh dấu một vài thông tin về ngày tháng khoá học, còn có một danh sách những cuốn sách được đề xuất, có vài cuốn đều đã dùng bút đánh một cái dấu nhỏ, có lẽ ý là đã đọc rồi.
Giang Vọng đặt cuốn sổ ghi chép về, ánh mắt thản nhiên lướt qua một loạt sách, trong đó có một cuốn đặc biệt dày, có thể liếc mắt một cái là nhìn ra được sự khác biệt với những cuốn sổ ghi chép khác, cuốn sổ này không được dán nhãn màu.
Giang Vọng cũng không biết tại sao tim mình lại bất chợt đập nhanh hơn, ma xui quỷ khiến rút cuốn sổ đó ra.
Đây là một cuốn nhật kí đã trải qua năm lần luân chuyển bốn mùa xuân hạ thu đông, mép sổ trơn nhẵn vì lật giở nhiều lần, nhưng không bị hư hại một chút nào, xem ra là được chủ nhân hết lòng giữ gìn.
- Ngồi máy bay mười tiếng cuối cùng cũng tới nơi ở mới, nơi ấy có lẽ đã là rạng sáng, chắc là mọi người vẫn đang ngủ, tiểu Triết nổi giận ở bên ngoài, mẹ đang dỗ em ấy, mình có chút mệt mỏi, còn hơi nhớ Giang Vọng nữa, nhưng mà lúc này chỉ vừa mới bắt đầu.
- Mình và tiểu Triết giống nhau, dường như không thích nghi lắm, cân nặng sụt rất nhiều, hôm nay suýt nữa thì ngất xỉu ở ven đường, may là được một chị gái tốt bụng giúp đỡ đi ngồi một chút để tỉnh táo lại, vẫn nên ăn nhiều cơm hơn nhé Thời Niệm Niệm, phải cố gắng, phải ưu tú, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi, sẽ đặc biệt đặc biệt tốt.
- Đêm qua lại mất ngủ, mở lịch sử trò chuyện ra xem, cùng Khương Linh vẫn rất nhiều, nhưng cùng Giang Vọng lại không nhiều lắm, có chút hối hận trước đây không trò chuyện nhiều hơn, nhưng mà may là vẫn còn sau này.
- Quen biết một vài người bạn mới, còn có một cô gái người Trung Quốc, tất cả mọi người đều rất tốt, hi vọng những người bên cạnh Giang Vọng cũng có thể đối xử tốt với anh ấy.
…
- Sáng hôm nay khi thức dậy di động rung một cái, Giang Vọng nhắn tin cho mình bảo là anh ấy đã thi đại học xong rồi, thời gian thật ra vẫn trôi qua rất nhanh, anh ấy chắc chắn có thể thi rất tốt, Khương Linh đang chuẩn bị đi du lịch với bố mẹ, không biết liệu anh ấy có tới nơi này du lịch không, thật là nhớ anh ấy, nhưng mình sợ mình mà gặp rồi thì sẽ không chống đỡ nổi nữa.
- Thật ra đã lâu rồi không khóc, nhưng mà hôm nay gặp được một chàng trai, mặc một chiếc áo phông màu đen, bóng dáng vô cùng giống anh ấy, cái mũi của mình lập tức chua xót rồi bật khóc, còn doạ cả Trừng Trừng.
…
Sau cùng, là bảy chữ.
- Mình phải quay về tìm anh ấy.
Cuối cùng Giang Vọng đã nhìn thấy được khoảng thời gian năm năm bị khoá lại ấy của Thời Niệm Niệm.