Ta ngồi xổm cả một ngày, chân mềm nhũn không đi được.
Xuống giường loạng choạng, ngã sấp trước cửa, ta cố gắng bò dậy, mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay thô ráp mạnh mẽ giữ chặt, kéo về phía sau.
"Cứu mạng! Cứu mạng—— ư ư——"
Vương Niên bịt miệng ta, mùi tanh hôi khiến ta choáng váng: "Công chúa, khó khăn lắm mới gặp được nhau, hòa thuận vui vẻ chẳng phải tốt lắm sao. Đêm khuya tĩnh lặng, đừng quấy rầy giấc mộng của người khác..."
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, ta hy vọng nhìn ra ngoài cửa, bóng người đông đúc xuất hiện.
Ta cắn mạnh vào ngón tay Vương Niên, mùi tanh nồng hòa với mùi hôi thối, lan tỏa trên môi ta.Vương Niên bị ta cắn đứt một miếng thịt, hắn đột ngột buông ta ra, cánh tay ta đập vào bệ cửa sổ, đau đến mức rên lên.
"Con tiện nhân! Đừng không biết điều!"
Ta nhổ miếng thịt tanh ra, khạc một ngụm máu, cố nén cơn buồn nôn nói: "Ngoài cửa đã có người đến rồi, ngươi chạy không thoát đâu!"
Biểu cảm tức giận của Vương Niên biến mất ngay lập tức, thay vào đó là nụ cười kỳ quái: "Đúng là có người đến rồi nhưng chạy không thoát, là công chúa... Ha ha ha."
Một đám đại hán mặc quần áo thô sơ cầm đao xông vào, ánh mắt d@m đãng và phấn khích nhìn ta từ trên xuống dưới.
"Đại ca, đã g i ế t hết rồi, còn lại hai nữ nhân, còn có một nha đầu... Chúng ta chia nhau thế nào?"
Một đám người cười ầm lên, lòng ta chìm xuống đáy vực.
Nghiêm Cẩn Ngọc không nhận được tin tức của ta.
Vương Niên thè lưỡi vết thương, miệng đầy máu, chỉ vào ta: "Nàng ta còn có tác dụng, mấy người bên cạnh thì các ngươi cứ tùy ý."
"Đại ca, đây nhưng là công chúa... Mềm mại mịn màng, huynh đệ chúng ta chưa từng thấy..." Đại hán xoa tay, vẻ mặt không nỡ.
"Cút..." Vương Niên mắng mỏ, đầy miệng lời th ô tục: "Đợi g i ế t c h ế t tên hoàng đế chó và tên quan chó c h ế t kia, khoác lên mình hoàng bào, muốn loại nữ nhân nào mà chẳng có! Ta thấy con bé bên cạnh kia không tệ!"
Ta đau đến mức không đứng dậy nổi, vội vàng ném gối vào hắn: "Súc sinh, có chuyện gì thì nhắm vào ta, đừng làm hại trẻ con!"
Vương Niên vung tay hất văng chiếc gối, ngồi xổm xuống: "Ồ, công chúa của chúng ta còn là người lo lắng cho quốc gia đại sự."
Vương Niên nói một câu, bọn chúng cười một câu: "Công chúa đừng vội, phu quân và phụ hoàng của nàng đang bị người ta kéo đi, nhất thời không đến được đâu, chúng ta có nhiều thời gian từ từ đợi."
Biểu cảm của ta bị Vương Niên thu hết vào mắt, hắn nhe răng cười với ta, những mảnh vụn vàng trắng trong kẽ răng hắn rõ mồn một: "Công chúa, tâm tư của người đều viết hết lên mặt rồi.
Đáng tiếc, bọn họ khinh địch, tưởng rằng chỉ cần hai trăm người là có thể đối phó với ta, lúc trước ta dám động đến ngân khố của triều đình, chắc chắn là có hậu chiêu, người đừng nghĩ nữa."
Một ý nghĩ kinh hoàng dâng lên trong ta: "Ngươi... ngươi đã âm thầm chiêu mộ binh mã..."