Ta tìm thấy Nghiêm Cẩn Ngọc trong gian phòng ấm áp bên cạnh ngự thư phòng, trước mặt hắn chất đầy tấu chương, cả người chôn vùi trong đó, mặc dù ăn mặc chỉnh tề nhưng không hề có vẻ tiều tụy, như thể người mấy ngày không về không phải hắn vậy.
Phụ hoàng đúng là nhẫn tâm, đây là muốn làm Nghiêm Cẩn Ngọc c h ế t vì mệt sao!
Ta đặt bình đựng đầy óc chó trước mặt Nghiêm Cẩn Ngọc: "Nghiêm đại nhân có phải quên rồi không, sau khi bổn công chúa xuất giá, đã dọn khỏi cung rồi."
Không đợi hắn trả lời, ta kinh ngạc nói: "Không thể nào, chẳng lẽ Nghiêm đại nhân mất trí nhớ rồi sao? Ngài quên bổn công chúa không còn ở trong cung, hay quên mình đã thành thân?"
Nghiêm Cẩn Ngọc ngừng bút, xoa trán, thở dài nói: "Công chúa, gần đây thánh thượng chuẩn bị tuần du phương Nam, mọi việc đều cần phải sắp xếp."
"Tuần du phương Nam?" Ta đột nhiên trở nên hứng thú: "Ta cũng muốn đi!"
"Thánh thượng tuần du phương Nam chủ yếu để thị sát dân tình, công chúa không cần đi theo." Nghiêm Cẩn Ngọc lắc đầu, cắn chặt không chịu nhả."Ngươi có thể đi theo, tại sao ta lại không thể?"
"Công chúa, vi thần không có thời gian đi du ngoạn cùng nàng." Trong đôi mắt đen láy của Nghiêm Cẩn Ngọc không có chút gợn sóng nào: "Hơn nữa, không cho nàng đi cũng là ý của thánh thượng."
"Cho nên không nói cho ta biết?"
"Đúng vậy."
"Các người có phải định đến lúc đó thì bỏ ta lại rồi đi thẳng ra khỏi kinh thành không?"
Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn ta một lúc lâu, mới từ từ nói: "Công chúa anh minh."
Ta tức điên lên, trực tiếp đến chỗ phụ hoàng.
Lúc đó phụ hoàng đang nghỉ ngơi ở cung của Nhữ phi, khi ta vào phòng, một bàn sơn hào hải vị đã dùng gần hết, trên ria mép phụ hoàng còn dính một miếng đậu phụ ngọc, lắc lư không ngừng, Nhữ phi thấy ta, vội đứng dậy: "Ôi chao, nhớ ra rồi, trong bếp còn hầm canh sâm kỷ tử, thiếp đi lấy."
Phụ hoàng luống cuống tay chân, kéo lấy tay áo Nhữ phi: "Cái kia... trẫm no rồi... nàng ngồi xuống đi."
Nhữ phi cười tươi như hoa, từng ngón tay bẻ từng ngón tay phụ hoàng ra, lời nói từ kẽ răng thốt ra: "Vừa hay, mang ra súc miệng."
Ta tiến lên: "Bốp" một cái đập vào bàn: "Các người hợp sức bắt nạt ta!"
Nhữ phi như bay ra khỏi cửa, để lại phụ hoàng lau sạch miếng đậu phụ ngọc trên ria mép, cố cười nói: "Trạm Trạm à, phụ hoàng bắt nạt con lúc nào?"
"Con muốn theo phụ hoàng tuần du phương Nam!" Mắt ta bùng lên một ngọn lửa: "Các người không cho!"
Ria mép phụ hoàng giật giật, kéo ta ngồi xuống, nói giọng nghiêm trọng: "Trạm Trạm, đâu phải trẫm không cho. Rõ ràng là Nghiêm Cẩn Ngọc không cho mà. Con xem này, gần đây phương Nam không yên ổn, Nghiêm Cẩn Ngọc không đồng ý, cũng là vì muốn tốt cho con. Lỡ như xảy ra chuyện gì, phụ hoàng chỉ có một bảo bối như con..."
"Phải đi bao lâu?"
"Ít thì nửa tháng, nhiều thì nửa năm, con ở lại kinh thành, muốn gì có nấy..."
"Con không quan tâm! Con muốn theo Nghiêm Cẩn Ngọc!"
Không được, nửa tháng tuyệt đối không được!